Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vạn Người Mê Số 1 Hắc Đạo - Chương 4Vạn Người Mê Số 1 Hắc Đạo

Tác giả: Xa Ly Tử

Thể loại: Hiện đại, Độc chiếm dục thâm tình niên hạ công X Âm thầm chịu đựng mỹ nhân thụ, giam cầm, cưỡng ép yêu, cường thủ hào đoạt, hắc đạo, hào môn thế gia, máu chó, H văn

Biên tập: ♪ ** ♪

Chương 04.

Tạ Lâm nhẹ nhàng cười: "Dẫn chú đi ăn hải sản nhé?"

"Được." Dung Hạc rất hào hứng, "Bao giờ đi?"

"Bây giờ." Tạ Lâm nắm tay anh kéo đi ra ngoài.

Người ngoài nghĩ rằng Phương Hiển, một người đứng thứ hai, sẽ gấm hoa rực rỡ nhưng thực tế địa vị của Phương Hiển tràn ngập nguy hiểm. Đúng là ông ta có tiền, nhưng Tạ Lâm đang từng bước tước đi quyền lực của ông ở Tạ thị, trừ tiền bạc ra ông không có quyền thế. Trong tâm Tạ Lâm là một con sói thuần chủng, tàn nhẫn, tuyệt tình, tuyệt không nhân nhượng, trước đó giao hẹn với Phương Hiển sau khi ngồi lên ghế sẽ chia đều Tạ thị nhưng đến hiện giờ lời hứa hẹn ấy vẫn không được thực hiện, vốn dĩ chỉ có "một địa bàn nhỏ bé" mà sắp bị Tạ Lâm xâm chiếm sạch sẽ. Phương Hiển sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng, có nỗi khổ mà không nói được, muốn tạo phản cũng không có bản lãnh đó nên đành dùng thủ đoạn để giải quyết, nghĩ trăm phương ngàn kế gả con gái cho Tạ Lâm, cầu nửa đời sau an ổn.

(*) Một địa bàn nhỏ (nguyên văn 一亩三分地): Ngày nay một mẫu bằng 100m vuông, ngày xưa một mẫu bằng 6000 thước (~ 0.33m) vuông. Hiểu 1 cách nôm na là 3cm so với cả 100m, chẳng đáng là bao, rất nhỏ bé.

(*) Dùng thủ đoạn giải quyết (nguyên văn 曲线救国): Giống như kiểu đánh du kích, không chống trực tiếp mà gián tiếp, bồi dưỡng lực lượng, kìm chân quấy nhiễu, tranh thủ và bảo vệ thành quả, đôi khi phải hi sinh một thứ gì đó để đổi thứ lớn hơn.

Vì thế ở chốn công cộng Tạ Lâm cho Phương Hiển thể diện nhưng trong âm thầm lại cực kỳ lạnh nhạt với hai cha con ông, hai cha con ông cũng rất giỏi nhẫn nhịn, nuốt cơn giận này xuống, dùng mặt nóng dán mông lạnh của Tạ Lâm.

Tạ Lâm muốn mời Dung Hạc ăn hải sản, Phương Hiển nói mình biết một cửa hàng hản sải ở gần đây do người dân trên đảo mở ăn rất ngon, còn đặt trước vị trí đẹp. Về công, Tạ Lâm là ông chủ của ông ta, về tư, ông ta muốn làm một chủ nhà tận tâm, vì thế bữa ăn này phải do ông làm chủ. Tạ Lâm không quan trọng chuyện này lắm, chỉ hỏi ý kiến Dung Hạc, Dung Hạc là người có tâm hồn ăn uống, nghe nói được ăn ngon hiển nhiên đồng ý hai tay, vậy là chuyện này quyết định như thế.

Hòn đảo nằm ở vùng nhiệt đới, gần xế chiều rồi mà tiết trời vẫn nóng kinh người. Tạ Lâm không thích nóng nực nên đứng dưới mái hiên khách sạn đợi tài xế lái xe đến đây, Dung Hạc vẫn còn muốn tắm biển, thế là anh đứng trên con đường lớn trước cửa khách sạn phóng mắt ra bãi biển dưới ánh nắng gắt. Bãi biển này không sóng không gió, trong thấy được đáy, thích hợp nhất cho việc bơi ngửa. Dung Hạc đứng bên bờ biển, vừa cảm thụ gió biển tanh mặn vừa suy tư.

