Chương 3: vi H

Thứ sáu, Văn Chính Nhạc lại đi công tác như thường lệ. Thư ký Trần chỉ nói ông chủ phải bay đến Vancouver* nên chủ nhật cần Bùi Lăng đi đón.

*Vancouver: một thành phố của Canada

"Có phí tăng ca, cô chỉ cần đến sân bay đón được Văn tổng và đưa anh ấy toàn vẹn trở về là hoàn thành." Người đàn ông nghiêm túc, trầm ổn đặt tờ lịch trình lên bàn Bùi Lăng: "Đây là một việc tốt, hơn nữa cũng đơn giản. Tuy có thể sẽ chiếm dụng chút thời gian nghỉ của cô, nhưng phí rất khả quan."

Đúng vậy, là việc tốt nên bình thường loại chuyện đi đón ở sân bay này cũng đều không tới phiên Bùi Lâm. Chẳng qua gần đây không hiểu sao, cứ ba ngày thì thư ký Trần nghỉ mất hai với lý do là nhà có chuyện, vì vậy rất nhiều công việc vốn của anh ta đều rơi xuống trên đầu cô.

Bùi Lăng cắn cắn môi dưới, không nói ra được lời từ chối.

------Vốn trong hai ngày nghỉ, cô cũng chẳng có việc gì làm, ngoại trừ xem phim, thì chính là đi ngủ, dạo phố. Hơn nữa làm trợ lý của thư ký Trần hầu như khá nhẹ nhàng, đối phương rất ít khi gây phiền toái cho cô, giờ còn có cả phí tăng ca, cũng coi như là chức trách công việc.

"Được." Cô gật gật đầu. Trong nháy mắt hình như thoáng nhìn thấy thư ký Trần cười cười.

"Chờ chút nữa tôi sẽ đưa wechat của Văn tổng cho cô, nếu có nhu cầu gì sau này anh ta sẽ liên lạc. Cô chỉ cần hoàn thành tốt mọi việc thì ngày sau hẳn sẽ có cơ hội cất nhắc." Anh ta tốt bụng dặn dò, trong lời nói toàn chứa thâm ý.

Bùi Lăng chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Thêm wechat xong, Bùi Lăng liền nhắn cái tin đầu tiên cho ông chủ: "Chào Văn tổng."

Rất lâu sau đối phương mới đáp, vô cùng đơn đơn giản một chữ "Ừ" làm cô không kiềm được mà nhớ đến bộ dáng anh vào ngày đầu gặp mặt, cao ngạo như hoa vậy. Quả nhiên coi như cách cái màn hình thì cũng có thể cảm giác được khí chất lạnh lẽo của ai đó.

Nhưng cô nào biết rằng, ông chủ mà mình cho là cao lãnh đang rình coi chính bản thân thông qua camera.

Theo như lý thuyết thì tất cả mọi camera đều liên kết với bộ phận an ninh trong phòng giám sát, tuy nhiên Văn Chính Nhạc đã vận dụng tư quyền của mình, lấy mỗi camera ở vị trí Bùi Lăng cài vào cả điện thoại và máy tính. Đơn giản chỉ vì muốn thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy cô trong lúc làm việc.

Hiện tại ngồi trước mặt Văn Chính Nhạc là một người đàn ông mang theo vẻ đẹp điển hình của phương Tây. Ngũ quan sắc bén, miệng lưỡi lưu loát giới thiệu phần hợp tác lần này. Đáng tiếc anh không nghe lọt dù nửa chữ, trong đầu đều là: "Còn hai giờ là anh sẽ bước lên máy bay trở về nước. Khoảng mười một giờ, cô sẽ đến đón.

Cô ấy sẽ đến đó.”

Mấy chữ này cứ quanh quẩn trong lòng anh rất lâu, được anh nhớ đến từng lần từng lần, kèm theo đó là cái loại cảm giác nhột nhột khó nhịn dần tăng lên.

Người đời hẳn sẽ không ai ngờ tới, loại đàn ông xưa nay đều quyết đoán sát phạt trên thương trường như anh hóa ra cũng sẽ vướng vào chuyện tình cảm, hơn nữa còn vì thế mà lẫn lộn đầu đuôi chẳng thèm để ý đến chính sự trước mắt.

