Chương 42: Giấy báo tử

Cuối cùng, mẹ đã không thể sống sót qua mùa hè đó, qua đời khi anh ta 12 tuổi, đó là một cú sốc lớn đối với tất cả mọi người trong gia đình. Đặc biệt là đối với cha anh ta. Trong thời gian sau đó, Lâm Trường Tấn giống như một người khác. Ông ta không còn chấp nhận sự gần gũi của Lâm Úc, thậm chí còn oán hận vì cậu đã ra đời.

Nhận thấy thái độ của cha đối với Lâm Úc thay đổi rất nhiều, anh ta cũng nhanh chóng bắt đầu xa lánh Lâm Úc, dù không đối xử với em trai như cha mình, nhưng cũng thực sự coi cậu là người tàng hình trong nhà.

Lâm Tử Uyên lại càng không cần phải nói, khi đó anh ta mới chín tuổi, không có khả năng phân biệt, đối với anh ta, cái chết của mẹ giống như trời sụp, thái độ của cha cũng ảnh hưởng đến anh ta, anh ta cũng đem cái chết của mẹ đổ lên đầu Lâm Úc, người em trai từng thích kéo Lâm Úc đi chơi nhất bắt đầu học cách dùng ngôn từ sắc bén để công kích cậu.

Anh ta luôn là người dám yêu dám ghét, một khi người như vậy quyết định ghét thứ gì đó, sẽ không thể nào kéo anh ta lại được.

Nhưng tất cả họ đều quên rằng, cái chết của mẹ là quá tàn nhẫn nhất với một đứa trẻ sáu tuổi.

Rốt cuộc Lâm Úc đã đối mặt với những biến cố này thế nào, anh ta cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết đột nhiên có một ngày, cậu sẽ không bao giờ nghiêng đầu dịu giọng gọi anh ơi rồi làm nũng nữa, chỉ luôn luôn hiểu chuyện, tôn trọng gọi họ là anh cả, anh hai.

Đã lâu Lâm Minh Hoài không nghĩ đến những chuyện trước kia, trên gương mặt sắc sảo bỗng hiện lên vẻ thất thần chưa từng có.

Lâm Trường Tấn nhíu mày: “Rốt cuộc con...”

“Lâm Úc chết rồi.”

Một câu nói đột ngột chặn đứng tất cả những gì Lâm Trường Tấn muốn nói tiếp theo.

Một cái gạt tàn pha lê đột nhiên lao đến, Lâm Minh Hoài không né tránh, mà gạt tàn kia cũng chỉ đập vào chân anh ta, phát ra một tiếng lớn.

Sắc mặt Lâm Trường Tấn trở nên cực kì khó coi, giống như cơn bão sắp tới, thở hổn hển: “Con nói gì?”

"Vì tìm cớ cho mình mà ngay cả em trai ruột con cũng có thể rủa?” Ánh mắt Lâm Trường Tấn trở nên vô cùng sắc nhọn, ông ta kiềm chế không đánh anh ta, sau khi cơn giận dịu đi một chút, ông ta nói: “Dù sao Lâm Úc cũng là con trai của ta, là người có huyết thống với chúng ta.”

Ông ta không thích đứa con trai nhỏ, không có nghĩa là anh ta có thể tùy tiện bịa đặt cái chết của cậu.

Trong mắt Lâm Minh Hoài, sự bảo vệ như vậy lại có vẻ khá buồn cười, anh ta lấy ra một tờ giấy từ trong ngực áo, ánh mắt vô cảm, nói: “Đây là sự thật, con đang điều tra về chuyện này."

Giấy báo tử lạnh như băng xuất hiện trước mặt, Lâm Trường Tấn cụp mắt nhìn hồi lâu, lòng bàn tay nắm chặt từng chút một, đến cuối cùng, cả tờ giấy đều bị vo tròn thành một cục, ông ta dùng sức đến mức giống như muốn xuyên thấu tờ giấy kia.

Trong nháy mắt, ông ta như già đi mười tuổi, người đàn ông chưa bao giờ có thể nói được tình trạng của mình thực sự đã có dấu hiệu trầm cảm rõ ràng.

Bầu không khí lúc này trở nên cực kỳ yên tĩnh, gần như im lặng đến chết người, bóng tối bao phủ không gian này dày đến mức cảm giác như thở cũng khó khăn.