Chương 23: Sợ bị trùm bao tải

Trợ lí đặc biệt nhìn ra ngoài cửa lần thứ năm, vẻ mặt nghiêm túc: “Đã một giờ trôi qua, xem ra sự hợp tác của Lâm thị với chúng ta chưa đủ chân thành.”

Họ tạm thời được thông báo rằng người phụ trách - phía đối phương không thể đến, đó là điều cực kỳ bất lịch sự trong các cuộc đàm phán.

Chưa từng có ai dám cho Hoắc Vọng leo cây, Lâm Minh Hoài xem như là người đầu tiên.

Biểu cảm trên khuôn mặt của trợ lý đặc biệt rất khó coi.

Ngược lại, phản ứng của Hoắc Vọng lại rất bình tình, hắn hơi nghiêng người về phía trước, mười ngón tay đan xen xen, nhìn về phía quản lý bên đối diện được phái tới đàm phán: “Lần sau, nếu có cơ hội, có lẽ tôi sẽ cân nhắc lại công ty của anh.”

Nói xong, hắn khẽ gật đầu ra hiệu cho trợ lý đặc biệt tiễn khách.

Câu nói này nghĩa là họ đã bị từ chối không thương tiếc, quản lý chỉ có thể nở nụ cười khiêm tốn và xin lỗi.

Đối diện là Hoắc Vọng, một Hoắc Vọng rời khỏi Hoắc gia với hai bàn tay trắng, trở thành huyền thoại tồn tại trong cuộc chiến kinh doanh chỉ trong vòng 5 năm, lúc này, cái miệng khéo léo của anh ta không có tác dụng gì, chỉ có thể cay đắng cầu xin: “Ngài hãy suy nghĩ lại đi ạ.”

Hoắc Vọng: “Sự hợp tác này, quan trọng nhất chính là phải tin tưởng đối phương, ngay cả sự tôn trọng lẫn nhau cơ bản cũng không làm được, tôi không thể tin tưởng, hay là anh cho rằng Lâm thị có ưu điểm gì khiến tôi không thể không hợp tác với các người?”

Quản lí còn muốn cố gắng nói gì nữa, trợ lý đặc biệt đã vươn tay ngăn cản anh ta: “Xin hãy đi lối này.”

Nhìn trợ lý đặc biệt tiễn người đi, Hoắc Vọng xoa mi tâm: “Tăng ca, đưa phương án dự phòng cho tôi xem.”

“Vâng.” Trợ lý đặc biệt lập tức quay lại, mang một tài liệu khác đến.

Trước kia, Hoắc Vọng chưa bao giờ cảm thấy tăng ca là chuyện khó khăn cỡ nào, nhưng giờ phút này lại có chút không vui, vì trong lòng có chút lo lắng khác.

Hết lần này tới lần khác, trợ lý đặc biệt mở miệng hỏi: “Hoắc tổng, sao hôm nay ngài không mang lông xù đi làm chung?”

Vì hôm qua, khi hắn hỏi cậu có đi không thì bị coi như cái rắm, cậu quay lưng lại với một lời từ chối im lặng.

Nói những lời như vậy thì không thích hợp, vì thế Hoắc Vọng liếc anh ấy một cái, thản nhiên nói: “Vì tôi sợ nó sẽ bị trùm bao tải.”

Trợ lý đặc biệt xấu hổ sờ mũi: “Ha ha, ngài đã xem tin nhắn trong nhóm rồi sao.”

Hôm qua trong nhóm nổ tung, có người không sợ chết lén chụp ảnh một chú mèo con hamburger rồi đăng lên nhóm, cả nhóm lập tức xếp hàng để lấy bao tải.

Đáng tiếc, anh ấy lại là kẻ không sợ chết đó.

Trợ lý đặc biệt cố gắng giữ lại tiền thưởng của mình: “Cũng tại mọi người đều thấy mèo con quá dễ thương.”

Khóe miệng Hoắc Vọng nhếch lên không rõ ràng, lại nhanh chóng buông xuống, trở nên thẳng thắn: “Tiền thưởng tháng này của người chụp lén bị trừ một nửa.”

Trợ lý đặc biệt: “...Vâng.”

Hạnh phúc, bộp, không có.