Hai giờ chiều chủ nhật, Bùi Lăng đứng ở cửa đón người. Cô không ngừng cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động và lịch trình mà thư ký Trần đưa cho, một lần lại một lần xác nhận là mình đã đi đúng chỗ, đúng giờ. Cuối cùng ngay khoảng năm phút trước thời gian đã hẹn, cô liền thấy ông chủ lớn mặc âu phục giày da, mang theo nhân viên hành chính công ty đi ra.

Cô vội vàng tiến lên đón: "Văn tổng, tôi là trợ lý của thư ký Trần, anh ấy cử tôi đến đón anh, tôi tên Bùi Lăng.”

Ngu cô nương còn tưởng rằng ông chủ lớn ở mãi trên mây trên mưa căn bản sẽ không biết mình là nhân vật nào cơ.

Văn Chính Nhạc nhìn cô một cái, nghiêng đầu lên tiếng ra hiệu cho những người khác bên cạnh đi trước, chuyển giao văn kiện quan trọng lại cho Bùi Lăng. Trong nháy mắt xung quanh chỉ còn mỗi hai người bọn họ.

"Văn tổng, bây giờ ngài muốn đi đâu, về nhà hay là..." Bùi Lăng ôm văn kiện trong ngực, dè dặt hỏi.

Một bên cô vừa hồi tưởng lại vị trí chính xác nhà ông chủ mà thư ký Trần chỉ, một bên cân nhắc khả năng lái xe của mình.

Xe cô lái chính là của Văn Chính Nhạc vì thư ký Trần bảo ông chủ không quen ngồi xe khác; Mà cô, kể từ sau khi lấy bằng xong thì không hề chạm đến xe nữa. Lúc trên đoạn đường lái đến sân bay cô đều rất cẩn thận, sợ đυ.ng hỏng xe ông chủ.

"Về nhà đi, tôi muốn nghỉ ngơi." Giọng Văn Chính Nhạc hơi nhu hòa xuống một ít, anh nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ngoan ngoãn của Bùi Lăng, không nhịn được muốn cứ như vậy cởi hết quần áo thao cô một trận trước mặt mọi người.

Cũng may lý trí còn ở.

Vốn dĩ Bùi Lăng định lái xe, để cho ông chủ nghỉ ngơi trước một chút, kết quả đối phương lại cầm lấy chìa khóa trong tay biểu thị rõ là mình muốn tới.

Bùi Lăng chẳng thể làm gì khác hơn là "Nhường cho người tài".

Nhưng một vấn đề mới lại nảy sinh, thế cô ngồi đâu?

Ghế phụ là vị trí của bà chủ cô không dám ngồi, nhưng nếu như ngồi đằng sau---------Vậy không phải để ông chủ làm tài xế, cô ngồi lên đầu anh à.

Văn Chính Nhạc nhìn cô do dự đứng ngoài, đi đi lại lại hai lượt trước cửa xe còn tưởng cô phát hiện ra cái gì. Người đàn ông từ từ hạ kính xuống, nhướn mày, dò xét: "...Làm sao...Không lên xe?"

Bùi Lăng hết cách đành phải ngẩng đầu cười cười: "Văn tổng, tôi...Tôi ngồi ở đâu?"

Thì ra là bởi vì cái này. Anh thở phào trong lòng: "Ngồi ghế phụ đi, không sao."

Bùi Lăng vừa nghe liền gật đầu liên tục rồi vội vàng mở cửa xe.

Dọc đường đi hai người đều không nói với nhau câu nào.

Văn Chính Nhạc mở đài lên, tiếng nhạc chậm rãi từ từ phiêu đãng, hòa cùng với gió điều hòa không khí đang phun sương.

Trái lại Bùi Lăng có lẽ đang khẩn trương nên không hề nhận ra chỉ có máy điều hòa trước mặt mình phun sương, hoặc cũng có thể do nó quá ít xen lẫn cùng với khí lạnh khiến người ta khó mà phát hiện. Tóm lại xe còn chưa tới nơi cô đã dựa đầu vào kính, ngủ mất rồi.

Nửa đường gặp đèn đỏ, dừng trước vạch trắng kẻ đường, Văn Chính Nhạc nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bùi Lăng đang ngủ say.

