Chương 1

Văn Chính Nhạc x Bùi Lăng

Lại là giấc mộng đó.

Lại nằm mơ thấy mình bị đàn ông lạ ấn chân thao lộng. Thậm chí ngay cả đối phương có bộ dáng ra sao cô cũng không thấy rõ thì đã giật mình tỉnh giấc.

Bùi Lăng xoa xoa huyệt Thái Dương hai cái, có chút đau đầu.

Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa mà công ty quy định là một tiếng rưỡi, ngoài ba mươi phút ăn cơm thời gian còn lại cô đều dùng để ngủ. Thế nhưng chẳng hiểu sao khi tỉnh vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, cả người đờ đẫn.

Có thể là do già rồi đi. Nhớ hồi đó thời điểm lúc vừa vào công ty thực tập, ngay cả thời gian nghỉ trưa cũng bị cắt mất đi làm chân chạy vặt mà cô vẫn khỏe như vâm.

Bùi Lăng lấy gối hình chữ u quàng quanh cổ xuống bỏ lên trên bàn và bắt đầu công việc buổi chiều.

Nửa năm trước cô được chuyển từ vi trí thực tập lên chính thức, trở thành trợ lý dưới quyền của thư ký giám đốc và tượng phật lớn giám đốc. Tuy rằng không đến mức như đi trên băng mỏng thì cũng phải cực kỳ cẩn trọng.

Nhưng, hiện tại cô đang sắp gặp một vấn đề khó giải quyết: Đưa trà chiều cho ông chủ.

Nếu nói tại sao người giám đốc này lại làm cho Bùi Lăng sợ hãi như thế thì phải kể đến bài học lúc mới bắt đầu làm thực tập sinh. Ngay ngày đầu tiên khi cô bước vào tòa cao ốc, toàn bộ người của bộ phận nhân sự đã tự mình đến dạy cho bọn họ những bài học đầu tiên khi vừa vào xã hội.

Đó là, phải kính trọng, phục tùng tổng giám đốc vô điều kiện.

Chỉ đáng tiếc lúc ấy cô còn quá nhỏ tuổi nên không hiểu. Ngoài miệng tuy im im, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bọn họ là chuyện bé xé ra to. Ông chủ lớn dù có quyền thế đến mức nào mà nhân viên làm tốt bổn phận của mình, thì ông ta còn có thể đáng sợ đến đâu chứ? Mọi người chỉ biết nói quá, dùng chuyện này hù dọa những tay mơ như bọn họ.

Nhưng rất nhanh thực tế đã đánh cho cô một cái tát và hung hãn kéo cô từ trong trường học bằng tháp ngà ra ngoài, nói với cô: Bây giờ bạn đã bước vào xã hội, phải đi làm, thế nên đừng mãi ôm tâm lý may mắn trong lòng nữa. Bởi vì ông chủ luôn luôn có thể vì một lỗi nhỏ mà đuổi bạn bất cứ lúc nào, giống như đuổi mấy bạn bè đồng nghiệp thực tập mới trở thành nhân viên chính thức chưa đầy nửa tháng y cô vậy.

Ngày đó cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy ông chủ trong truyền thuyết.

Tổng giám đốc điều hành họ Văn, cha là một trong những cổ đông của công ty. Mà anh cũng chỉ nhậm chức sau vị tiền nhiệm đó không lâu.

Cô không ngờ người đàn ông này lại trẻ tuổi như vậy. Bản thân mình tốt nghiệp đại học năm hai mươi hai tuổi, đối phương cũng mới hai mươi lăm. Chẳng qua ai bảo người ta có một vị cha giỏi chứ, loại chuyện này ai muốn mơ đều chả được.

Mới đầu gặp, Bùi Lăng có ấn tượng rất tốt với vị cấp trên này. Dẫu sao thì người ta có bề ngoài đẹp, gia thế tốt, dáng người cũng rất cao, thêm vào đó lại nho nhã phong độ, trên mặt đeo một cái kính không gọng, cực kỳ lịch sự tuấn tú. Năng lực thì xuất chúng không phải bàn, hơn nữa đặc biệt đang độc thân.

Mà cô lúc ấy còn chưa tới được chức vụ hiện tại, trái lại giống như những đồng nghiệp bên ngoài phòng vậy.

