Chương 3

Tommen đều là quái vật...

Đới Hạ cảm thấy cổ họng nóng rát, có ảo giác sắp chết vì nghẹt thở.

“Buông tôi ra…” Đới Hạ cắn chặt răng, phẫn nộ gào thét, kiễng mũi chân liều mạng giãy dụa.

Eo của cậu bị siết chặt bởi một cái đuôi mèo dày màu cam với sọc đen và trắng, và Cúc Nam Huân trêu chọc cậu như bắt chuột.

Thân hình cao lớn của Cúc Nam Huân bá đạo bao bọc lấy Đới Hạ nhỏ nhắn xinh xắn hơn hắn rất nhiều, tiếng hít thở của hắn từ nhẹ nhàng trở nên thô nặng, ánh mắt cũng từ đôi mắt dựng thẳng biến thành hình tròn sáng ngời.

Từng đợt mùi thơm nhạt đến mức gần như không thể phát hiện truyền vào trong xoang mũi Cúc Nam Huân, ánh mắt của hắn trong nháy mắt hoảng hốt một chút, trên khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên một vệt ửng đỏ không bình thường.

Cúc Nam Huân miễn cưỡng ổn định tâm thần, ánh mắt nhìn Đới Hạ càng thêm chán ghét.

Chính là mùi này.

Sau khi ra khỏi trò chơi Cat Catcher Games hắn lập tức phát hiện. Người bạn cùng bàn xấu xí mà hắn chưa bao giờ để ý này, không biết mỗi ngày cậu xịt nước hoa gì, chỉ cần tới gần cậu, Cúc Nam Huân đã bị mùi thơm đó dẫn dắt, trong lòng hiện lên một xúc động và khát vọng khó có thể nói thành lời, ©ôи ŧɧịt̠ lập tức cứng rắn ngóc đầu lên...

Bàn tay to không nặng không nhẹ vỗ nửa khuôn mặt Đới Hạ, chỉ hai cái lập tức đánh ra một đường đỏ tươi.

Da mịn thịt mềm… Lông mi rất dài…

Đầu tóc Đới Hạ rối bù xù, mái tóc ngắn màu đen mềm mại và bồng bềnh, ở giữa còn xen lẫn sợi tóc màu nâu sậm.

Vết bớt xanh đen kia, chiếm cứ một phần ba khuôn mặt, từ nông đến sâu, bao phủ đến chung quanh hốc mắt cậu, giống như vẽ đuôi mắt thật sâu cho con mắt kia của cậu.

Cúc Nam Huân chăm chú nhìn thật lâu, tuy rằng thoạt nhìn tên quái dị này có bộ dạng rất xấu xí, nhưng nhìn cậu ở khoảng cách gần như vậy, ngược lại không xấu như trong ấn tượng.

Nếu như trên mặt cậu không có vết bớt kia, đôi môi đỏ tươi giống như cánh hoa, thân hình thon dài mà cân xứng, loại bỏ vết bớt khiến cho làn da trắng nõn mịn màng giống đậu hủ, cũng có vài phần thanh tú và nhã nhặn.

Đặc biệt là mắt phải giống như đường kẻ mắt đen, đáy mắt chứa nước mắt lấp lánh như sao, mang theo hận thù liếc hắn một cái, Cúc Nam Huân thậm chí cảm thấy vẻ đẹp có thể ăn, không khỏi thấy miệng khô lưỡi đắng.

Tất cả mọi người đều biết, đối với Tommen mà nói, bọn họ có thể thông qua mùi hương để phân biệt ra diện mạo cùng với tố chất cơ thể của người khác, tiến tới thuận tiện giao phối trong thời kỳ động dục, nói chung mùi cơ thể đối với bọn họ càng có lực hấp dẫn thì người đó lớn lên càng đẹp.

Bởi vì địa vị của Tommen trong xã hội càng ngày càng cao, thứ họ không thiếu nhất chính là bạn tình cung cấp cho bọn họ phát tiết du͙© vọиɠ, có thể nói chỉ cần Cúc Nam Huân muốn, sẽ có rất nhiều người chủ động yêu thương nhung nhớ hắn.

Tên xấu xí bị coi thường này, không biết dùng cách nào mà tìm được một loại nước hoa có thể kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© của mèo, mỗi ngày đều xịt lên người, cậu làm như thế chắc chắn chỉ là vì muốn quyến rũ hắn rồi…

Dẫn đến việc mỗi đêm trong giấc mơ của hắn đều là cái tên xấu xí này, khiến cho thẩm mỹ về người nam bình thường của hắn trở nên vặn vẹo…

“Tiếp tục giả vờ đi, cậu nghĩ tôi không biết cậu có ý gì sao?”

“Eo rất nhỏ đấy.”

“Nhưng ghép với loại mặt hàng như cậu, thật đáng tiếc.”

Cúc Nam Huân cười lạnh một tiếng, đáy lòng có một ngọn lửa đen tối, ánh mắt nhìn về phía Đới Hạ hỗn tạp ác ý cùng với du͙© vọиɠ trần trụi.