Gò má đỏ ửng, thanh tú khả ái, dù không trang điểm nhưng môi vẫn hồng hào mọng nước khiến cho người nhìn mà muốn cắn, muốn liếʍ.

Anh nới lỏng nút thắt cà vạt, cục xương ở cổ họng chuyển động đi đôi với tiếng nuốt nước, hạ thân chợt sinh ra dục niệm.

Nhà mà anh mua là khu biệt thự ngay trung tâm thành phố, từ sân bay về chỉ mất khoảng hai mươi lăm phút đi xe. Nhưng khi đậu xe ở dưới hầm, Văn Chính Nhạc lại chậm chạp không đánh thức Bùi Lăng, cũng không xuống xe.

Anh nhớ tới tinh dầu giúp ngủ ngon thêm trong xe trước khi đi công tác do Trần Khiêm đưa tới. Anh ta nói nó còn tốt hơn so với thuốc đổi cho Bùi Lăng, người dù ngủ say mất ý thức nhưng thân thể vẫn có thể mơ hồ cảm giác được mà xuất hiện phản ứng.

Thế nên việc Trần Khiên giữ một vị trí quan trọng trong lòng anh nhiều năm như vậy, không phải là không có đạo lý.

Anh ta luôn hiểu rõ Văn Chính Nhạc rốt cuộc muốn cái gì mà lơ đãng chuẩn bị.

"Tách tách" một tiếng, là âm thanh giây nịt được cởi, cũng biểu thị cho du͙© vọиɠ Văn Chính Nhạc thoát khỏi giam cầm. Vào giờ phút này giống như mãnh thú được thả ra vậy.

Anh nghiêng người tiến tới, nương theo ánh đèn mù mờ trong bãi đậu xe nhìn kỹ cô gái mình yêu, vừa si mê lại chuyên chú.

Cô ngủ thật ngon, không hề cảm giác được uy hϊếp từ ngoại giới. Có thể là đang mơ giấc một đẹp gì đó, khóe miệng vẫn còn giữ nụ cười.

Thật tốt, thực thích...

Người đàn ông không nhịn được giơ tay nâng mặt Bùi Lăng, dán lên ngập thật chặt môi cô. Ý nghĩa của nụ hôn này dường như đã vượt khỏi phạm vi của tình yêu, bởi vì biểu tình lưu luyến và lực đạo liến mυ"ŧ của anh càng giống như muốn nuốt đối phương vào trong bụng hơn.

Anh khát vọng cô đến như vậy đó.

Một nụ hôn kết thúc, Bùi Lăng đang mơ đẹp đã có chút hít thở không thông, khuôn mặt cô nhuộm màu đỏ ửng bất thường, môi dính một tầng nước.

Vật trong quần anh đã đỉnh lên cao thành một khối, nóng hôi hổi bị bao bởi quần tây. Anh kéo giây khóa ra, qυầи ɭóŧ mơ hồ ướt một mảnh, rất sắc tình. Anh dẫn dắt tay của Bùi Lăng che ở phía trên thịt hành, từng tiếng rêи ɾỉ thật thấp thoát ra khỏi cổ họng. Bầu không khí càng trở nên ái muội hơn.

Ngón tay trơn nhẵn, mềm mại không xương của cô gái bị người đàn ông kéo vỗ về từng chút. Sâu trong ánh mắt anh đã sớm không còn bình tĩnh thoải mái như trước mà bởi vì tìиɧ ɖu͙© kiềm nén quá lâu, khiến mặt có vẻ hơi u ám.

Anh tăng thêm lực đạo ở tay, nhắm mắt hít mùi hương thơm từ tóc Bùi Lăng. Trong tiếng thở dốc khàn khàn, thịt hành càng sưng thêm hai phần.

Người đàn ông dừng lại, đem thịt hành từ trong qυầи ɭóŧ thả ra, mất đi ngăn cản của vải vóc vật kia hình như còn có vẻ càng hưng phấn hơn, đầu nấm bị bức ra mấy giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Lực đạo có vẻ hơi lớn làm Bùi Lăng đang hôn mê nhíu mày một cái, phát ra tiếng nghẹn ngào nhỏ nhỏ.

Một tiếng này bị Văn Chính Nhạc nhạy bén nghe được. Anh giống như được đáp lại vậy, suy nghĩ biếи ŧɦái bỉ ổi chẳng những không hề dừng, trái ngược còn hừng hực cháy cao hơn.

