Chương 6

Lông mày Trình Phạm dần giãn ra, nhưng giọng điệu vẫn còn chút hờn dỗi: “Vâng.”

Trình An nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo đó của cậu ấy, tức đến mức suýt phát nổ, ném nĩa xuống đĩa, tự mình đi lên lầu.

Trước khi tham gia bữa tiệc, Trình Phạm cẩn thận lựa chọn một bộ vest phù hợp, nhưng lại cảm thấy kiểu dáng quần áo trong tủ đều lỗi thời.

Trước đây, mặc dù cậu ấy bị nhốt trên căn gác, nhưng quần áo đều là những mẫu mới nhất, được thiết kế và gia công tỉ mỉ. Còn bây giờ, những bộ quần áo từ 4 năm trước, kiểu dáng đều rất bình thường.

Sau khi uống thuốc đặc trị một lần nữa, cậu ấy bước ra khỏi phòng.

Dưới lầu, Trình An đang lựa chọn những bộ quần áo mới mà quản gia vừa mang đến, ba mẹ Trình đang cùng hắn lựa chọn. Thấy Trình Phạm đi xuống, mẹ Trình hơi mất tự nhiên, vẫy tay với cậu ấy: “Tiểu Phạm, xuống đây chọn quần áo cùng nào.”

Trình Phạm nhiều năm học múa cổ điển, dáng người thẳng tắp, từng bước đi xuống cầu thang như ngón tay lướt trên đàn tranh, dáng người nhẹ nhàng.

Người giúp việc mới đến nhà họ Trình không khỏi thán phục, tại sao lại nghe nói ba mẹ Trình chiều chuộng tiểu thiếu gia.

Trình An quay đầu nhìn Trình Phạm, trong mắt lóe lên tia ghen tị, thuận tay chọn đại một bộ vest xanh lam của Burberry: “Lấy bộ này đi.”

Trình Phạm đi đến trước giá treo quần áo, dường như không hài lòng với bất kỳ kiểu dáng nào trong đó. Vô tình liếc thấy bộ quần áo trong tay Trình An, ánh mắt dừng lại vài giây, khiến Trình An vội vàng dùng tay che lại, sợ cậu ấy giành mất.

Bộ quần áo đó phù hợp với những chàng trai 25 tuổi có khí chất chững chạc, Trình An mặc lên người chắc chắn sẽ rất già dặn, trông lạc quẻ, vậy mà hắn ta lại cứ như nhặt được bảo bối.

Ánh mắt Trình Phạm ẩn chứa ý cười, cuối cùng chọn một bộ vest trắng đầu xuân của Gucci.

Bộ vest này không phải màu trơn, phần cổ áo được điểm xuyết bằng đường viền màu đen, tạo thành hình chữ “V”, càng tôn lên vóc dáng cao ráo của cậu ấy. Khi cậu ấy thay đồ xong đi ra, quản gia già không khỏi mỉm cười.

Trên đường cùng nhau đi xe đến hầm rượu, Trình An thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trình Phạm, cậu ấy ngồi bên cạnh, dáng vẻ đoan trang, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sự ghen tị và bồn chồn trong lòng hắn như hàng vạn con kiến đang gặm nhấm. Trình An ghét nhất là dáng vẻ cao cao tại thượng của Trình Phạm.

Hầm rượu nằm bên bờ sông trong khu vực nội thành yên tĩnh giữa lòng thành phố nhộn nhịp, khi xuống xe, trước cửa đã đậu đầy đủ loại xế sang, đủ để chứng minh mối quan hệ và địa vị của chủ nhân bữa tiệc rượu.

Nhân viên phục vụ chuyên trách mở cửa nhìn thấy nhà họ Trình lần lượt đi về phía này, đẩy nhẹ cửa, nhưng ánh mắt cuối cùng lại rơi vào người Trình Phạm.

“Chào thiếu gia, chúc mừng năm mới, tuế tuế bình an.” Anh ta chủ động chào hỏi Trình Phạm.

Trước khi bước vào, Trình Phạm quay đầu lại nhìn anh ta, chú ý đến tay anh ta bị thương do vật gì đó cứa vào, đang dùng khăn giấy cầm máu.

Cậu gật đầu với người đàn ông đó.

Trình An thấy nhân viên phục vụ không chào hỏi mình, tức giận đến mức mặt mày tái mét, vừa vào trong đã đi tìm mấy cậu ấm cô chiêu quen biết để trò chuyện, nhân tiện nói xấu Trình Phạm cho hả giận.

Địa điểm tổ chức bữa tiệc riêng không lớn, chỉ trong nháy mắt có thể nhìn bao quát hết. Trình Phạm đang âm thầm tìm kiếm bóng dáng của Tạ Sùng Nghiễn, hy vọng có thể tìm được cơ hội nói chuyện với anh ấy.

Cách đó không xa, Trình An và bạn bè của hắn đang nói chuyện rất lớn tiếng, tất cả đều lọt vào tai Trình Phạm.

“Trình An, người đi cùng với nhà cậu vào đây là em trai cậu sao? Hai năm nay trông cậu ta khác quá nhỉ.” Người lên tiếng là Lâm Hy Tùng, thiếu gia nhà họ Lâm.

Trình An cười nhạo: “Phải, năm ngoái bị sốt phát ngốc luôn rồi, khó giao tiếp lắm.”

“Haha, nhớ ra rồi.” Những người khác phụ họa cười cợt, “Nghe nói em trai cậu có IQ không được cao lắm, hóa ra là thật.”

Tuy rằng hiện tại nhà họ Trình đang xuống dốc, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, thực lực tài chính trong bữa tiệc này của bọn họ miễn cưỡng được coi là trung bình khá, hơn nữa gần đây có tin đồn nhà họ Trình đang ra sức bám víu nhà họ Tạ, muốn kết thông gia.

Mấy cậu ấm cô chiêu có mặt ở đây đều không phải kẻ ngốc, ai nấy đều ra sức nịnh bợ Trình An, hy vọng một ngày nào đó Trình An kế thừa nhà họ Trình, bọn họ có thể được thơm lây, dù sao thì cậu em trai ngốc nghếch kia cũng không có cửa.

Trình An kiêu ngạo dựa vào sofa, bắt chéo chân, vừa hưởng thụ cảm giác ưu việt này, vừa liếc nhìn cái Burr puzzle trong tay Lâm Hy Tùng: “Gần đây sao lại chơi cái này?”

Lâm Hy Tùng: “Mẹ tôi nói, mở được sẽ thưởng cho tôi một chiếc xe thể thao.”

Trình An bĩu môi: “Không được thì bỏ tiền ra thuê người mở là được chứ gì.”

Lâm Hy Tùng than thở: “Thuê rồi, anh họ tôi là du học sinh nước ngoài, nhưng cũng không mở được.”