Chương 37: Bài xích

Không đề cập đến sự hợp tác thất bại, thủ đoạn tinh vi để trục lợi của thương nhân được ông ta sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn.

Trọng tâm của ông ta không phải là lần hợp tác thất bại vừa rồi mà là những lần hợp tác tiếp theo.

Ông ta cũng biết rằng, một khi tập đoàn Hoắc thị không còn tin tưởng họ, đối với họ, tổn thất không đơn giản chỉ là một lần hợp tác thất bại.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Trường Tấn càng phẫn nộ với con trai lớn.

Ông ta biết được chuyện này từ hôm qua, đã liên lạc với Lâm Minh Hoài, nhưng nhận được tin anh ta bận đến nỗi công ty cũng không đến.

Ông ta mới bàn giao công ty cho Lâm Minh Hoài hơn một năm, trước đó vẫn bình an vô sự, lần này lại xuất hiện vấn đề lớn như vậy, hội đồng quản trị đều có ý kiến về việc này.

Lâm Trường Tấn lại tức giận, nhưng khi đối mặt với Hoắc Vọng cũng không bộc lộ ra, chỉ nói lời xin lỗi, đồng thời ý bảo thư ký đem quà xin lỗi đã chuẩn bị sẵn lên.

Hoắc Vọng thờ ơ cự tuyệt: “Chỉ là một lần hợp tác thất bại, sau này nếu quý công ty có thể cho chúng tôi thấy đủ thành ý, tôi cũng sẽ cân nhắc hợp tác lần nữa.”

Ánh mắt Lâm Trường Tấn ảm đạm, nhưng vẫn không thể không tiếp tục hùa theo theo lời hắn.

Không còn khăng khăng yêu cầu thư ký đưa quà.

Người cha như vậy, Lâm Úc đã thấy rất nhiều lần, ông ta luôn nghiêm túc uy nghiêm như vậy, làm việc cẩn trọng, chỉ khi đối mặt với cậu, thỉnh thoảng nơi đáy mắt sẽ lộ vẻ như hoài niệm, lại như chán ghét.

Lâm Úc biết, đó là vì ông ta cảm thấy rằng cậu chính là nguyên nhân khiến người vợ yêu dấu của ông ta qua đời.

Tính thời gian thì hôm nay là ngày thứ bảy sau cái chết của cậu, công ty dịch vụ tang lễ hẳn đã gửi giấy báo tử cho họ.

Nhưng quan sát Lâm Trường Tấn, cậu không thấy bất kỳ sự thương cảm nào dành cho con trai ruột vừa qua đời, dù một chút cũng không.

Gặp lại nhau theo cách này, Lâm Úc nghĩ cậu sẽ thất vọng, nhưng trên thực tế cậu chỉ còn cảm giác bài xích.

Đôi tai tròn biến thành tai máy bay*, muốn tránh xa ông ta.

*tai máy bay: trạng thái tai chó/mèo biến thành hình tam giác dẹt như cánh máy bay, thường do thú cưng sợ hãi, bị chủ mắng hoặc cảm thấy thoải mái.

Bầu không khí tại hiện trường dường như trở nên khá xấu hổ, Hoắc Vọng nhìn Lâm Úc không hiểu sao lại xù lông, nhận ra việc vuốt lông để trấn an cũng vô dụng, hắn không còn khách sáo mà thẳng thừng nói lời tạm biệt.

Vạt áo màu đen tạo ra một đường vòng cung khá sắc nét.

Nhìn bóng lưng Hoắc Vọng đi xa, tâm trạng Lâm Trường Tấn hoàn toàn chùng xuống, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại: “Nói cho Lâm Minh Hoài biết, trong vòng nửa giờ, tôi muốn nó xuất hiện cùng lời giải thích.”

Ông ta muốn xem, có thứ gì còn quan trọng hơn công ty.