Anh vén váy cô lên, sờ lấy thịt mềm trên đùi. Bàn tay không thành thực mà từ từ len lỏi vào chân tâm, vạch mép qυầи ɭóŧ ra, mơ hồ nhìn nơi rừng rậm nhục động bên trong.

Hô hấp của anh đột nhiên dồn dập, tìиɧ ɖu͙© mới vừa nén xuống lại tăng vọt lên lần nữa.

Thịt hành của anh xấu xí như vậy, to đen có thừa, đường gân xanh chạy xung quanh, lại nằm trong bàn tay nhỏ bé trắng nõ mà trượt lên xuống, loại hình ảnh này quá mức mãnh liệt, kí©h thí©ɧ vào thị giác suýt nữa khiến anh sắp phải bắn.

Anh tiếp tục cởϊ áσ sơ mi bên trên của cô làm lộ ra hai nửa vυ". Biểu tình hệt đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật có một không hai trên đời vậy, chăm chú hồi lâu, sau đó mới vùi đầu vào, trực tiếp hôn lên bầu ngực của Bùi Lăng như đứa bé chưa cai sữa.

Anh dần mê mẩn, thậm chí có thể nói là muốn ngừng mà cũng không được. Tìиɧ ɖu͙© quen thuộc nhảy lên thiêu cho anh phải anh ách rêи ɾỉ: "...Ừm..."

Anh dùng tay cô áp lên chỗ nhạy cảm trên thịt hành, không chút nào thương tiếc của quý của mình. Mỗi lần đến thời điểm thoải mái, anh liền kìm lòng không được mà khom lưng, đỏ mặt.

Cảm giác tê dại sảng khoái hơi có chút đau nhói kéo dài rất lâu, tay anh vuốt ve cũng càng lúc càng nhanh, thịt hành cũng phát ra âm thanh dần lớn----

Một giây cuối cùng, khi cao triều chợt ập tới, anh thoải mái đến mức không phát được ra tiếng, âm thanh rêи ɾỉ cũng bị bóp gãy nửa đường. Anh gần như nghẹt thở, run rẩy thân thể rồi bắn ra.

Toàn bộ thân xe sau đó cũng lắc lư hai cái.

Bạch trọc bắn tung tóe lên ghế ngồi rồi từ từ tuột xuống dưới chân theo trọng lực. Sắc mặt Văn Chính Nhạc vẫn còn đỏ ửng không bình thường, anh thỏa mãn tiến tới hôn một cái lên môi và tai của Bùi Lăng.

...

Lúc Bùi Lăng tỉnh lại từ trong mộng, cô chợt giật mình một cái, mới nhớ tới mình đang ở trên xe ông chủ, ‘Mình thế mà gan lớn bằng trời ngủ quên’.

Xung quanh tối om, nhìn có vẻ giống như hầm đậu xe. Bùi Lăng sợ hãi nhìn về phía người khác trong cuộc, nhưng kỳ lạ là trên khuôn mặt người đàn ông lại không hề xuất hiện tức giận và phiền não như trong tưởng tượng.

Anh vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng bình thường không thể bình thường hơn. Lúc nhận ra cô đang nhìn thì anh mới quay qua: "Xuống xe đi, trước đó tôi phải đi làm chuyện khác, vừa mới vào liền thấy cô tỉnh."

Bùi Lăng thu mắt, len lén thở phào, vui mừng vì ông trời đã bảo vệ cô một mạng.

Người đã đưa về nhà an toàn, văn kiện quan trọng cũng không thiếu một phần mà ở trong thư phòng biệt thực của ông chủ, Bùi Lưng cuối cùng cũng yên lòng, khi cô đang định tạm biệt, sau đó mỹ mãn về nhà đặt đồ ăn gì ngon khoản đãi chính mình.

Không ngờ vừa quay đầu, liền thấy Văn tổng đứng ở sau lưng, một tay vịn lên khung cửa yên lặng không nói, thân cao một mét tám mươi mấy ngập tràn áp bức, tạo thành một bóng đen bên dưới.

Dù ngược sáng không nhìn rõ biểu tình của anh, nhưng cô vẫn cứ mơ hồ có cảm giác, hình như là lạ chỗ nào.