Chương 6: Tổng thụ mang bạch nguyệt quang dạo quanh thương trường, công nhị lên sân khấu

Buổi sáng cuộc điện thoại kia vừa tới làm cho tâm tình Ôn Đồ Nam như bịt kín một tầng sương mù. Như vậy cũng không phải biện pháp tốt, hắn cũng không có khả năng cả đời gạt A Hạc cùng Cảnh Lê bọn họ……

Nhưng mà hắn lại không dám quang minh chính đại mà nói cho bọn họ tình hình thực tế.

Đại khái là xuất phát từ tâm tư nhiều năm đối Tô Hạc còn chưa triệt để mất đi, cho nên hắn không có biện pháp làm bộ như bằng hữu bình thường nói cho đối phương tình hình thực tế, hắn sợ đối phương dùng ánh mắt khác thường nhìn chính mình, càng sợ cùng A Hạc đến một điểm liên quan điều không có.

Thu thập tốt, hắn làm bộ tùy ý hỏi Tô Hạc sau này tính toán làm công tác cái gì.

Tô Hạc nghĩ nghĩ, rũ xuống mi mắt, nói: “Ta tạm thời cũng không biết, bất quá ta sẽ mau chóng tìm được công tác.” Sau đó tranh thủ sớm một chút dọn ra đi.

Cứ việc hệ thống làm cho hắn tiếp cận Ôn Đồ Nam, nhưng luôn là ở tại nhà người khác cũng không thể nào nói nổi.

Huống chi, ý nghĩa tiếp cận về sau ở chung nhiều, bọn họ làm bằng hữu cũng có thể gặp mặt nhiều hơn.

Lúc này, hệ thống nhắc nhở hắn: 【 ký chủ, làm bằng hữu không đủ để chữa khỏi bệnh của ngươi, chỉ có ngươi gia nhập hâu cung của vai chính, dính lên khí vận của nhóm vai chính, mới có thể sống sót. 】

Tô Hạc sửng sốt: 【 ngươi trước đây không phải chỉ nói tiếp cận là được sao? 】

Hắn vốn tưởng rằng sau khi cự tuyệt đối phương lại cùng đối phương nối lại quan hệ trở lại tiếp tục làm bằng hữu là đủ rồi, không nghĩ tới ý tứ của hệ thống là muốn hắn gia nhập vào trong tình cảm hỗn loạn kia.

Hắn sao lại có thể……

Hơn nữa bọn họ tuy rằng tình cảm hỗn loạn, nhưng đã xem như là đã xác định người yêu, mà hắn gia nhập vào chẳng phải là muốn chủ động làm kẻ thứ ba, bậy , không, là kẻ thứ năm?

Hệ thống thấy nội tâm Tô Hạc thực sự kháng cự, hắn rõ ràng vẫn luôn là trời sáng trăng sáng đối với tình cảm càng là giữ mình trong sạch đến gần như là thói ở sạch của một số người, khẳng định không muốn đi tham gia cái loại quang hệ tình cảm hỗn loạn kia.

Nhưng chỉ có trở thành một trong những hậu cung của vai chính Ôn Đồ Nam, thân làm pháo hôi Tô Hạcmới có thể sống sót.

Hệ thống không tiếp tục khuyên Tô Hạc, nhưng hắn tin tưởng Tô Hạc suy nghĩ cẩn thận một hồi sẽ thay đổi.

Trừ phi Tô Hạc thật sự nguyện ý tuổi còn trẻ liền chết đi.

Ôn Đồ Nam không biết Tô Hạc trong nội tâm có ý tưởng, hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói: “A Hạc, ngươi có hay không hứng thú làm giáo y, vừa vặn trường học chúng ta đang tuyển giáo y, công tác cũng nhẹ nhàng, nếu ngươi tạm thời không nghĩ ở bệnh viện công tác, làm giáo y cũng là cái lựa chọn không tồi.”

Hắn chỉ biết Tô Hạc vừa ra nước ngoài để học chính là y, bằng cấp cũng rất cao, nhưng hắn không biết Tô Hạc là đỉnh đỉnh đại danh Ice bác sĩ trưởng của bệnh viện, nếu biết hắn khẳng định cảm thấy chức vị giáo y nhiều ít là không xứng với đối phương, hiện giờ hắn chỉ là đơn thuần muốn gần Tô Hạc thêm một ít.

Mà Tô Hạc trở về nước cũng lo lắng cho mình tìm không thấy công tác mới, rốt cuộc chính mình hiện tại thân mang bệnh nan y, đơn kiểm tra thân thể hắn liền ana không được.

Biết được giáo y có thể từ Ôn Đồ Nam giới thiệu đi vào, hắn liền gật gật đầu, quyết định đi trường học Ôn Đồ Nam làm một người giáo y.

Ôn Đồ Nam thực nhanh cùng trường học bên kia đề cập, đối phương thu được hòm thư nhìn đến bằng cấp củaTô Hạc , thực mau liền đồng ý, làm Tô Hạc thứ hai liền tới trường học báo danh.