Nhưng chỉ vì sai lầm thêm một ít đường vào cà phê, vị tiền bối thực tập vừa mới trở thành chính thức giống cô bị đuổi, sau đó mới có chuyện cần cô lên lấp lỗ trống.

Tuy đồng nghiệp đều an ủi cô, do vị kia đã sai còn khăng khăng không nhận nên mới làm Văn tổng không thích. Cô chỉ cần ngoan ngoãn một chút thì sẽ không sao, nhưng nó vẫn khiến bản thân cô tắt hết mọi ảo tưởng thiếu nữ với giám đốc và cố gắng giữ thận trọng từ lời nói cho đến việc làm.

Bình thường bởi do có thư ký Trần, nên việc đưa trà chiều và văn kiện linh tinh cho Văn tổng thì đều do anh ta đảm nhận. Mà dù chẳng may cô có chuẩn bị trà chiều thì thư ký Trần cũng sẽ ở bên nhìn chằm chằm xem quan sát. Đáng tiếc, hôm nay anh ta có việc xin nghỉ, trước khi đi phải đem mọi chuyện giao cho cô, vì thế giờ mới có bữa trà chiều đoạt mệnh này.

Không có thư ký Trần bên cạnh, cô đúng thực cũng có chút hoảng.

Bùi Lăng cố gắng đè xuống sợ hãi trong lòng, bưng cà phê gõ cửa văn phòng cấp trên.

"Vào đi." Thanh âm giọng đàn ông từ bên trong truyền tới.

Bùi Lăng đẩy cửa đi vào, cung cung kính kính cúi đầu: "Văn tổng, đã đến giờ uống trà chiều."

Văn Chính Nhạc nghe vậy liền ngẩng đầu lên. Cách một mặt kính mỏng, ánh mắt anh có chút u ám không rõ.

Một giờ trước, cô vẫn còn nằm ở dưới thân mình, hai mắt nhắm chặt hoàn toàn mất đi ý thức, hai tay bị đè ép trên đỉnh đầu. Áo ngoài và áo ngực đều bị đẩy lên cao để lộ ra hai vυ", váy cũng bị cuốn đến bên hông. Qυầи ɭóŧ vắt vẻo treo ở đầu gối. Trái lại anh thì đem côn ŧᏂịŧ cắm vào giữa hai chân cô va chạm rút ra cắm vào cọ xát, khiến cho cô run từng đợt, cuối cùng bắn ở trên mặt cô.

Bây giờ cô tỉnh, trở lại thành cấp dưới, làm anh hận không thể ấn lên ghế salon mà giở trò bỉ ổi.

Cô hẳn sẽ chả bao giờ biết, những viên vitamin mà mình uống sau mỗi bữa cơm trưa sớm đã bị anh đổi thành thuốc ngủ để thuận lợi cho anh làm những chuyện xấu xa hạ lưu đó.

Người đàn ông mở miệng: "Để lên bàn đi, chờ một lát nữa tôi sẽ uống."

Bùi Lăng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng ngay sau đó cô chợt ý thức được, chờ lát nữa uống cũng đồng nghĩa với việc, cô còn phải đợi đến khi nào anh uống xong, sau đó một lần nữa vào cất ly.

Nhưng mà cũng không có biện pháp, cô chỉ có thể thuận theo mà gật đầu: "Văn tổng, vậy tôi đi ra ngoài trước, đợi lát nữa khi anh uống xong thì gọi tôi, tôi sẽ tới dọn dẹp."

Nói xong, cô liền xoay người đang định rời khỏi thì đột nhiên bị gọi lại: "Chờ một chút------"

Bùi Lăng dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía vị cấp trên của mình. Lông mày hình kiếm, cằm tạo thành độ cong sắc bén khiến cả khuôn mặt của người đàn ông trở nên cực kì đẹp mắt.

"Khoan hẵng đi, tôi có chút chuyện muốn hỏi cô." Văn Chính Nhạc nhìn vào ghế salon cách đó không xa, ra hiệu cho cô ngồi xuống: "Cô ngồi đó trước đi, có thể sẽ lâu một chút."

