Chương 28

Kết quả thi tháng ra, Kỷ Dục Cẩn lại đứng đầu, cậu ấy nhìn một cái rồi không quan tâm, cậu ấy chú ý hơn vào một cái tên khác, ánh mắt di chuyển xuống, rơi thẳng vào cuối bảng điểm dài.

Tuy nhiên lần này không thấy tên quen thuộc ở vị trí quen thuộc, Kỷ Dục Cẩn nhíu mày.

Ánh mắt di chuyển lên, qua nhiều tên nữa, đến vị trí giữa vẫn không thấy, lúc này Kỷ Dục Cẩn đã nghi ngờ tên của Kỷ Minh Húc có thể đã bị bỏ sót.

Khác với Kỷ Dục Cẩn tìm từ cuối lên, Kỷ Minh Húc biết mình trong tình trạng thế nào, nhanh chóng tìm thấy tên của mình, ở giữa, còn hơi lệch lên một chút.

Thằng nhóc hư hỏng, đợi mà rửa tất của tôi đi! Ha ha ha…

Bị mắng là đồ ngốc lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đợi được ngày này.

Kết quả thi ra, các thầy cô đều khen ngợi Kỷ Minh Húc. Sự tiến bộ lớn của Kỷ Minh Húc khiến họ cực kỳ ngạc nhiên. Nhưng khi xem bài thi của Kỷ Minh Húc, thấy cậu không mất điểm nào ở các câu hỏi đơn giản, khiến nghi ngờ gian lận vừa thoáng qua đã bị loại bỏ.

Một học sinh vốn đứng cuối lại vọt lên nhiều như vậy, Kỷ Minh Húc thậm chí còn cướp mất phong độ đứng đầu lớp.

Giờ học cuối cùng, cô giáo vào lớp, phát xong bài thi, nói: “Lần này cô muốn khen ngợi bạn học Kỷ Minh Húc.”

Đến rồi, đến rồi, lại đến, các bạn học trong lớp đều nghĩ như vậy.

Kỷ Minh Húc, người bị họ chế nhạo, bắt nạt, và bài xích, không biết từ khi nào đã trở thành con cưng của thầy cô, giờ đây mỗi thầy cô đều không quên khen ngợi, kết quả như thể đột nhiên mở hack, đặc biệt là các môn lịch sử chính trị, kết quả thậm chí vào top 10 cuat lớp.

“ Bạn học Kỷ Minh Húc học bài rất chăm chú, làm bài tập cũng cẩn thận, như bài thi lần này, điểm nào cũng không mất, các bạn trong lớp nên học tập, bắt đầu học vẫn chưa muộn, cứ nhìn bạn học Kỷ Minh Húc, là một ví dụ rất tốt…”

Đã bị nhiều thầy cô dùng lời này liên tục dội bom, các bạn trong lớp từ ban đầu bàn tán xôn xao, giờ đây đã trở nên vô cảm.

Đối với lời khen của thầy cô, Kỷ Minh Húc chỉ mỉm cười, như một học sinh ngoan, còn những ánh mắt phức tạp từ người khác, cậu hoàn toàn phớt lờ, vừa tan học đã xách cặp vui vẻ chạy ra ngoài.

Xe của nhà Kỷ đỗ cách cổng trường một đoạn, vẫn là Kỷ Minh Húc chủ động đề xuất, để tránh bị người khác thấy cậu và Kỷ Dục Cẩn ngồi chung xe, thấy cậu đã nghĩ chu đáo thế nào chưa.

Khi chạy đến xe, Kỷ Dục Cẩn vẫn chưa đến, Kỷ Minh Húc cười tươi nhìn về phía trường học.

Nhìn thấy Kỷ Dục Cẩn, cậu lập tức nói: “Tôi thắng, ha ha ha, nhận thua đi.”

Trên đường, mặt mũi Kỷ Dục Cẩn đều hằm hằm, trong khi Kỷ Minh Húc thì hoàn toàn khác, niềm vui tràn ngập trên người cậu, Kỷ Minh Húc quyết định về nhà sẽ thông báo tin tốt này cho tất cả mọi người.

Biết đâu anh cả Kỷ Ý Mạc còn tăng thêm chút hảo cảm với cậu, Kỷ Minh Húc nghĩ người như Kỷ Ý Mạc chắc chắn thích học sinh giỏi, khi cậu làm bài, Kỷ Ý Mạc đã từng đứng sau lưng xem vài lần.

Chỉ là không biết tại sao, thời gian gần đây, Kỷ Ý Mạc hào phóng nhất lại không tăng hảo cảm với cậu nữa. Dù cậu nói ngọt, ngoan ngoãn, còn xoa bóp cho anh ấy vài lần cũng không tăng thêm.

Không biết có vấn đề gì không.

Nhưng không nên như vậy chứ.

Kỷ Minh Húc nghĩ một lúc, vẫn không tìm ra đầu mối.

Tuy nhiên, Kỷ Minh Húc vẫn nghĩ về việc trở về nhà để thông báo thành tích của mình cho tất cả mọi người, nhưng thực ra đã có người biết trước rồi.

Kỷ Minh Húc tiến bộ rất nhanh, vì vậy giáo viên chủ nhiệm đã gọi điện cho Kỷ Uẩn, muốn khen ngợi học sinh và cả phụ huynh, khuyến khích họ duy trì trạng thái này. Khi điện thoại reo, Kỷ Uẩn đang tham gia một cuộc họp, cuộc họp sắp kết thúc, nhưng Kỷ Uẩn vẫn nhíu mày.