Chương 16: Tu La tràng giữa tổng thụ cùng công tam

Ôn Đồ Nam vội xong công tác liền tới tìm Tô Hạc, hắn không nghĩ tới cửa phòng y tế lại có nhiều học sinh như vậy.

Nghe được bọn học sinh hoa si mà thảo luận Tô Hạc, nhất thời làm hắn lập tức bừng tỉnh, nhìn nhiều người mơ ước A Hạc như vậy, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một chút hối hận.

A Hạc vẫn luôn là như vậy, ở đâu đều là tiêu điểm giữa đám người, ánh mắt mọi người luôn là không tự chủ được mà nhìn về phía hắn, thậm chí yêu hắn.

Đi học, Tô Hạc chính là đóa hoa cao lãnh trong lòng toàn bộ học sinh, dung mạo hắn thật tốt, gia thế ưu việt, học tập đệ nhất, ngay cả tính cách cũng cực tốt, tuy rằng thanh lãnh đạm bạc, nhưng lại cực kỳ lễ phép.

Nếu có người muốn cầu hắn hỗ trợ, hắn sẽ không chút do dự duỗi tay giúp đỡ.

Vừa mới bắt đầu cũng có nhiều người tìm đủ các loại lấy cớ tiếp cận Tô Hạc, nhưng sau lại cũng dần dần từ bỏ.

Bởi vì bọn họ biết, vô luận nỗ lực như thế nào, Tô Hạc cũng sẽ không đem bất luận kẻ nào để ở trong lòng, hắn chính là ánh trăng treo cao ở trên trời, ai cũng đều có thể yêu hắn, nhưng ai cũng đều không thể tháo hắn xuống.

Dần dà, mọi người cũng không nghĩ lại dùng những cái lý do nhàm chán đó đi làm phiền hắn, chỉ có thể yên lặng duy trì khoảng cách xa xa xem mà không dám nhìn dâʍ ɭσạи.

Ôn Đồ Nam lúc trước ở trong ban cũng không có xuất sắc như hiện tại, so với Tô Hạc, hắn giống như là cái tiểu trong suốt.

Nhưng hắn lại là may mắn nhất.

Hắn cùng Tô Hạc ngồi cùng bàn suốt một năm.

Những người khác yên lặng rời xa, mà hắn lại mỗi ngày gần trong gang tấc mà nhìn mặt mày tinh xảo của đối phương , hồng nhuận môi mỏng, hàng mi dài như trăng rằm…… Cánh tay hắn liền sẽ không cẩn thận đυ.ng tới đối phương, hơi chút để sát vào liền nghe đến chỗ cổ áo đối phương nhàn nhạt mùi hương, thậm chí rõ ràng mà nghe được âm thanh thanh lãnh em tai của đối phương……

Hắn là người gần ánh trăng nhất.

Cho nên hắn không có biện pháp tự kềm chế mà yêu ánh trăng.

Chẳng sợ qua hồi lâu, hắn cũng không thể quên được lúc trước không cẩn thận đυ.ng vào ngón tay đối phương một chút làm cho tim đập thình thịch.

Ôn Đồ Nam nhìn bọn học sinh có mục đích riêng tiếp cận Tô Hạc như vậy, nhìn thanh niên trác tuyệt bị vây quanh ở giữa đám người, suy nghĩ của hắn xuyên qua quá khứ cùng hiện tại, tâm hắn cao cao len trên rồi lại té rớt thật mạnh.

Hắn cười khổ một tiếng.

Liền tính chính mình thực may mắn mà lần nữa cùng đối phương gặp nhau, thực may mắn lại lần nữa trở thành bằng hữu của đối phương, hắn vẫn như cũ không thể tháo ánh trăng xuống .

Thậm chí, hắn luyến tiếc đem ánh trăng tháo xuống để chìm vào vũng bùn của chính mình.