Tô Hạc một không nghĩ tới nhận chức thuận lợi như vậy, hắn biết đều là công lao của Ôn Đồ Nam, liền cảm tạ nói: “Đa tạ ngươi hỗ trợ, ta mới ngươi đi ăn cơm.”

Ôn Đồ Nam thấy Tô Hạc bộ dáng tâm tình tốt, trong lòng cũng vui vẻ, hắn cong lên môi cười nói: “Ta đây sẽ không khách khí.”

Hai người đi ra ngoài ăn bữa cơm, so sánh với một ngày trước Tô Hạc vừa trở về có chút mới lạ, bọn họ hiện tại liền có vài phần quen thuộc.

Cơm nước xong xuôi, Ôn Đồ Nam mang theo Tô Hạc vừa đi thương trường.

“Ngươi mới vừa về nước khẳng định không mang theo nhiều quần áo để dùng, ta mang ngươi đi mua chút.”

Tô Hạc cảm giác thân thể của chính mình hôm nay tựa hồ tốt hơn chút, hắn biết là do tác dụng khí vận của Ôn Đồ Nam ở trên người, liền gật gật đầu.

Hai người vào một cửa hàng lớn ở thương trường, bên trong có rất nhiều trang phục cao cấp, còn có đủ loại dụng cụ.

Ôn Đồ Nam lôi kéo Tô Hạc đi dạo rất nhiều của hàng, hắn tựa hồ rất thích mua quần áo choTô Hạc, mỗi lần nhìn thấy nơi nào có quần áo đẹp sẽ kéo Tô Hạc đi vào thử xem.

Tô Hạc tính tình thanh lãnh nhạt nhẽo, nhìn qua không tốt để tiếp cận, nhưng cùng hắn quen thuộc liền sẽ phát hiện hắn cũng không phải là người khó chịu.

Đương nhiên, điểm mấu chốt của hắn là cự tuyệt người khách hướng hắn tỏ tình, hắn không thích liền tuyệt đối sẽ không cho đối phương một chút ít cơ hội.

Mà bởi vì hắn từ sau khi về nước liền vẫn luôn làm phiền Ôn Đồ Nam, đối phương lại đối hắn thực tốt, cho nên Tô Hạc vì việc đó đều không đành lòng cự tuyệt đối phương.

Thế cho nên Ôn Đồ Nam dùng một ánh mắt nhìn kỳ quái nhìn chằm chằm hắn, hắn liền không biết nên cự tuyệt như thế nào, chỉ có thể hơi hơi đỏ mặt đi thử hết bộ này tới bộ khác.

Tô Hạc gương mặt kia, dáng người kia, cơ hồ mặc gì cũng đẹp, Ôn Đồ Nam bỗng nhiên có loại cảm giác đang chơi với búp bê, cảm xúc hắn mênh mông, nghĩ thầm A Hạc của hắn như thế nào lại đẹp như vậy……

Trên mặt hắn vẫn luôn là ý cười, Tô Hạc một mỗi khi thử một bộ quần áo hắn đều thập phần thống khoái mà quẹt thẻ liền mua.

Tô Hạc tưởng tượng ngăn cản hắn quét thẻ: “Không cần, ta chỉ dùng ít mua một hai bộ là được, hơn nữa ngươi không cần mua cho ta.”

Ôn Đồ Nam cười nói với hắn: “A Hạc, ngươi đừng cùng ta thấy ngoại, ngươi sắp nhận chức, ta cao hứng đây là ta tặng cho ngươi lễ vật nhận chức, hơn nữa những bộ quần áo này ngươi mặc điều rất đẹp.”

Tô Hạc vẻ mặt lộ ra một chút khó xử, hắn còn muốn nói cái gì, Ôn Đồ Nam liền lại cầm một bộ quần áo đưa cho hắn: “Mau thử xem cái này, cái này thoạt nhìn cũng hợp với ngươi.”

Một bên nhân viên cửa hàng cũng cười tủm tỉm phụ họa: “Tiên sinh, ngài thật là người ta thấy đẹp nhất, bằng hữu của ngài đối với ngài thật tốt!”

Tô Hạc bị Ôn Đồ Nam đẩy mạnh phòng thử đồ, hắn bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục thử quần áo.

Ôn Đồ Nam vội vàng cho nhân viên cửa hàng đem những bộ Tô Hạc thử qua gói lại, chi không ít tiền, tâm tình lại thập phần mỹ diệu, hắn rốt cuộc cảm nhận được tâm tình khi Tống Yến cho mua quần áo hắn.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Một cái tây trang giày da, diện mạo anh tuấn, mặt mày ẩn hiện tùy ý phong lưu, nam nhân chậm rãi đi vào trong tiệm.

Hắn nhướng mày đối với sắc mặt khẽ biến Ôn Đồ Nam nói: “A Nam, ta nghe tổng giám đốc nói hắn thấy ngươi ở thương trường cùng nam nhân khác dạo,nhưng ta nghe tiểu tử Cảnh Lê kia nói ngươi hôm nay rất bận, cho nên, ngươi ở cùng ai hẹn hò?”