Chương 3: Nghĩ đến Tô Hạc ở phòng tắm rửa hắn liền cứng.

Ôn Đồ Nam nhìn Tô Hạc ăn cơm, tâm tình thập phần tốt đẹp, hắn đã thật lâu không có cơ hội tốt để xem đối phương.

Tô Hạc ăn cơm vẫn luôn là nhai kỹ nuốt chậm, trầm mặc không nói, hắn từ nhỏ đã dưỡng thành tính cách ưu nhã, vô luận ai thấy đều phải khen một câu trời quang trăng sáng.

Hắn hơi hơi rũ con ngươi, vụn tóc đen nhỏ hơi che đậy một chút mặt mày của hắn, màu da trắng nõn, môi sắc đạm hồng, như hoa phù dung dính nước, chỉ an tĩnh ngồi ở kia, liền có thể hấp dẫn vô số ánh mắt.

Ôn Đồ Nam có thể cảm giác toàn bộ người ở trong nhà ăn đều ở thường thường nhìn về phía này, thậm chí có một hai người chủ động tới muốn xin phương thức liên hệ , nhưng đều bị Tô Hạc nhàn nhạt cự tuyệt.

Đối phương tư thế cự tuyệt người khác thành thạo như vậy, không cần nghĩ cũng biết đây là việc bình thường.

Ôn Đồ Nam hối hận không thôi, sớm biết như thế hắn liền đặt một phòng.

Không nghĩ tới không thấy 5 năm, bên cạnh Tô Hạc can lại không có thêm người nào.

Ôn Đồ Nam đã từng bị cự tuyệt hắn nghĩ tới rất nhiều lần, chính mình vì cái gì còn muốn yêu một cái người không yêu hắn, nhưng mà sau khi lại lần nữa nhìn thấy đối phương, đáp án nháy mắt không cần nói cũng biết.

Bởi vì Tô Hạc là đáng giá, chẳng sợ hắn không đáp lại bất luận kẻ nào, người đã gặp qua hắn đều sẽ thích hắn, yêu hắn, trời sinh ra hắn là để cho mọi người yêu thương

Tô Hạc ăn một lần rất ít, cơm nước xong xuôi, hắn chuẩn bị tính tiền lại biết được Ôn Đồ Nam sớm đã tính tiền.

Tô Hạc nhấp môi: “Ta đã nói ta mời ngươi, hơn nữa nơi này tiêu dùng vốn là không thấp.”

Trong ấn tượng của hắn Ôn Đồ Nam có gia cảnh cũng không tốt, cho nên hắn cũng không muốn cho đối phương tiêu pha.

Ôn Đồ Nam vẫy vẫy tay, cười nói: “Không có việc gì, ta hiện tại là lão sư ở trường đại học, tiền lương không thấp.” Hơn nữa, trên người hắn còn có hai người chu cấp, chất lượng sinh hoạt đã sớm tốt lên rồi.

Bất quá, xuất phát từ nguyên nhân nào đó , hắn cũng không muốn nhận tiền hoa người khác liền mời Tô Hạc ăn một lần cơm……

Tô Hạc vừa thấy Ôn Đồ Nam, 5 năm trước đối với đối phương có ấn tượng ngây ngô hiện tại bộ dáng thành thục ôn nhuận bao trùm, đối phương thật sự thay đổi rất nhiều……

Cũng ưu tú thêm rất nhiều……

Mà chính mình, thật vất vả trở thành bác sĩ trưởng bệnh viện, lại bởi vì bệnh nan y mà chỉ có thể từ chức, cầm một chút tiền an ủi, mờ mịt không thôi. Nếu không phải bỗng nhiên trói định với hệ thống sẽ có hy vọng sống sót, sợ là hắn chỉ có thể ở nước ngoài chờ chết……

Hai người ở trên xe hàn huyên rất nhiều, tuy rằng rất nhiều thời điểm đều là Ôn Đồ Nam đĩnh đạc mà nói, nhưng Tô Hạc một cũng có đáp lại một hai câu.

Ôn Đồ Nam thực nhanh liền biết cụ thể tình huống của Tô Hạc, chỉ là hắn không rõ đối phương vì cái gì sẽ từ đi từ chức rồi lại thay đổi nơi công tác.

Nhìn đến đối phương không muốn nói nguyên nhân, hắn liền suy đoán hoặc chính là tính tình A Hạc quá quái gở, rất có thể ở nước ngoài đã chịu không ít đối đãi không công bằng.

Bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận hắn an ủi nói: “Không có việc gì, ngươi ưu tú như vậy, về nước cũng sẽ có rất nhiều cơ hội không tồi.” Hơn nữa, về sau hắn còn có thể thường xuyên nhìn đến đối phương, thật tốt.

Ôn Đồ Nam cũng cùng Tô Hạc hàn huyên rất nhiều về tình trạng hiện tại của chính mình, phần lớn là những chuyện của lão sư, hai người không mưu mà hợp đều không có nói đến vấn đề tình cảm , hắn sợ Tô Hạc ở nước ngoài đã có người yêu, lại sợ đối phương biết việc chính mình cùng ba người nam nhân ở bên nhau……

Nếu A Hạc biết hắn cùng ba người nam nhân dây dưa ở bên nhau, có thể hay không dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn……

Ôn Đồ Nam bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề chỗ ở Tô Hạc liền hỏi: “Vậy ngươi tính toán ở đâu?”

Hắn nhớ rõ Tô Hạc vừa ra nước ngoài liền bán của cải gia sản của chính mình để lấy tiền mặt, hiện tại hẳn là không có nhà để về.

Nhưng thật ra hắn không rõ ràng lắm vì cái gì đối phương trở về không tìm Tô Mặc Sâm, rốt cuộc Tô Mặc Sâm là đường ca của hắn, bất quá nghĩ đến chính mình cùng Tô Mặc Sâm có quan hệ đặc thù, hắn lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Tô Hạc nghĩ một chút: “Ta đặt cái khách sạn là được.”

Ôn Đồ Nam trầm mặc một lát, hắn ôm mục đích khác , bỗng nhiên mở miệng nói: “Khách sạn tốn nhiều tiền, nếu không ngươi ở nhà ta đi, nhà ta có cái phòng cho khách vẫn luôn để không, hơn nữa ta ngày thường cũng không thế ở nhà.”

Tô Hạc muốn lễ phép cự tuyệt, lúc này hệ thống nhắc nhở hắn:

【 ký chủ, đây là cơ hội rất tốt tiếp cận vai chính! 】

Tô Hạc trong lòng có chút nặng nề, rũ mi mắt, làm như thỏa hiệp: “ Vậy làm phiền ngươi.”

Ôn Đồ Nam mở to hai mắt, hắn kỳ thật đã sớm làm tốt chuẩn bị bị cự tuyệt , nhưng không nghĩ tới A Hạc thế nhưng đồng ý?

Hắn khóe môi không khỏi nhếc lên, cảm xúc mênh mông.

Hắn có thể cùng A Hạc ở cùng một chỗ, hắn trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ.

Cũng ít nhiều khi ngày thường hắn cùng ba người kia đều ở biệt thự lớn của Tô Mặc Sâm, trước kia chính mình hai phòng nhỏ cũng không có ai lại, cho nên hắn mới dám an bài Tô Hạc ở một phòng.

Làm như có cảm giác kim ốc tàng kiều, hắn luôn có một chút chột dạ, sợ hãi mấy người kia biết.

Nếu bọn họ biết đến chính mình khẳng định sẽ bị thu thập thật sự rất thảm, này cũng không tính là cái gì, hắn sợ là sợ mấy người kia nhằm vào A Hạc……

Trở lại nhà Ôn Đồ Nam , Tô Hạc đã bôn ba một ngày, thân thể đã không kiên trì được, khắp người đều đau, hắn thừa dịp Ôn Đồ Nam không chú ý, lấy ra trong túi thuốc giảm đau một ngụm nuốt đi xuống.

Thuốc giảm đau chỉ có thể giảm bớt đau đớn rất nhỏ , nhưng đủ để cho hắn có thể trước mặt người ngoài bảo trì đoan trang nên có.

Ôn Đồ Nam đem khăn tắm mới mua đưa cho Tô Hạc nói: “Ngươi đi tắm rửa trước một cái đi, ta đi ra ngoài mua cho ngươi vật dụng hàng ngày.”

Tô Hạc gật đầu một cái, liền ôm khăn tắm vào phòng tắm.

Thực mau, tiếng nước xôn xao vang lên, Ôn Đồ Nam hầu kết khẽ nhúc nhích, cảm giác được một cổ khô nóng.

Nghĩ đến Tô Hạc ở phòng tắm rửa, hắn liền cứng.