Chương 11: Công một đưa bạch nguyệt quang về nhà tổng thụ

Tô Hạc rất sớm liền tỉnh lại, hắn là bị ốm đau đau mà tỉnh, hắn mở to mắt phát hiện chính mình thế nhưng ở trong lòng ngực Tô Mặc Sâm, một gương mặt sắc bén tuấn lãng sát gần trong gang tấc, hắn ngẩn người nhẹ nhàng đẩy đối phương ra, đứng dậy tìm thuốc trong quần áo.

Hắn mới vừa đem thuốc nuốt vào, liền nghe thấy thanh âm Tô Mặc Sâm.

“Ngươi uống thuốc gì?”

Tô Hạc thần sắc bình đạm nói: “Vitamin.”

Kỳ thật là thuốc kháng ung thư cùng thuốc giảm đau.

Tô Mặc Sâm nhìn lướt qua, trên bình thuốc kia xác thật là vitamin, hắn nhíu mày nói: “Ngươi quá gầy, hẳn là ăn nhiều rau dưa cùng vận động nhiều một chút, uống thuốc vô dụng.”

Tô Hạc có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Tô Mặc Sâm thế nhưng sẽ quan tâm chính mình.

Hắn thấp giọng ừ một tiếng, liền không hề nói cái gì.

Cùng chú thím cùng ăn bữa sáng, Tô Mặc Sâm liền lái xe đưa hắn về nhà Ôn Đồ Nam.

Tô Hạc cảm giác trong lòng có chút kỳ quái, theo lý thuyết Tô Mặc Sâm là người yêu của Ôn Đồ Nam, đối phương biết Ôn Đồ Nam có tình cảm với mình hiện tại lại đang ở trong cùng một nhà hẳn sẽ phải là không vui.

Kết quả từ ngày hôm qua cho tới hôm nay cũng chưa đề cập đến chuyện này.

Tới cửa tiểu khu của Ôn Đồ Nam , khi mở cửa xuống xe Tô Mặc Sâm bỗng nhiên nói: “Ngươi nếu là không có nơi để ở, ta ở Nam Sơn có một biệt thự, ngươi có thể dọn qua đó ở.”

Tô Hạc lòng nghĩ, quả nhiên.

Hắn nhấp môi, đang muốn nói cái gì, lúc này cửa kính bị người ta ngõ lên hai cái.

Đúng là Ôn Đồ Nam.

Tô Hạc xuống xe, Ôn Đồ Nam vẻ mặt kinh hỉ mà nhìn Tô Hạc nguyên vẹn trở về, ngậm cười nói: “A Hạc, ngươi đã trở lại, vừa vặn ta đã mua chút đồ ăn, tính toán chờ ngươi trở về làm cho ngươi ăn.”

Tô Mặc Sâm con ngươi sâu thẳm nhìn lại, ẩn ý có điều nói: “Đồ nam, ngươi đối nhất nhất thật rất nhiệt tình.”

Ôn Đồ Nam lúc này mới nhìn đến Tô Mặc Sâm, tim hắn đập có chút nhanh có chút chột dạ, không được tự nhiên cười cười: “A Hạc là khách nhân, đối với hắn cũng nên nhiệt tình……”

Sợ đối phương nghĩ nhiều cái gì, hắn ngữ khí khô cằn mà nói: “Ngươi muốn hay không cùng chúng ta cùng nhau ăn?”

Tô Mặc Sâm khuôn mặt lạnh lùng hòa hoãn xuống, hắn nói: “Công ty còn có việc, ta liền không đi ăn cũng các ngươi đúng rồi buổi tối về biệt thự, ta nhớ ngươi.”

Ôn Đồ Nam cả người cứng đờ, máu toàn thân tựa hồ bị đông lạnh, hắn vội vàng nhìn về phía Tô Hạc, đối phương thần sắc bình tĩnh như cũ, không biết là không nghe thấy hay vẫn là không để ý.

Hắn hấp tấp mà ứng phó rồi lúc sau hoang mang lo sợ mà cùng Tô Hạc về đến nhà.

Hắn hiện tại không dám tưởng tượng, Tô Hạc có phải hay không đã biết chuyện, bằng không vì cái gì thần sắc của hắn bình tĩnh như vậy, tối hôm qua hắn cả đêm trằn trọc không ngủ được, chính là sợ Tô Mặc Sâm cùng Tô Hạc nói cái gì đó……

Tới cửa nhà, chìa khóa làm như thế nào cũng không thể mở được cửa nhà, hắn bất lực mà hướng vào bên trong ổ khóa mà cắm, nhưng cũng không thể mở được.

Lúc này, âm thanh Tô Hạc thanh lãnh vang lên ở bên tai.

“Đồ nam, ngươi lấy sai chìa khóa rồi.”

“Ừ Ừ……” Ôn Đồ Nam lấy lại tinh thần, vội vàng lấy ra chìa khóa chính xác mở khóa.

Hắn hiện tại thực hoảng loạn, thậm chí không biết nên đối mặt với Tô Hạc như thế nào “Ta đi nấu cơm.” Liền trốn tránh cũng như tiến vào phòng bếp.

Tô Hạc muốn nói cái gì, bỗng nhiên, trước mắt tối sầm hắn té lăn trên đất.

Ôn Đồ Nam nghe được bên ngoài phát ra động tĩnh, vội vàng ra tới liền thấy hình ảnh làm cho tâm hắn đều sắp đình chỉ.

Chỉ thấy Tô Hạc nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt suy yếu mà ôm ngực.

Ôn Đồ Nam vội vàng tiến lên, khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”

Tô Hạc chịu đựng cả người đau đớn, hắn hơi hơi ngẩng đầu, đối với đối phương lộ ra một cái mỉm cười suy yếu: “Không có việc gì, có chút tuột huyết áp thôi……”

Thân thể tựa hồ càng kém đi rồi……

Hắn ngẩng đầu, nhìn Ôn Đồ Nam nhìn thần sắc đối phương quan tâm chính mình, trong lòng càng cảm thấy thật bi ai.

Hắn thật sự muốn dựa cảm tình của người này mà lừa gạt hắn để sống sót sao……