Phương Mai Vũ không ghét mình, dù cô ấy biết mối quan hệ không minh bạch giữa mình và hôn phu nhưng cô không có địch ý với mình. Trên thực tế, ấn tượng đầu tiên của mình với cô ấy khá là tốt. Đúng là một cô gái khoan dung độ lượng vô ưu vô lo. Quay lại vấn đề chính thì bãi biển này xịn quá, anh không kìm lòng được muốn xuống biển, muốn xuống biển ngay lập tức – Không ấy để hôm khác ăn hải sản?

Dung Hạc nghĩ sao muốn làm vậy, anh quay người chạy về khách sạn, Tạ Lâm đứng dưới mái hiên nhìn anh, từ xa xa bỗng giơ tay lên làm ra thế "Đứng lại".

Dung Hạc ngoan ngoãn dừng chân, anh nhìn sang bên cạnh, một chiếc Bentley đang lái đến chỗ mình.

Đúng là anh nên đứng lại, nếu không sẽ bị đâm trúng. Xe Bentley vẫn lái đến trước cửa khách sạn mới dừng, cửa bên ghế phụ mở ra đầu tiên. Người đó vừa xuống xe thì đi vòng xuống mở cửa ghế sau, vị ngồi ở ghế sau bước ra.

Dáng người cao ráo, mặc com-lê cắt may vừa vặn, không thắt cà vạt. Gã khá đen, đường chân tóc nhích cao lên trên. Dung Hạc chú ý lúc gã không cười thì khóe mắt có nếp nhăn, có lẽ qua thêm vài năm nữa, theo năm tháng dần trôi nếp nhăn trên mặt gã sẽ càng lúc càng nhiều. Gã vẫn thích cười giống lúc xưa, khác hoàn toàn với Tạ Lâm keo kiệt chỉ dành cho Dung Hạc nụ cười nhạt, với bất cứ ai gã cũng đáp lại bằng nụ cười, song rất nhiều năm về sau Dung Hạc vẫn không thể phân biệt rõ đâu là nụ cười thật lòng, đâu là giả dối. Nhưng gã vẫn điển trai như ngày nào, vẻ đẹp liếc mắt một cái đã hút mắt người nhìn, không có tính tấn công mà mềm mại, bao dung, ấm áp khiến người ta muốn gần gũi.

Đã rất nhiều năm rồi Dung Hạc không có cảm giác thế này, anh đứng như trời trồng, ngây ngốc như một tên đần nhìn chằm chằm người ấy đi về phía mình dưới ánh chiều tà. Tạ Lâm vẫn đang quan sát, xung quanh cũng còn rất đông người, đáng lẽ anh nên bỏ chạy về khách sạn hoặc đi ăn uống, còn không thì thay quần bơi xuống biển chứ không phải cứng ngắc tay chân đứng đây, màng tai toàn là tiếng tim đập "thịch thịch".

Người đó cũng nhận ra Dung Hạc. Gã bước đến trước mặt anh, cúi đầu cười dịu dàng.

"Đã lâu không gặp." Gã nói.

Tựa như giấc mộng, giọng nói tự nhiên bình thường như thể lần cuối cả hai gặp nhau không phải năm năm trước mà chỉ là tháng trước hay tháng trước nữa.

Gã là Từ Thư Dịch, là người phụ trách Từ thị hiện tại.

Là mối tình đầu của Dung Hạc.

* (https://www.wattpad.com/1076040734)

"Ối! Chết tiệt!"

Dung Hạc quăng chiếc bình giữ nhiệt đi, nước nóng tràn ra ngoài ly hồi lâu anh mới phát hiện, chảy từ trên bàn xuống sàn nhà. Anh luống cuống rút khăn giấy lau, Tạ Lâm ngồi bên cạnh bắt chéo hai chân đọc báo, hắn nghiêng hẳn đầu qua.

"Sao thế?"

Dung Hạc không nói, anh nhíu mày, vẻ mặt không muốn trả lời. Tạ Lâm thả tờ báo xuống, Dung Hạc đã lau khô nước trên bàn, nước dưới đất anh không biết làm sao, hơi nản lòng đứng qua một bên.

Tạ Lâm hỏi: "Chú đang làm gì thế?"

"Chú muốn rót ly nước uống." Dung Hạc buồn bực nói.

