Chương 19: Bực bội nên dỗi?

Người vừa sinh ra đã được coi là người thừa kế của công ty, anh ta ghét nhất là bị người khác phản bác ý kiến, dù chỉ là một đề nghị nhẹ nhàng cũng không được.

Cô ấy cúi mặt đi theo sau, từ kính phản xạ bóng loáng trong thang máy, có thể thấy Lâm Minh Hoài nhìn chằm chằm vào điện thoại, sắc mặt vẫn khó coi như trước.

Dường như nhận được tin nhắn nào đó gây khó khăn cho anh ta.

Nhưng ai dám làm khó anh ta chứ?

Thư ký không thể tưởng tượng được, không phải Lâm Minh Hoài không vui vì nhận được tin nhắn, mà không vui vì không nhận được tin nhắn.

Anh ta không ngờ mình đã đến công ty, Lâm Úc vẫn không trả lời tin nhắn của anh ta.

Chẳng lẽ là còn chưa rời giường?

Lâm Minh Hoài gọi điện thoại một lần nữa, vẫn là trạng thái tắt máy, anh ta nhét điện thoại vào túi, ý thức được tâm trạng của mình hôm nay không ổn lắm.

Anh ta cảm thấy hơi lo lắng.

Không thể hiểu được cảm xúc như vậy đến từ đâu, anh ta chỉ có thể đổ cho cuộc gặp chiều nay với Hoắc Vọng.

Sau khi cất điện thoại di động, Lâm Minh Hoài bắt đầu xử lý công việc của công ty như thường lệ, sự tập trung cao độ khiến anh ta tạm thời quên đi chuyện của Lâm Úc.

Đến khi thư ký đẩy cửa ra và đưa cho anh ta một tách cà phê, anh ta mới nhận ra ba giờ đã trôi qua, anh ta đã ngồi im, đọc một tài liệu trong ba giờ.

Thư ký nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Lâm, đã 10 giờ sáng, trưa nay có cần chuẩn bị bữa trưa cho anh không?"

Một khi kết thúc công việc, những cảm xúc vốn đọng lại trong lòng anh ta một lần nữa trỗi dậy, đây là lần đầu anh ta cảm thấy bất an vì mất liên lạc với Lâm Úc.

Lâm Minh Hoài giơ tay lên nhìn đồng hồ, đúng là mười giờ, cách cuộc gặp giữa anh và Hoắc Vọng khoảng năm giờ. Anh ta đứng dậy ra hiệu cho thư ký không cần đi theo: “Tôi muốn đi đến tiểu khu Tân Phiên một lúc.”

Thư ký ngay lập tức gật đầu để lộ một nụ cười chuyên nghiệp: “Vâng.”

Cười xong, cô ấy nhìn bóng lưng Lâm Minh Hoài, thầm sửng sốt.

Tiểu khu Tân Phiên? Anh ta làm gì ở đây?

Cô ấy chưa bao giờ nghe nói Lâm Minh Hoài có bạn sống ở đó.

...

Theo chỉ dẫn, Lâm Minh Hoài đến tiểu khu này, đây là lần đầu anh ta bước vào tiểu khu nơi Lâm Úc sinh sống.

Thật ra Lâm Úc dọn ra khỏi Lâm gia cũng mới được hai năm, khi đó Lâm Nhất Dữ vừa đến Lâm gia không bao lâu, cậu và Lâm Nhất Dữ cãi vã rồi bỏ nhà đi, trong ấn tượng của anh ta, đó là lần đầu tiên cậu nổi giận trước mặt tất cả người Lâm gia, trận “mất tích” này chỉ kéo dài hơn một tuần, cậu đã bị Lâm Trường Tấn lấy lý do mất mặt phát hiện ra rồi đưa về nhà, sau đó bị ép nói xin lỗi với Lâm Úc.

Chuyện này mới xem như kết thúc.

Chỉ là sau lần đó, Lâm Úc nói mình muốn chuyển ra ngoài ở, không ai phản đối hay giữ cậu lại, tất cả mọi người lạnh lùng nhìn cậu chuyển ra khỏi nhà của chính mình trong mười tám năm qua.

Lâm Trường Tấn thân là cha, sau khi biết cũng chỉ ừ một tiếng.

Phản ứng của anh ta càng nhạt nhẽo hơn.

Vì vậy, tuy Lâm Úc đã chuyển ra khỏi Lâm gia hai năm, anh ta cũng chỉ biết nơi cậu chuyển đi, còn là Lâm Úc nói cho anh ta biết, ngoài hoàn cảnh sinh hoạt, anh ta không biết gì khác.

Lâm Minh Hoài nhìn tiểu khu không được gọi là cao cấp trước mắt này, sau khi quan sát một vòng, anh ta không hiểu sao Lâm Úc lại rời khỏi Lâm gia, chọn nơi ở như thế này.

Là vì lần đó bực bội nên dỗi?