chương 9: Công nhị mới vừa đi, công một muốn mang bạch nguyệt quang đi

Ngày hôm sau buổi sáng, ba người cùng nhau ở trên bàn cơm ăn bữa sáng, Ôn Đồ Nam vẫn luôn ở lặng lẽ đánh giá Tô Hạc, hắn tâm thực khẩn trương.

Hắn sợ hãi Tô Hạc nhắc tới sự tình tối hôm qua, sợ hãi nhìn thấy ánh mắt khác thường của Tô Hạc, nhưng mà đối phương trong mắt lại một mảnh thanh minh, con ngươi như minh châu chưa nhiễm nửa phần bụi bặm, làm như không có bất luận cái gì phát sinh qua.

Tống Yến thật ra rất có hứng thú mà nhìn bầu không khí của hai người, hắn mở miệng đánh vỡ bình tĩnh: “Nhất nhất, tối hôm qua ngủ ngon không?”

Ôn Đồ Nam sửng sốt, liền trừng mắt nhìn Tống Yến một cái.

Tô Hạc ngẩn ra, nhớ tới sự tình hắn không cẩn thận nghe được thanh âm của tối hôm qua, bên tai nhiễm một mảnh ửng đỏ, nhưng nghĩ đến loại sự tình này không tốt, liền bình tĩnh nói: “Tối hôm qua ta ăn melatonin, ngủ thật sự sâu.”

Ôn Đồ Nam tâm khẩn trương dần dần bình tĩnh trở lại.

Tuy rằng mọi người trong lòng biết rõ ràng, nhưng không chủ động làm rõ liền coi như là không có việc gì phát sinh.

Ôn Đồ Nam kỳ thật sợ nhất chính là Tô Hạc cảm giác được xấu hổ muốn rời đi.

Nhưng mà, hắn không biết Tô Hạc ở trong lòng cùng hệ thống làm tốt tư tưởng đấu tranh, cuối cùng du͙© vọиɠ muốn sống lớn hơn với xấu hổ, hắn lựa chọn da mặt dày tiếp tục ở lại.

Tống Yến đi làm, Tô Hạc cũng không đưa ra lời nói phải rời khỏi, Ôn Đồ Nam cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chẳng qua, hắn mới vừa mới thở một hơi, Tô Mặc Sâm liền tới cửa.

Tô Mặc Sâm tự nhiên là từ Tống Yến biết Tô Hạc đã về nước, hắn nghĩ trăm lần cũng không ra, Tô Hạc thân là em họ của hắn, thân nhân trong nước cũng chỉ có hắn, lại không tìm hắn mà tìm Ôn Đồ Nam?

Là có ý tứ gì?

Vì thế hắn trực tiếp tới cửa hỏi cho rõ ràng.

Ôn Đồ Nam khi nhìn thấy Tô Mặc Sâm , chỉ hận chính mình không được qua đời tại chỗ, hắn khẩn trương mà nhìn chằm chằm Tô Mặc Sâm, sợ đối phương nói ra hắn cùng chính mình có quan hệ.

Lúc này ba người ở chung với nhau không khí thập phần cứng đờ, Tô Mặc Sâm tiến vào liền giống như ông chủ lớn ngồi ở trên sô pha, ánh mắt sắc bén xẹt qua trên mặt Tô Hạc cùng Ôn Đồ Nam, làm cho da đầu người ta điều tê dại.

Tô Hạc từ lúc Tô Mặc Sâm tới liền vẫn luôn thần sắc nhàn nhạt, cũng không nói lời nào, cũng không chủ động hàn huyên, liền an an tĩnh tĩnh mà ngồi ở kia, cũng không biết nên nói là ngoan ngoãn hay là lạnh nhạt.

Ôn Đồ Nam chột dạ không thôi, người ngồi bên trái có quan hệ với hắn là người yêu thứ nhất, bên phải hắn là bạch nguyệt quang hắn đặt ở trái tim nhiều năm, mà mối quan hệ của hai người này lại là anh họ và em họ.

Hắn thật không biết nên nói như thế nào mới có thể giải quyết được cục diện quỷ dị .

Tô Mặc Sâm giả bộ đến lúc giả bộ không nổi nữa, đã mở miệng trước, hắn liễm mi nhìn về phía Tô Hạc, ngữ khí có chút trách cứ: “Ngươi về nước vì cái gì không nói cho ta, nhiều năm như vậy cũng rất ít khi cùng trong nhà liên hệ, ba mẹ bọn họ vẫn luôn đều nhớ ngươi.”

