Chương 35: Trúng thưởng

Ánh mắt sắc bén quét về phía khuôn mặt trắng bệch của người phục vụ kia, lại bắt gặp ánh mắt chột dạ của anh ta.

Hoắc Vọng như suy nghĩ gì đó, hắn nhìn anh ta chật vật bò dậy, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Lâm Úc không phát hiện ra những chi tiết nhỏ này, cậu được trấn an một chút, lông vốn hơi rối đều mượt lại, thò đầu ra liền nhìn thấy Tưởng Văn Đào.

Anh ta là người xui xẻo bị phục vụ hắt súp nóng vào.

Trước mắt bao người, tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau khi bị súp dính lên, bộ âu phục trắng ban đầu trở nên bẩn thỉu và nhớp nháp, phần cổ hở ra cũng bị dính súp, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy đã trở nên sưng đỏ.

Mà Hoắc Tri Tri bên cạnh anh ta vẫn giữ nguyên động tác đẩy anh ta ra.

Là do khi vừa bị hắt súp nóng, cô ta đã hành động theo bản năng, dù tránh được tai họa lên chiếc váy trắng của mình, nhưng cũng khiến súp hắt hết lên người Tưởng Văn Đào.

Trong đám đông đứng xung quanh, một số người ghét bỏ né tránh, cũng có những người giả vờ quan tâm.

Thoáng cái, Hoắc Chính Gia như già đi mười tuổi, hoàn toàn không nhận ra tâm trạng vui vẻ vừa rồi, run rẩy bảo người gọi cấp cứu.

Đến khi lên xe cứu thương, Tưởng Văn Đào vẫn không ngừng mắng chửi những lời tục tĩu, dáng vẻ lưu manh hoàn toàn bại lộ, anh ta quên sạch lời dặn dò của gia chủ trước khi đến đây.

Anh ta đổ lỗi cho Hoắc gia về những gì mình gặp phải hôm nay, ánh mắt nhìn đám người Hoắc Tri Tri vừa ác độc vừa phẫn hận.

Trần Minh Hồng không ngờ người mình sắp xếp không chỉ không khiến Hoắc Vọng bị thương, mất mặt, còn phá hủy hoàn toàn quan hệ bà ta vất vả lắm mới lôi kéo được.

Bà ta nhìn con gái khóc lóc bất mãn, không thể giữ được nụ cười giả tạo nữa, chỉ cảm thấy dường như tất cả mọi người đang nhìn bà với ánh mắt mỉa mai.

Cuộc sống đầy châu báu nhờ làm việc chăm chỉ dường như dần đã trở nên xa vời với bà ta hơn.

Trong lúc hỗn loạn, một tiếng meo đột ngột vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

Bàn chân của Lâm Úc vỗ nhẹ vào một đồng xu mà cậu vừa rút ra từ sủi cảo.

Đây là lần đầu cậu giả vờ kêu meo meo như mèo con, chưa thành thạo lắm nên âm cuối vẫn nghe như tiếng rít.

Đồng tiền tròn không khống chế được nên lăn về phía trước, ánh mắt của mọi người cũng di chuyển theo.

Tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt không thể tin được.

Bọn họ không thể nào ngờ rằng, người trúng thưởng sẽ là Hoắc Vọng. Hoắc Vọng thay cậu cầm đồng tiền, sau khi lau sạch dầu trên đồng tiền, hắn chậm rãi mở miệng: "Tiền thưởng trong tiệc mừng thọ của ngài, tôi xin nhé."

Lâm Úc nhận lấy đồng tiền được lau sạch sẽ, nhóc tham tiền liền ôm vào lòng, hai mắt sáng ngời.

Một trăm vạn!

Trước mắt Hoắc Chính Gia tối sầm, hơi thở trong l*иg ngực hoàn toàn bị nghẹn ứ, rốt cục không khống chế được, ngã xuống đất.

Bất tỉnh hoàn toàn.

Trần Minh Hồng vừa gọi cấp cứu phát ra tiếng thét chói tai: “Cha!”

Ban đầu là một bữa tiệc mừng thọ vui vẻ, cuối cùng kết thúc với tình huống chật vật này.

Duy chỉ có hình ảnh chúc mừng sinh nhật trên màn ảnh rộng vẫn sáng như trước.