"Nhưng cái này..." Tạ Lâm nhặt túi cà phê đóng gói lên, "Rõ ràng là chú đang pha cà phê mà, chẳng phải chú không uống cà phê hòa tan sao?"

Dung Hạc bực dọc lườm hắn, anh đẩy ly cà phê vì đổ quá nhiều nước nên màu sắc bị loãng sang một bên như đang giận hờn chính mình.

Từ sau khi gặp Từ Thư Dịch, cả buổi tối Dung Hạc thất thường mất hồn mất vía. Trên bàn ăn hai lần làm ngã chén, một lần làm rơi chiếc đũa, làm gạch cua văng đầy áo như một đứa trẻ 4 tuổi chưa biết phối hợp tay chân, quan trọng nhất là anh chỉ ăn được chừng mấy miếng đã ăn không vào.

Phải biết với người ham ăn hốc uống như anh thì rất khó để nuốt không trôi đồ ăn, trừ khi thật sự gặp chuyện gì đó.

Dung Hạc ngẩng đầu, bỏ qua vòng vo mà hỏi thẳng Tạ Lâm: "Rốt cuộc các người đến đảo là vì chuyện gì?"

"Chúc mừng sinh nhật Phương Mai Vũ." Tạ Lâm hờ hững đáp.

"Đừng giỡn." Dung Hạc cười khẩy, "Phương Hiển mời được cháu còn có thể xem là nhờ vào tình nghĩa, nhưng ông ta mặt mũi lớn thế nào mới mời được Từ Thư Dịch? Từ Thư Dịch không giống trước kia, bây giờ trong tay anh ta có Từ thị, cũng chưa từng nghe nói anh ta qua lại thân thiết với Phương Hiển, vì sao lại phải dành thời gian đi xa xôi đến đây chúc mừng sinh nhật một cô gái?"

Tạ Lâm không tỏ ý kiến.

Dung Hạc hít sâu một hơi để tâm tình kích động của mình bình tĩnh lại: "Vì cớ gì Từ Thư Dịch lại về nước? Không phải bây giờ anh ta thường trú ở Mỹ, quan hệ nồng nhiệt với gới tinh anh Wall Street sao?"

"Cháu không nghe nói chuyện anh ta về nước, có lẽ anh ta bay thẳng từ Mỹ về." Tạ Lâm nghiền ngẫm nhìn Dung Hạc, "Chú hiểu rõ hành động của anh ta ghê —— Cháu hay nhắc đến anh ta lắm à?"

Dung Hạc không nghe ra "ý tại ngôn ngoại" trong lời hắn nói, anh hoàn toàn rơi vào tâm tình sốt ruột khó kìm chế: "Sao mấy người lại dính líu đến anh ta? Con người Từ Thư Dịch rất khó dây vào, dính líu đến anh ta cháu chết cũng không biết mình chết như thế nào. Chú là nhân chứng sống sờ sờ đây chẳng phải sao? Kết cục của chú còn chưa đủ thảm ư?"

"Ồ?" Tạ Lâm phì cười, "Kết cục của chú thảm lắm hả?"

Dung Hạc sững sờ —— Anh lỡ lời.

Tiếc rằng lời đã nói ra như bát nước bị đánh đổ, muốn thu hồi không dễ.

Tạ Lâm mỉm cười hỏi lại lần nữa: "Chú sống bên cháu —— Kết cục này thảm lắm hả?"

"À không... Ý chú là..."

Dung Hạc không biết giải thích thế nào, Tạ Lâm hứng thú nhìn anh, anh chần chờ, Tạ Lâm càng nhích lại gần thì đầu óc anh càng trì trệ hơn. Cả hai cù cưa tới tới lui lui, cuối cùng Dung Hạc bị Tạ Lâm ép vào tường, triệt để thua trận.

"Xảy ra chuyện kia, cháu tưởng chú không còn yêu anh ta nữa rồi chứ." Tạ Lâm nói.

"Đúng là chú đã..." Dung Hạc trả lời ngay.

Nhưng Tạ Lâm đã đè lên môi anh.

"Không sao cả, chú ba." Tạ Lâm cúi đầu, áp sát anh, hơi nóng giữa răng môi phả vào anh, "Cháu thích cưỡng ép —— Vậy sẽ càng kí©h thí©ɧ hơn."

