Chương 5

May mắn là quản gia thấy cậu ấy buồn chán nên thỉnh thoảng lén đưa cho cậu xem báo chí và tạp chí mà người già thích đọc. Trong một tờ tạp chí tài chính, cậu ấy có ấn tượng rất sâu sắc về vụ án của nhà họ Tạ.

Nhà họ Tạ, gia tộc giàu có bậc nhất, mẹ của Tạ Sùng Nghiễn – người đứng đầu của nhà họ Tạ lúc bấy giờ đã mất tích từ khi anh ấy còn nhỏ, thi thể vẫn chưa được tìm thấy. Vì muốn tìm tung tích của mẹ, anh ấy đã bị những người chú ruột cấu kết với hơn 10 doanh nghiệp vừa và lớn hãm hại, chiếm đoạt cổ phần, thâu tóm toàn bộ tài sản mang tên nhà họ Tạ, trở thành vụ án chấn động một thời.

Nhà họ Trình cũng nằm trong danh sách đó, được hưởng lợi từ hành vi tàn nhẫn này.

Báo chí lúc bấy giờ đã tường thuật lại vụ việc của nhà họ Tạ một cách sinh động, với dung lượng rất dài.

May mắn là khi Trình Phạm đọc được những thông tin này, tinh thần và cảm xúc của cậu ấy đang ở trạng thái ổn định, hơn nữa vì quá buồn chán nên cậu ấy thường xuyên đọc đi đọc lại, nên vẫn nhớ được một số đoạn.

Thi thể của mẹ Tạ Sùng Nghiễn được tìm thấy ở đâu nhỉ?

Đầu Trình Phạm rất đau, cậu ấy cố gắng nhớ lại 3 chữ đó.

Hà Hoa trấn!

Kiếp trước, khi cậu ấy bị nhốt trên căn gác, Trình An thường xuyên khoe khoang về bạn trai của mình, hình như họ Phương, cũng là người giàu có danh giá, xem ra nhà họ Trình đã không bám được vào cái cây đại thụ nhà họ Tạ.

Nhưng kiếp này, nếu nhà họ Trình và nhà họ Tạ có thể liên hôn, mà người kết hôn là cậu, liệu kết cục có khác đi không?

Cậu ấy giúp Tạ Sùng Nghiễn tránh được âm mưu tính toán của kẻ xấu, Tạ Sùng Nghiễn giúp cậu ấy khiến nhà họ Trình phải nhận hình phạt thích đáng, sau khi kết thúc hai người đường ai nấy đi, bình an vô sự.

Như vậy có vẻ việc trả thù sẽ thuận lợi hơn.

“Tiểu Phạm, hôm nay con thấy trong người thế nào rồi? Có cần gọi bác sĩ đến khám lại không?” Giọng nói dịu dàng của mẹ Trình vang lên từ sau lưng.

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói đó, đầu ngón tay Trình Phạm hơi trắng bệch, bất giác siết chặt cái thìa.

Cái lạnh và thù hận của đêm tuyết rơi năm đó lại hiện lên trong đáy mắt, cậu ấy đã từng tin tưởng mẹ Trình bao nhiêu, thì bây giờ lại hận bà ta bấy nhiêu.

Trình Phạm che giấu cảm xúc, hơi ngẩng đầu nhìn bà ta.

Miệng nam mô bụng bồ dao găm, mẹ Trình quả thực diễn rất đạt.

“Vâng, con đỡ hơn rồi.”

Trong lúc ăn cơm, Trình Phạm có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét của mẹ Trình, khiến cậu ấy cảm thấy rất không thoải mái. Trước đây cậu ấy coi ánh mắt đó là yêu thương, bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy sởn gai ốc.

Trình An vừa nhìn thấy Trình Phạm đã thấy chướng mắt, thuận miệng hỏi: “Mẹ, tối nay bữa tiệc kết thúc lúc mấy giờ, con đã hẹn bạn cùng lớp chơi game rồi.”

“Chắc khoảng 10 giờ.”

Trình Phạm ngẩng đầu lên: “Bữa tiệc gì vậy?” Bây giờ cậu ấy rất khó có thể mở miệng gọi “mẹ”, cậu nghiêm túc nhìn mẹ Trình.

Mẹ Trình nở nụ cười: “Là buổi gặp mặt riêng tư của các doanh nghiệp trong dự án urban, do nhà họ Tạ tổ chức.”

Trình Phạm: “Con có thể đi cùng không?”

Mẹ Trình khựng lại, nụ cười có chút gượng gạo: “Sức khỏe của con không tốt, buổi tối trời lạnh, dễ bị ốm.”

Trình Phạm nhỏ giọng đáp: “Con đã gần 2 năm không ra khỏi cửa, sáng nay thức dậy con thấy trong người khỏe hơn nhiều, nên cũng muốn đi cùng mọi người.”

Trình An trừng mắt nhìn cậu ấy, chế nhạo: “Bình thường xuống giường còn khó khăn, nói gì đến chuyện tham gia bữa tiệc?”

Mẹ Trình hơi quay đầu lại, trừng mắt cảnh cáo Trình An, khi nhìn về phía Trình Phạm lại đột nhiên dịu dàng: “Mẹ lo cho con, vẫn nên ưu tiên sức khỏe trước. Đợi khi nào con khỏi hẳn, mẹ nhất định sẽ dẫn con đi.”

Trình Phạm không nói gì nữa, mặt lạnh tanh đặt cốc sữa trong tay xuống bàn, gương mặt điển trai mang theo vài phần thất vọng, lông mày khẽ nhíu lại.

Những người giúp việc khác nhìn nhau, lặng lẽ rời khỏi phòng ăn. Từ nhỏ cậu đã được nuông chiều, thỉnh thoảng cũng hơi nhỏ nhen, cũng là chuyện bình thường.

Lý do Trình Phạm dùng cách này là vì những lời mê tín dị đoan của mẹ Trình.

Chỉ khi cậu ấy cam tâm ở lại căn gác của nhà họ Trình, một lòng hướng về nhà họ Trình, thì mới có thể đảm bảo nhà họ Trình đời đời hưng thịnh. Mà nửa năm sau, cậu ấy cần phải phối hợp với “phương pháp điều trị” của mẹ Trình, nhịn ăn nhịn uống ba ngày ba đêm.

Trình Phạm không tin vào những lời mê tín dị đoan, cậu ấy luôn tin tưởng vào khoa học. Nếu “vận khí” hư vô mờ mịt đó thực sự tồn tại, thì nhà họ Trình sao có thể ngày càng sa sút?

Nhưng lúc này, đây lại trở thành thứ mà cậu ấy có thể lợi dụng.

“Mẹ, có phải mẹ chê con làm mất mặt mọi người không?” Giọng nói Trình Phạm mang theo vẻ buồn bã hiếm thấy.

Nghe thấy câu này, mẹ Trình vội vàng phủ nhận: “Sao có thể như vậy được?”

Trình Phạm không đáp lời, quay mặt đi chỗ khác, không nhìn bà ta.

Mẹ Trình nhìn Trình Phạm, có vẻ như đang do dự, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ đành thỏa hiệp: “Được rồi, cả nhà chúng ta cùng đi.”