Lúc này, Tô Hạc vừa thấy Ôn Đồ Nam đến, hắn nhìn đồng đồ trên cổ tay, ngữ khí nhàn nhạt mà khuyên nhóm học sinh: “Được rồi các bạn học, ta muốn tan tầm.”

Bọn học sinh có chút đáng tiếc, nhưng cũng biết bọn họ vẫn luôn lưu lại ở phòng y tế hoàn toàn là không phải biện pháp, hơn nữa bọn họ cũng có chút chột dạ, rốt cuộc cũng không phải thật sự tới xem bệnh, dùng một đống lý do lung tung rối loạn ảnh hưởng công tác của tô giáo y.

Mà tô giáo y lại kiên nhẫn mà vì bọn họ giải đáp các loại vấn đề.

Này ai không yêu đâu nha?

Nhưng vô luận như thế nào, tô giáo y như cũ nhàn nhạt, tựa như bầu trời có trăng, còn có sáng sớm gió lạnh căm, ai cũng bắt không được.

Tô Hạc từ trong đám người rời đi, không có người ngăn cản hắn, hắn chậm rãi đi hướng đến Ôn Đồ Nam.

Ôn Đồ Nam nhìn người chúng tinh phủng nguyệt đi bước một hướng đến chính mình.

Tâm vừa mới rơi vào hàn băng đã vắng lặng lại lần nữa rót vào lửa nóng, một chút một chút nện bước tựa hồ đi ở trong lòng hắn.

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy, Tô Hạc vừa ly khai giữa đám người, đi bước một hướng đến chính mình.

Giờ khắc này, mặt hắn dần dần ôn nhu, lòng đang kịch liệt nhảy lên.

Mặc kệ như thế nào, giờ khắc này, hắn cảm thấy hắn so với những người kia vây quanh ánh trăng may mắn hơn nhiều.

Ánh trăng của hắn hướng hắn đi tới.

Tô Hạc vừa đi đến trước mặt Ôn Đồ Nam, thấy đối phương thần sắc có chút ngốc lăng, không rõ nguyên do hô hắn một tiếng.

“Đồ nam, đang ngẩn người nghĩ gì?”

Ôn Đồ Nam phục hồi tinh thần lại, hắn áp chế nội tâm kích động, khóe môi không tự chủ được mà giơ lên: “Không có việc gì, đi, chúng ta trở về đi.”

Tô Hạc nhàn nhạt gật đầu, liền theo hắn hướng bãi đỗ xe đi.

Nhưng mà, hai người khi tới bãi đỗ xe lúc này mới phát hiện bên cạnh xe Ôn Đồ Nam có một thanh niên đang dựa vào, thanh niên mặc cái áo vận động, một bàn tay chuyển bóng rổ, thập phần tiêu sái bừa bãi.

Ôn Đồ Nam nhìn đến kia thanh niên, bước chân ngưng lại.

Hắn tâm rơi vào đáy cốc, không nghĩ tới nên tới vẫn là tới……

Cảnh Lê nhìn thấy Ôn Đồ Nam, cao hứng mà phất phất tay, giống chó con lấy lòng mà tiến tới: “Ôn lão sư! Ta hôm nay cùng ngươi về nhà ~”

Dứt lời, hắn vênh váo tự đắc mà trừng mắt nhìn Tô Hạc bên cạnh Ôn Đồ Nam, giống bộ dáng chính cung biểu thị công khai chủ quyền.

Ôn Đồ Nam trong lòng có chút xấu hổ, hắn vội vàng nhìn Tô Hạc, phát hiện đối phương thần sắc như cũ bình tĩnh, tuy rằng biết đối phương cũng không để ý những việc của chính mình, hắn vẫn là chủ động mà giải thích: “Đây là Cảnh Lê, đệ tử của ta, ngày thường chúng ta quan hệ thực tốt, hắn ngẫu nhiên sẽ đến nhà ta ở một đêm.”