Hắn cúi đầu cướp lấy môi Dung Hạc, anh dễ dàng bị cạy mở môi, đầu lưỡi hắn tiến vào. Dung Hạc không thích bị cưỡng ép, với anh nó chỉ mang đến khuất nhục và đau đớn, không có bất kỳ niềm vui sướиɠ nào. Chỉ trong một giây anh chọn phương án hùa theo, ngẩng đầu lên quấn lấy lưỡi Tạ Lâm, môi kề môi. Tạ Lâm kéo áo nhét bên eo anh ra, hai tay dò vào trong qua vạt áo thùng thình, xoa nắn lung tung lưng anh. Hành động ấy khiến Dung Hạc không thể dựa vào tường nữa, anh buộc phải thoáng rời khỏi vách tường để Tạ Lâm dễ dàng xoa nắn.

Nhiệt độ tăng vụt lên cao theo nụ hôn, Tạ Lâm không còn thỏa mãn với dây dưa môi lưỡi đơn thuần, hắn buông môi Dung Hạc ra, chuyển sang cắn vành tai anh. Dung Hạc chật vật có cơ hội hít thở trong phút chốc, anh hơi híp mắt ngẩng cao đầu, sử dụng cả xoang mũi và khoang miệng, phát ra tiếng thở ngắn ngủi chỉ khi động tình mới có. Tạ Lâm có một chiếc răng dưới bị mài nghiêm trọng, gần như mài nhọn, hắn thích dùng chiếc răng ấy ngậm cắn vành tai Dung Hạc cứ như muốn chọc rách một lỗ trên tai anh vậy. Đồng thời hắn vòng tay ra trước ngực Dung Hạc, trong chớp mắt anh vừa thở chầm chậm trở lại thì bấm mạnh lên hai điểm nhạy cảm đó.

"A ha..."

Dung Hạc phát ra tiếng rên vừa trầm vừa phóng túng, mặc dù anh không muốn thừa nhận nhưng trong mấy năm làʍ t̠ìиɦ, cơ thể anh từ lâu đã sản sinh bản năng ỷ lại vào nụ hôn nồng cháy, vuốt ve âu yếm thậm chí là hơi thở của Tạ Lâm, Tạ Lâm biết cách khơi gợi du͙© vọиɠ trong anh, anh không cách nào kháng cự. Anh có thể cảm nhận thứ giữa hai chân bắt đầu ngóc lên, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều giãn ra. Dung Hạc muốn đẩy Tạ Lâm nhưng không thể đẩy được. Anh nhìn Tạ Lâm, vẻ mặt hắn giống trong dự đoán, tựa như anh là một con khỉ không biết lượng sức mình, làm cách gì cũng không trốn được Ngũ Chỉ Sơn của Tạ Lâm.

Dung Hạc buồn bực nhắm mắt, Tạ Lâm đè gáy anh, lại thô bạo hôn môi.

Hai bàn tay lớn dao động ở ngực Dung Hạc, vỗ về sau đó tháo thắt lưng, cúc quần, phéc-mơ-tuya của anh. Quần trượt xuống bờ mông vểnh, Dung Hạc giơ chân rút ra khỏi ống rồi Tạ Lâm đá quần sang một bên. Tạ Lâm mở cúc áo sơ mi để lộ l*иg ngực đã đỏ ửng. Hắn lần lượt cắn hai bên núʍ ѵú, mυ"ŧ liếʍ day, Dung Hạc cảm tưởng như mình bị chuốc xuân dược, rõ ràng sâu trong nội tâm có một giọng nói đang gào thét nhưng cơ thể lại không tự chủ được mở rộng trước Tạ Lâm.

Tay Tạ Lâm mò vào qυầи ɭóŧ anh, nơi đó đã hoàn toàn dựng đứng. Hắn vừa liếʍ ngực Dung Hạc vừa nắm lấy cậu bé của anh thủ da^ʍ. Dung Hạc không chịu nổi ấn ghì đầu Tạ Lâm, năm ngón tay luồn vào tóc hắn, dưới hai tầng kí©h thí©ɧ mạnh mẽ anh phát ra tiếng nức nở rêи ɾỉ như mèo con, khắp toàn thân tê rần, ngay cả ngón chân cũng tê tê. Anh không thích bị cưỡng ép, nhưng mỗi lần làm đến khi động tình thì không tài nào phân rõ mình đang phối hợp hay vẫn bị ép buộc.