Bùi Lăng đánh "Bộp" một tiếng trong lòng, đầu óc cô nhanh chóng tua thoáng qua một lượt xem nửa năm này mình đã từng làm những chuyện khác người hoặc phạm vào lỗi nhỏ gì: Vô tình làm vỡ ly trong phòng uống nước, một lần nghỉ trưa ngủ một mạch đến ba rưỡi, lùi xa về trước một chút nữa thì thậm chí cô còn không biết tự lượng sức mình mà mơ ước thân thể của ông chủ.

Có lẽ vẫn sẽ có những thứ khác nữa, chỉ là nàng hoàn toàn không biết mình đã đắc tội với Văn Chính Nhạc lúc nào.

Chẳng lẽ, anh muốn bắt đầu tử hình sao?

Trong lòng Bùi Lăng lo lắng lẫn lộn, cô mím chặt môi ngồi vào trên ghế salon, khẩn trương nắm chặt váy.

Phòng làm việc của giám đốc được trang bị máy lạnh rất đầy đủ, người đàn ông đang xem văn kiện trong tay. Cả căn phòng ngoài trừ tiếng gió phát ra từ điều hòa, cũng chỉ còn tiếng lật sách sột soạt.

Bầu không khí yên lặng đến mức một cây kim rơi vẫn có thể nghe thấy.

Đợi qua mấy phút sau, hình ảnh chất vấn, mắng mỏ không hề xuất hiện như trong tưởng tượng của Bùi Lăng.

"...Cô tới công ty làm đã được một năm chưa?" Văn Chính Nhạc ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cô.

Người Bùi Lăng liền căng thẳng như ngồi trên bàn chông: "...Còn nửa tháng nữa mới đầy một năm ạ."

-------Tại sao đột nhiên lại hỏi cái này, có phải cô sắp bị đuổi đi hay không? Lời này sao nghe kiểu gì cũng đều thấy giống như đang khuyên cấp dưới tự động rút lui nhỉ?

"Cô cảm thấy công việc hế nào? Có nơi nào chưa kịp thích ứng không?" Người đàn ông đặt văn kiện xuống, bỏ hai tay lên bàn, bộ dáng như chuẩn bị nghiêm túc quan sát, nhìn thẳng vào cô.

-----Trên thực tế vì chỉ sợ sẽ hù dọa đến đối phương, anh đã rất cố gắng tránh sau văn kiện thật lâu, để thu liễm ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ đó của mình.

Bùi Lăng không biết rốt cuộc là anh muốn hỏi cái gì mà vòng vo như vậy. Tình cảnh này rất dễ dàng khiến cô liên tưởng đến dáng vẻ hỉ nộ vô thường lúc bình thường của anh.

Phải biết vị lão đại này rất cao ngạo, bình thường những đồng nghiệp nữ có vóc dáng khí chất trong công ty mơ ước, anh đều không tỏ vẻ gì. Bây giờ lại đột nhiên chý ý đến một nhân viên quèn không có tên tuổi như cô, muốn nói là quan tâm?

Hừ? Còn chẳng bằng bắt cô tin sao chổi sắp đυ.ng vào trái đất.

Dù vậy hiện tại cô cũng chỉ đành nhắm mắt trả lời: "...Công việc đều rất bình thường ạ, nếu không hiểu chỗ nào thì các tiền bối trong công ty sẽ giúp, nên không có gì là không quen cả."

‘Tiền bối? Tiền bối gì? Là ai? Nam hay nữ?’

Người đàn ông híp híp mắt, trong lòng có hơi không vui.

"Nếu đã rõ hết thảy, tại sao sắc mặt lại kém như vậy? Tôi thấy cô hình như rất mệt mỏi, còn nhìn rõ cả quầng thâm mắt."

Bùi Lăng lập tức không nói nên lời.

Gần đây cô thức đêm xem phim. Nhân vật nam nữ chính đã sắp giải trừ hiểu lầm quay lại với nhau nên cô không nhịn được mà cố gắng thức đến nửa đêm, đại khái vành mắt đen cũng là do đó.

"Ừm...Bên cạnh nhà tôi thuê gần đây có người sửa chữa, cho nên buổi tối không nghỉ ngơi được tốt..." Thanh âm cô càng ngày càng thấp, là bởi vì chột dạ: "Xin lỗi Văn tổng, làm phiền ngài lo lắng, tôi sẽ không vì vấn đề cá nhân mà để ảnh hưởng đến công việc..."

