Chương 50: Tranh sủng

Cứ như vậy, một giờ đã trôi qua, cơ thể Lâm Úc không hề cảm thấy chút khó chịu nào, ngược lại cảm thấy dường như thụy khí của mình ngày càng dồi dào.

Màn hình bình luận live cũng dần trở nên sôi động hơn so với lúc đầu.

Ai cũng thích một chủ phòng đẹp trai chứ đừng nói đến một chàng trai hiền lành như vậy.

Một số bình luận kỳ lạ cũng lẫn vào.

[Xin chào, kết hôn thôi!]

[Ỷ vào vẻ ngoài xinh đẹp của mình để câu chúng tôi ở đây, đạo đức ở đâu, điểm mấu chốt ở đâu, số điện thoại liên lạc và địa chỉ nhà ở đâu!]

[Người dẫn chương trình, tôi đang học y, tôi nghĩ vòng eo của anh có vấn đề, đề nghị anh thêm WeChat của tôi và gửi ảnh cho tôi để xem kỹ hơn.]

[Tôi đã xem live từ trước, đó hẳn là thành phố H.]

Những đòn tấn công này khiến những đốm vàng vốn đang hưởng thụ hoàn toàn cứng người vì sợ hãi, chúng không ngờ con người lại có thể bốc phét như thế này, thậm chí còn khoa trương hơn chúng!

Úc Úc sẽ bị cướp đi mất!

Vì thế Lâm Úc không chỉ vừa phải đỏ mặt nhìn các bình luận, còn phải nghe các tinh linh nhỏ tranh sủng ở bên cạnh không chịu lép vế mà khen ngợi mình.

Dáng vẻ đỏ mặt làm cho bình luận nhảy nhanh hơn, những người xem điên cuồng chụp ảnh màn hình.

Nhưng Lâm Úc lại không biết điều này, để đề phòng tai nạn, cậu phát sóng thêm nửa tiếng nữa rồi ngừng phát sóng.

Người xem tuy không muốn nhưng phải miễn cưỡng rời đi, các tinh linh liền thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi phát sóng, cậu cảm thấy nhẹ nhõm ngồi xuống ghế sô pha, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp phản chiếu chút ánh sáng và bóng tối, dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù.

Kể từ khi bước sang tuổi mười sáu, đây là lần đầu cậu cảm thấy việc đối mặt với ống kính thực sự không đáng sợ.

Những đốm vàng: [Úc Úc, năng lượng hiện tại của cậu đã có thể duy trì hình dạng con người trong mười giờ!]

Lâm Úc hơi kinh ngạc: [Nhưng tôi chỉ phát sóng trực tiếp có một tiếng rưỡi thôi.]

Một đốm vàng rơi xuống chóp mũi cậu: [Mọi người đều rất thích cậu!]

Chẳng bao lâu sau, có một đốm vàng khác đẩy nó xuống: [Và cậu là một thụy thú, có huyết mạch thu hút người khác, con người tự nhiên sẽ cảm thấy gần gũi với cậu, rồi vô thức ước nguyện với cậu.]

[Giống như nhìn thấy hồ ước nguyện liền muốn ném đồng xu, nhìn thấy thiên thạch liền muốn ước nguyện vậy!]

Lâm Úc hơi xấu hổ, cậu mở hậu trường buổi phát sóng trực tiếp, phát hiện số lượng người xem của mình đã đạt tới 120, đối với người mới phát sóng trực tiếp ngày đầu tiên, đây đã là thành tích không tồi.

Trong hậu trường còn có thêm một ít quà tặng, mặc số lượng ít ỏi, cũng không thể lấy ra, nhưng điều này đã là niềm khích lệ lớn đối với cậu..

Miễn là cậu tiếp tục, cậu có thể tiết kiệm đủ tiền và rời đi.

Sau đó, cậu nghĩ rằng, mình sẽ tìm một công việc, cố gắng kiếm tiền để mua một ngôi nhà, thả mình bên bờ biển và ngắm bình minh trên biển mà kiếp trước cậu luôn muốn được thấy nhưng chưa có thời gian.

Lâm Úc suy nghĩ một hồi, tâm trạng trở nên cực kỳ tốt, vừa ngân nga vừa thu dọn quần áo, điều chỉnh máy tính bảng trở lại chế độ thú cưng, cố gắng khôi phục lại tất cả mọi thứ, không để lại dấu vết gì.