Hắn lại đối Cảnh Lê nói: “Bất quá A Hạc hiện tại đang ở chỗ ta Tiểu Lê ngươi vẫn là ở lại trường học đi……”

Cảnh Lê sửng sốt, hắn bất mãn mà kêu một tiếng Ôn lão sư, lại bị ánh mắt Ôn Đồ Nam mang theo cảnh cáo ngăn trở kế tiếp nói.

Hắn trong lòng có chút ủy khuất, chính mình rõ ràng là người yêu của Ôn Đồ Nam, đối phương lại ở trước mặt bạch nguyệt quang liền phải giấu giếm thân phận.

Hắn trong lòng vừa tức lại khổ sở, sắc mặt cũng trầm xuống dưới.

Tô Hạc sau khi nghe đến giải thích của Ôn Đồ Nam có chút kinh ngạc, kỳ thật hắn đã sớm biết quan hệ của Cảnh Lê bọn họ cùng Ôn Đồ Nam, nhưng không nghĩ tới Ôn Đồ Nam sẽ cố tình lén gạt đi chính mình……

Hắn trong lòng tuy rằng cảm thấy quái quái, nhưng cũng không có làm rõ.

Ôn Đồ Nam thấy Tô Hạc thần sắc vẫn chưa hoài nghi, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại xem thần sắc Cảnh Lê đã khó coi cực kỳ, hắn trong lòng không khỏi sinh ra chút áy náy.

Hắn biết việc này chính mình làm không đúng, nhưng hắn như cũ không nghĩ để A Hạc biết chuyện…… Hắn làm sao không nghĩ tự nói cho A Hạc: Không sai, ta chính là có một tình cảm hỗn loạn như vậy hắn cùng ba nam nhân dây dưa ở bên nhau……

Nhưng hắn lại như cũ muốn nói, dù xảy ra việc như thế ta vẫn như cũ không biết xấu hổ mà thích ngươi…… Không nghĩ sẽ làm cho ngươi biết ta có bao nhiêu không ổn……

Nhưng 5 năm trước, hắn đã tỏ tình qua một lần, đối phương không lưu tình chút nào cự tuyệt hắn, sau đó cùng hắn lại không có liên hệ.

Hiện giờ, hắn cảm thấy chính mình so 5 năm trước càng không xong, hắn không dám, càng là tự biết không xứng.

Hắn nhìn trên mặt Cảnh Lê ủy khuất cùng khổ sở, qua đi lặng lẽ giữ chặt tay đối phương, thấp giọng cầu xin: “Xin lỗi, coi như giúp ta lúc này……”

Cảnh Lê ngây ngẩn cả người, hắn chưa bao giờ gặp qua Ôn Đồ Nam hèn mọn mà cầu hắn như thế, không, cũng không phải bởi vì yêu cầu hắn mà hèn mọn, mà là bởi vì không nghĩ làm Tô Hạc biết chân tướng mà hèn mọn……

Hắn trong lòng lại đố kỵ lại tức, cắn chặt răng, cười khổ.

Hắn nhìn Tô Hạc, phát hiện đối phương thần sắc nhàn nhạt, trong lòng buồn bực đồng thời lại đau lòng Ôn lão sư, Ôn lão sư sợ là không biết, đối phương sớm đã biết quan hệ giữa bọn họ ……

Nhưng mà đối phương lại thờ ơ……

Hắn âm thầm nắm chặt nắm tay, trong lòng hận không thể xé bỏ sắc mặtbình đạm thanh cao của đối phương……

Nhưng trong lòng lại phẫn nộ buồn bực, hắn vẫn là miễn cưỡng cười vui nói: “Không nghĩ tới tô giáo y hiện tại ở nhà Ôn lão sư…… Vậy quên đi đi.”

Hắn xoay người, thẳng thắn eo, giống như bình tĩnh, từ hai người rời đi.

Tô Hạc nhấp môi, hắn có thể nhận thấy được Cảnh Lê vừa mới áp xuống khổ sở thật lớn ……

Hắn rũ mắt xuống, trong lòng yên lặng niệm thực xin lỗi.