Tô Hạc mím môi, hắn mấy năm nay không cùng chú thím với Tô Mặc Sâm liên hệ, chính là bởi vì lúc trước cha mẹ qua đời bọn họ không có tới tham gia lễ tang, hắn cho rằng bọn họ trong lòng còn ghi hận ba mẹ chính mình trước khi qua đời lấy nhà cũ thế chấp khoản nợ.

Hắn biết hết tất cả là do cha mẹ mình sai trước, cho nên hắn sẽ không oán.

Hắn chỉ là không biết nên cùng với thân thích ở chung như thế nào.

Nhưng, lời nói của Tô Mặc Sâm làm trong lòng hắn có chút khổ sở.

Hắn biết được chính mình bị bệnh nan y, không sống được bao lâu, làm sao không muốn cùng bọn họ nói đầu tiên, cũng muốn về nhà.

Nhưng quyển sách kia nói chính mình bởi vì liên hệ với anh họ, mới bị đối phương ngăn cản về nước.

Hắn không dám đánh cuộc……

Tô Hạc giải thích nói: “Ta sợ thúc thúc thẩm thẩm nhìn đến ta không vui, hơn nữa ta có gọi điện thoại cho ngươi, nhưng ngươi không tiếp……”

Tô Mặc Sâm sửng sốt, hắn nhớ tới xác thật có một lần như vậy, Tô Hạc vừa ra nước ngoài chỉ duy nhất một lần chủ động liên hệ chính mình.

Chẳng qua khi đó hắn đang cùng Ôn Đồ Nam làʍ t̠ìиɦ, cho nên không tiếp điện thoại.

Sau hắn muốn gọi lại, cảm thấy không chừng là Tô Hạc một không cẩn thận ấn trò chuyện, đối phương thật sự có việc sẽ lại gọi đến.

Lúc sau quả nhiên, Tô Hạc không gọi điện thoại lại……

Tô Mặc Sâm tâm tình mạc danh có chút phức tạp, hắn nhìn đối phương như cũ có bộ dáng người sống chớ gần thanh lãnh lạnh nhạt, nhéo nhéo giữa mày.

“Xin lỗi, ta lần đó cho rằng ngươi gọi lộn, hơn nữa Tô gia thân thích thưa thớt, ngươi phải tin tưởng bọn họ thật sự rất nhớ ngươi, ta cũng rất lo lắng ngươi……”

Tô Hạc một trầm mặc hồi lâu, lại ừ một chút.

“Vừa vặn hôm nay ba mẹ ở nhà cũ tế tổ, ngươi cũng cùng ta trở về một chuyến đi.”

Tô Hạc sửng sốt : “Nhà cũ đã chuộc lại?”

Tô Mặc Sâm gật đầu.

Tô Hạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng gánh nặng cũng nhẹ chút ít.

Lúc trước cha mẹ dùng nhà cũ làm đảm bảo, đem nhà cũ để cho người khác, cha mẹ vẫn luôn tự trách, hắn cũng muốn nỗ lực kiếm tiền đem nhà cũ chuộc lại, nhưng tiền nợ trên trăm triệu liền tính hắn cả đời kiếm tiền đều khó có thể kiếm được.

Không nghĩ tới Tô Mặc Sâm nhanh như vậy làm được.

Vì nhà cũ, hắn cũng nen cho Tô Mặc Sâm mặt mũi.

Hắn nói: “Được, ta cùng ngươi trở về.”

Trở về thay cha mẹ vì Tô gia liệt tổ thắp hương thỉnh tội.

Ôn Đồ Nam tuy may mắn hai người không nói tới vấn đề cảm tình, nhưng nghe Tô Hạc muốn cùng Tô Mặc Sâm rời đi, hắn nhất thời hoảng hốt, vội vàng bắt lấy tay Tô Hạc.

“Ngươi…… Còn trở về sao?”

Rốt cuộc Tô Hạc vừa có nhà để trở về, đối phương có thể hay không không muốn trở về nhà của mình ……

Tô Hạc ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn Ôn Đồ Nam bắt lấy tay chính mình , theo sau chậm rãi để xuống phía dưới: "Ừ, ta đi chơi liền trở về.”

Ôn Đồ Nam trong mắt hiện ra kinh hỉ, hắn buông cánh tay Tô Hạc ta, khóe môi không tự giác giơ lên ý cười.

Hai người không nghĩ tới bọn họ không khí có chút thân mật.

Tô Mặc Sâm thâm mắt liếc quét bọn họ một cái, lại không nói cái gì.