"Từ Thư Dịch đã thấy bộ dạng này của chú chưa?" Tạ Lâm không hôn núm anh nữa, hắn đối mặt nhìn thẳng vào Dung Hạc, tay phải điên cuồng sóc cậu bé của Dung Hạc bên trong qυầи ɭóŧ, "Bộ dạng dâʍ đãиɠ như động dục này này."

Một tay Dung Hạc ôm cổ Tạ Lâm một tay bấu lưng hắn, anh hơi không nhìn rõ Tạ Lâm, không biết có phải vì tìиɧ ɖu͙© làm mờ hai mắt không.

"Anh ta có thấy hay không cháu biết rõ lắm mà, không đúng sao?" Dung Hạc không cam lòng bị yếu thế, anh đáp trả, "Trước kia có lần nào bọn chú hẹn hò mà cháu không đi tò tò phía sau như cái đuôi đâu?"

"Nhưng hai người vẫn luôn có cách cắt đuôi cháu mà?" Tạ Lâm ôm Dung Hạc vào lòng, tăng tốc động tác ve vuốt, kề môi bên tai anh, "Chú ba, có muốn bắn không?"

Dung Hạc lập tức nhắm mắt, anh cắn môi dưới, hồi lâu mới phun ra một chữ: "Muốn!"

"Muốn bị đâm không?" Tạ Lâm lại hỏi.

Dung Hạc rên một tiếng: "Đâm, đâm vào đi!"

Tạ Lâm cười khẽ, hắn bỗng rút tay ra.

Qυầи ɭóŧ có độ co giãn tốt đột nhiên bắn về, đập vào đáy chậu nhạy cảm phát ra tiếng "chát". Dung Hạc đau đến run rẩy, kế tiếp anh nhìn thấy Tạ Lâm lấy một cái trứng rung nho nhỏ từ trong ngăn kéo bên cạnh.

"Tối nay cháu không muốn vào," Tạ Lâm nói, "Để nó vào thay cháu nhé?"

Dung Hạc ngạc nhiên nhìn trứng rung, chốc sau bực tức hỏi: "Cháu điên rồi sao?"

"Chú không có lựa chọn khác, cháu quyết rồi." Tạ Lâm đưa trứng rung đến bên miệng Dung Hạc, nói bằng giọng điệu như đang truyền đạt phán quyết, "Liếʍ ướt nó đi, nếu không lát nữa chỉ có chú chịu khổ thôi."

Dung Hạc uất hận cắn răng trừng Tạ Lâm, song Tạ Lâm nói đúng, anh không có lựa chọn khác.

Anh tuyệt vọng khép mắt, há miệng ngậm trứng rung.

Trứng rung rất nhỏ, chỉ dài bằng một ngón tay và rộng bằng hai ngón tay, chẳng thấm vào đâu so với "con thú khổng lồ" của Tạ Lâm, nhưng ngậm nó thì còn khuất nhục hơn khẩu giao cho Tạ Lâm gấp trăm lần. Dung Hạc biết Tạ Lâm cố tình hành hạ mình —— Hắn rất để ý mình nói cười với Phương Mai Vũ, cũng không vui vẻ gì khi mình rối rắm bận lòng vì Từ Thư Dịch, lúc đó tỏ vẻ điềm nhiên như không có gì, xem như không thấy nhưng sau đó sẽ đòi lại gấp mười gấp trăm lần.

Dung Hạc tỉ mẩn liếʍ ướt mỗi một chỗ trên trứng rung, xong mới trở tay cầm nó đút vào lỗ nhỏ của mình. Anh vẫn còn mặc qυầи ɭóŧ, Tạ Lâm không cho cởi nên chỉ có thể dò tay vào từ trên mép qυầи ɭóŧ. Lỗ nhỏ không trải qua bất kỳ một chút mở rộng nào, dù trứng rung rất nhỏ nhưng để đút vào vẫn cực kỳ khó khăn. Dung Hạc cắn nghiến răng, nó mới chỉ vào được một nửa mà anh đã vã mồ hôi toàn thân, bỗng có một bàn tay nắm cằm anh ép anh ngẩng đầu lên.

Ánh đèn rọi xuống từ trên đỉnh đầu, Tạ Lâm cười xấu xa dưới ánh đèn mờ.

"Thật sự không vào được thì lấy ra liếʍ chút nữa rồi đút vào sau."

