Chương 9

Cậu dùng tay cản đầu của Lạc Nhật lại, nhẹ nhàng nhắc nhở nó.

Lạc Nhật luôn là một chú chó vô cùng quyết đoán, nó ngửa cổ lên liếʍ nhẹ lòng bàn tay của Tô Tinh Dao để thể hiện quý mến.

Giọng nói mềm mại truyền qua ống nghe đến tai Tần Minh Xuyên.

Anh ta vẫn đang cầm điện thoại, lặng lẽ nghe những âm thanh từ phía Tô Tinh Dao.

Khi thấy đến thời cơ, anh ta mới mở lời nói như kiểu không chú ý.

"Lạc Nhật là ai?"

"Chó của..." Tô Tinh Dao gấp gáp sửa lại những gì mình định nói.

"Một con chó nhỏ."

Phía bên kia điện thoại lại im lặng một lúc.

"Cậu lại nuôi chó à?"

Tô Tinh Dao không trả lời.

Tần Minh Xuyên không chờ đợi câu trả lời, anh ta thở dài.

"Tiểu Hi sợ chó, còn dị ứng với lông chó nữa, ngày mai khi cậu trở về, đừng mang nó về nữa đấy."

Tô Tinh Dao đưa điện thoại ra xa hơn, sau khi không còn sự quấy rối từ Lạc Nhật nữa, cuối cùng cậu đã cúp máy thành công.

Sau đó, cậu cũng kéo số điện thoại của Tần Minh Xuyên vào danh sách đen.

Nhìn vào danh sách đen ngày càng phong phú, Tô Tinh Dao nhận ra rằng việc cắt đứt mối quan hệ với Tần Minh Xuyên thực sự không phải là điều gì quá khó khăn.

Vị hôn phu trên danh nghĩa của cậu, từng quan tâm chăm sóc cậu là thật.

Sau đó, sự ghê tởm và xa lánh cũng là thật.

Trước đây, cậu không hiểu tại sao một người có thể thay đổi thái độ nhanh như vậy.

Bây giờ, sau khi trải qua cái chết một lần, cậu mới hiểu rõ, người mà Tần Minh Xuyên thích thực sự là Thẩm Hoài Hi.

Mà người mà anh ta thích lại ghét cậu, làm sao mà trái tim có thể không lệch hướng được chứ.

Người bạn mới quen biết và người mà mình đã từng yêu từ thuở nhỏ, tất nhiên là không thể so sánh được với bất cứ điều gì.

Cuộc gọi của Tần Minh Xuyên khiến Tô Tinh Dao phải ngồi bên bụi hoa lâu hơn một chút.

Khi cậu đứng dậy, đôi chân của cậu đã bắt đầu tê cóng.

Cậu ngồi lên xích đu bên cạnh, Tô Tinh Dao cúi đầu nhẹ nhàng xoa bóp những cơ bắp tê đang cóng của mình.

Cậu nhớ lại khi trước đây bất ngờ được thông báo về hôn ước này, cậu đã từng giải thích với Tần Minh Xuyên rằng sau này họ có thể sẽ chấm dứt.

Bây giờ khi nhớ lại, Tô Tinh Dao chỉ cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.

Tần Minh Xuyên từ đầu đến cuối không hề ghét cái hôn ước này.

Sau khi máu đã lưu thông, chân của Tô Tinh Dao đã thoải mái hơn nhiều.

Cậu đã giải quyết hết những rối ren trong tâm trí vì đã xoá đi mối quan hệ với Tần Minh Xuyên.

Có nhiều người ghét cậu, thêm một Tần Minh Xuyên cũng không sao.

Tô Tinh Dao đứng dậy, nhớ lại lời nhắc nhở của Tần Minh Xuyên.

Tần Minh Xuyên nhắc nhở thật khéo, ngày mai cậu thực sự phải quay về một chuyến rồi.

Nhưng lý do quay lại không phải là vì sinh nhật của Ôn Ninh Thù và Thẩm Hoài Hi.

Sinh nhật này đối với cậu đã không còn quan trọng gì nữa.

Điều quan trọng bây giờ là, cậu cần phải lấy đi tất cả các giấy tờ và hộ chiếu mà cậu đã để lại tại biệt thự nhà họ Thẩm.

Nếu không có giấy tờ, đến cả điện thoại cậu cũng không thể đổi được.

Tô Tinh Dao xoa bóp nhẹ nhàng những đốt ngón tay hơi tê cứng.

Chặn từng người một, thực sự tốn thời gian và không ít năng lượng mà.

Buổi chiều hôm sau, Tô Tinh Dao trở về nhà họ Thẩm.

Ban đầu cậu định tự mình bắt taxi về, nhưng dì Trương lo lắng cho sức khỏe của cậu, cứ muốn lái xe của gia đình đưa cậu về.

Không thể chống đối sự quan tâm của dì Trương dành cho mình, Tô Tinh Dao đã ngồi lên chiếc xe mà Lục Cửu Tự để lại tại biệt thự và trở về.

Cậu đi muộn, khi đến nhà họ Thẩm thì trời cũng đã bắt đầu tối.

Như cậu đã dự đoán, vào thời điểm này nhà họ Thẩm thường ồn ào giờ đã trở nên vắng lặng.

Ngoại trừ vài người làm không quan trọng ở lại trong nhà, tất cả mọi người khác đều đã đi đến khách sạn thuộc sở hữu của nhà họ Thẩm để tham dự buổi tiệc sinh nhật.

Là sinh nhật của bà chủ và cậu con trai được yêu thích nhất, vào một ngày quan trọng như vậy, không ai ngu ngốc mà vắng mặt cả.

Tô Tinh Dao đi đến phòng của mình, trên đường đi cũng không gặp phải ai.

Phòng vẫn giữ nguyên vẻ ban đầu từ khi cậu rời đi.

Nhưng cậu không có tâm trí để nhìn kỹ nơi không thuộc về mình này, cậu đi thẳng đến tủ sách, mở ngăn kéo và lấy ra một chiếc túi tài liệu.

Bên trong là những giấy tờ cậu đã sắp xếp từ lâu.

Cậu mở túi tài liệu ra, từng tờ một kiểm tra cẩn thận, cho đến khi tất cả giấy tờ được lấy đủ, cậu mới đặt hộ khẩu của mình vào.

Cuốn hộ khẩu này rất mới, chỉ có tên cậu trên đó.

Nhiều người không biết rằng, sau bao năm trở về nhà họ Thẩm, thậm chí cậu còn chưa thể chuyển hộ khẩu về đây nữa.

Không chỉ là hộ khẩu, ngay cả ngày sinh và tên, ba mẹ cậu cũng không muốn cậu có liên quan đến nhà họ Thẩm.

Chẳng hạn như hôm nay, Tần Minh Xuyên đã nhấn mạnh rất nhiều lần, sinh nhật của Thẩm Hoài Hi.

Thực ra, ban đầu nó vốn thuộc về cậu.

Không chỉ là sinh nhật, thậm chí cái tên Thẩm Hoài Hi cũng từng thuộc về cậu.

Hoài Hi, Hoài Hi.