Văn Chính Nhạc không ư hử gì vì anh biết cô đang nói dối.

Tầng nhà cô ở đều là của anh, bao gồm cả lầu trên và dưới cũng không có người khác. Vì vậy có ai sửa nhà hay không, chẳng lẽ anh lại không biết ư.

Nhưng nhìn cô gái cúi đầu, dáng vẻ đáng thương oan ức, anh liền không nhịn được mà mềm lòng, thêm đó còn biết rõ cô xưa này vẫn luôn sợ mình nên giờ phút này cũng không dám vạch trần.

"Trợ lý Bùi, cô rất sợ tôi?" Người đàn ông nhướn mày, khẳng định.

Bùi Lăng lại càng cúi đầu thấp hơn: "...Không có, Văn tổng, tôi chẳng qua chỉ là..."

Chỉ là cái gì, nhưng sau một lúc vẫn chả tìm ra cớ.

Văn Chính Nhạc không làm khó cô nữa, anh cầm cốc cà phê lên uống một ngụm:...Mệt mỏi thì có thể xin nghỉ. Công ty cũng không phải muốn lột da cô, cho nên cô không cần sợ tôi, hiểu chưa?"

Bùi Lăng như được đại xá, vội vàng gật đầu: Vâng, tôi biết rồi, Văn tổng."

Người đàn ông nhìn cô ngoan ngoãn thế thì nhếch miệng lên mỉm cười một cái, sau đó lại khôi phục nguyên dạng: "Ra ngoài đi, ly trà này cũng không cần cô dọn, để ngày mai Trần Khiêm làm."

Trần Khiêm chính là vị thư ký Trần kia, đồng thời cũng là cấp trên trực tiếp của Bùi Lăng. Trợ lý nhỏ như cô bị rất nhiều người đè đầu.

Bùi Lăng vâng dạ liên tục rồi đứng lên rời khỏi, lúc đi còn không quên khóa cửa.

Đợi tiếng bước chân đi xa, Văn Chính Nhạc mới đứng lên, cởϊ áσ khoác âu phục đắt tiền tinh xảo ném lên trên ghế, trên người anh giờ chỉ còn chiếc áo sơ mi. Vừa ngồi vào vị trí của Bùi Lăng vừa nãy.

Anh nhận ra được mùi này, là mùi nhãn hiệu sữa tắm mà cô thích dùng. Mới đầu anh tưởng là nước hoa tư nhân nào đó nên còn từng tìm rất lâu.

Tóm lại nói như thế nào thì tất cả những gì thuộc về cô, anh đều mê luyến: giọng nói, thân thể và cả mùi hương nữa.

Anh như người yêu đơn phương núp trong bóng tối, là kẻ điên thích thầm cấp dưới mà không dám bày tỏ.

Anh không dám theo đuổi tình yêu như người bình thường, vì anh sợ khi mình bị từ chối bản thân sẽ không nhịn được mà bắt cóc nhốt cô, cầm tù, cưỡиɠ ɠiαи cô. Anh sợ cô không chịu nổi sự chiếm hữu và du͙© vọиɠ điên cuồng của mình. Nếu để cho anh có được rồi mất đi thì anh sẽ càng điên.

Vậy nên anh chỉ có thể giống như hiện tại, dựa vào quyền thế của mình tới gần cô hết sức, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên người cô, đánh dấu, thỏa mãn du͙© vọиɠ đáng xấu hổ của mình.

Văn Chính Nhạc tháo kính xuống ném qua một bên, sau đó nhắm mắt nằm ngựa dựa lưng vào ghế salon, hít sâu một hơi-----

Cô chỉ ở đây có mười phút mà trong không khí đã chứa đầy hương thơm.

Anh thở ra. Côn ŧᏂịŧ dưới thân đã ngạnh đến phát đau, khiến quần nhô lên thành một độ cung lớn.

Rõ ràng buổi trưa vừa mới phát tiết xong.

Quả nhiên không thể gặp cô, vừa nhìn thấy cô anh càng không khống chế được du͙© vọиɠ.

Người đàn ông rốt cuộc không nhịn được, đặt tay phải lên côn ŧᏂịŧ, cách một tầng vải nhẹ nhàng an ủi nó.