Dung Hạc bất ngờ gạt phăng tay hắn ra, anh quyết tâm cố nhét trứng rung vào.

Đau như cắt nhưng Dung Hạc cố chịu đựng. Anh ngước chiếc cổ thon dài, từ xương quai xanh lên đến cằm cong thành đường cong duyên dáng, thở hắt ra một hơi cứ như vừa sống qua một trận cực hình. Anh nhìn Tạ Lâm, trong mắt Tạ Lâm thoáng vẻ ý loạn tình mê nhưng ngay sau đó phẳng lặng trở lại. Hắn giống như đang ép mình phải nhẫn tâm, ngón cái đẩy công tắc trứng rung lên mức lớn nhất.

Trong cơ thể đột nhiên truyền đến chấn động khiến người điên cuồng, kí©h thí©ɧ trong tích tắc khiến hai chân Dung Hạc mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất. Đầu gối đập xuống sàn nhà bằng gỗ mà anh không thấy đau, tựa như tất cả cảm giác giờ đây chỉ tập trung vào mỗi chiếc trứng rung điên cuồng trong người. Dung Hạc không thể không bám lấy gấu quần Tạ Lâm mới có thể tránh cho mình xụi lơ xuống sàn. Loại rung động "rè rè" bất thình lình xuất hiện, kéo dài sắp bức điên anh rồi, nỗi khuất nhục và kɧoáı ©ảʍ đan xen nhau, anh bấu víu ống quần Tạ Lâm, chúi đầu thấp đến nỗi gần như dập đầu xuống đất, cơ thể cong thành con tôm, không thể nào chống cự trước loại kí©h thí©ɧ đến từ nơi sâu thẳm trong cơ thể.

"Ưʍ... A..."

Anh gắng hết sức chịu đựng, nhưng tiếng rêи ɾỉ vẫn bật ra khỏi cổ họng không một chút gián đoạn. Sau đau đớn và kí©h thí©ɧ là niềm vui sướиɠ vô tận, anh sắp mất hết lý trí, bản năng khát khao khoái lạc chiếm cứ mọi thứ. Cậu bé vốn cương cứng nóng hầm hập lại tiếp tục phồng to nhưng bị qυầи ɭóŧ ghìm thít đau đớn, với sự chấn động vui sướиɠ của trứng rung, lỗ nhỏ không ngừng co rút, càng hút vật nhỏ kia vào sâu trong cơ thể. Lúc này đầu óc Dung Hạc cực kỳ thông suốt, anh có thể tưởng tượng cứ tiếp tục thế này chắc chắn trứng rung sẽ chạm vào điểm nhạy cảm nhất trong cơ thể, đến khoảnh khắc đó tất thảy kháng cự của mình sẽ vô ích, tan tác bại trận.

Cũng có thể hiện tại sự kháng cự của anh chẳng đáng là bao.

Mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi Dung Hạc, hình dáng đôi xương cánh bướm nổi bật trên tấm lưng mảnh khảnh. Tạ Lâm nhìn Dung Hạc từ trên cao, thưởng thức anh bị tìиɧ ɖu͙© giày vò, vừa hưởng thụ vừa giãy giụa muốn giải thoát nhưng không được giải thoát, thưởng thức anh quỳ gối bên chân mình, không còn là cậu Ba Dung cao xa vời vợi chỉ vào cửa bảo mình cút ra ngoài của năm đó. Hắn có phần hả giận, cũng nghĩ đã đến lúc nên cho Dung Hạc một bậc thang, nói sao thì hắn cũng không đành lòng thật sự chơi hư anh.

Hắn nâng cằm Dung Hạc lên, kéo khóa quần mình xuống móc vật đã nửa cương cứng ra.

"Bú ra, cháu sẽ tha cho chú."

Dung Hạc nắm lấy vật của hắn mà không có chướng ngại tâm lý gì, ngậm qυყ đầυ vào miệng. Anh sử dụng cả miệng lẫn tay, không ngừng dùng môi bao bọc qυყ đầυ, phun ra nuốt vào, hai tay thì cầm lấy phần thân vuốt ve. Nó nhanh chóng cương cứng nóng như lửa, qυყ đầυ thấm nước bọt của Dung Hạc lóe ra ánh nước ám muội, anh vươn lưỡi liếʍ láp từ gốc lên thân. Anh liếʍ cực kỳ nghiêm túc như đây là một cây kem ngon lành. Tạ Lâm rên sung sướиɠ, hắn liên tục xoa mái tóc mướt mồ hôi của Dung Hạc, hài lòng nhìn anh vừa khẩu giao vừa vô thức lay mông như thể có người đang làm anh.

Tạ Lâm thật sự kéo dài, Dung Hạc không phân rõ giữa làm cho Tạ Lâm bắn tinh và chịu đựng trứng rung giày vò thì cái nào khó nhằn hơn. Anh ngậm hết cây thịt của Tạ Lâm, nhiều lần ngậm lút cán, chịu đựng cơn buồn nôn sinh lý truyền đến từ nơi yết hầu. Tạ Lâm híp mắt tận hưởng, không hề có ý định bắn ra. Dung Hạc bèn nhả cây thịt, đổi thành tuốt bằng tay, đồng thời ghé sát hôn lên trứng hắn, liếʍ láp như đang trêu ghẹo, còn cắn nhẹ chúng. Hai trứng cũng dần dần cứng lại. Dung Hạc có thể cảm nhận tϊиɧ ɖϊ©h͙ tập hợp, anh lại ngậm cây thịt của Tạ Lâm, môi miết phần thân thịt, lặp lại động tác phun ra nuốt vào.

Trứng rung vẫn miệt mài trong cơ thể, vách thịt mẫn cảm truyền đến sự chấn động và kɧoáı ©ảʍ mọi giây mọi khắc, càng hút trứng rung vào sâu hơn như không muốn buông. Đừng —— Dung Hạc lớn tiếng gào trong lòng —— Đừng vào sâu hơn nữa. Nhưng chẳng ăn thua, cuối cùng trứng rung bị hút vào thật sâu, mặc sức nằm ở chỗ nhạy cảm nhất trên người anh.

Kɧoáı ©ảʍ bào mòn xương cốt lan khắp người, Dung Hạc run bần bật, cũng bị cậu em của Tạ Lâm thúc xuống tận cổ họng. Anh không dám nhả ra, chỉ biết ngẩng đầu nhìn Tạ Lâm van xin. Dường như Tạ Lâm chỉ đang chờ anh van xin mình, hắn hỏi với ngữ điệu ban ơn: "Muốn bắn à?"

Dung Hạc không khắc chế nổi kích động muốn mò tay xuống giữa hai chân nhưng anh không dám, anh không chịu nổi hậu quả khi tự ý thủ da^ʍ. Anh ngậm cậu em của Tạ Lâm, vừa phun ra nuốt vào vừa phát ra âm thanh lầm bầm mơ hồ.

Tạ Lâm cười, bỗng nắm lấy tóc anh đè anh xuống đất.

Sàn cứng cấn đau xương bả vai của Dung Hạc, anh còn chưa kịp phản ứng với đau đớn ấy thì một giây sau, Tạ Lâm đỡ gậy th*t của mình ưỡn thẳng vào.

"Không ——"

Dung Hạc gào lên thất thanh, Tạ Lâm tiến vào miễn cưỡng mở rộng lỗ nhỏ, cũng khiến trứng rung vào sâu hơn nữa. Hắn chuyển động không khác gì máy đóng cọc, mỗi một lần cắm vào đều không lưu tình mà cắm trọn cả cây. Hai chân Dung Hạc nâng cao, qυầи ɭóŧ bị tuột xuống qua loa treo lơ lửng trên bắp chân trái, lắc lư theo hành động ra vào giữa hai chân của Tạ Lâm. Dung Hạc rên khàn cả cổ, anh không còn thời gian suy tư cuộc làʍ t̠ìиɦ này là nỗi khuất nhục hay là niềm vui sướиɠ, trong đầu anh chỉ còn một thứ duy nhất: "Gọi cháu." Tạ Lâm ghé vào tai anh, "Gọi tên cháu."

"Tạ Lâm... Tạ Lâm..."

Trong khoảnh khắc lêи đỉиɦ, anh ôm ghì lưng Tạ Lâm gào lớn tên Tạ Lâm, thoải mái cùng bắn ra với hắn.

Hết 04.

- - - - - - - - - - -

Vì để liền mạch cảnh cᏂị©Ꮒ nên số lượng chữ chương này gấp đôi mấy chương trước, xỉu TvT