Quyển 2 - Chương 5: Dụ dỗ nhân ngư chơi mình

Dưới sự giám sát chặt chẽ và du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ của Hạ Thanh Ngô, Trà Thư không thể tìm thấy bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát. Không được phép nói chuyện với bất kỳ ai, không được phép đi đâu một mình, không được phép yêu người khác... Và vô số các quy tắc khác nữa.

Quy tắc vớ vẩn.

Họ rời khu rừng rậm đi đến bãi biển cát vàng, bởi vì hệ thống đã cảm nhận được những nhân vật quan trọng ở đây, nói chung là nhân ngư gì đấy? Có nhân ngư thật không? Nhưng nếu có thì cũng không phải chuyện bất ngờ lắm.

Lúc Trà Thư và Hạ Thanh Ngô còn đang vui vẻ chơi đùa trên bãi biển, ánh mặt trời nhanh chóng làm cậu cảm thấy khát khô, "Thanh Ngô, mua cho em đồ uống được không?"

"Được rồi, đợi ta ở đây, ta sẽ quay về ngay."

Trong khoảng thời gian này Trà Thư cư xử rất ngoan ngoãn, tuân thủ các quy tắc và dựa dẫm rất nhiều vào y. Chắc chắn mua nước uống sẽ không mất nhiều thời gian, nhưng vì những chuyện đã xảy ra nên Hạ Thanh Ngô vẫn cảnh giác. Y lo có người khác sẽ đi theo Trà Thư, nên kêu cậu mang vương miện gai của mình và chiếc nhẫn ở ngón áp út rồi mới rời đi.

Sự thật chứng minh rằng những gì y càng không muốn xảy ra, thì nó lại càng có khả năng xảy ra.

Ngay khi bọn họ đến bãi biển, Trà Thư đã bị một nhân ngư chú ý. Hạ Thanh Ngô vừa rời đi là sóng biển cuộn trào lập tức tràn lên bãi cát, những người khác đều bình an vô sự chỉ có Trà Thư bị sóng lớn cuốn đi.

Vương miện gai và chiếc nhẫn rơi trên bãi biển, dòng nước biển đột ngột ập đến làm cậu bị sặc và nước mắt tuôn ra từ khóe mi. Bỗng một bàn tay mạnh mẽ túm vai Trà Thư xuống biển sâu, khiến hô hấp của cậu càng trở nên khó khăn.

Cho đến khi nhân ngư cho cậu uống một viên thuốc thì cậu mới thở bình thường được, thực chất viên thuốc này cho phép con người hít thở bình thường ở dưới biển, nhưng cũng có một tác dụng phụ rất lớn chính là sẽ bị động dục liên tục cho đến khi được thỏa mãn.

Sự khô nóng và ngứa ngáy từ cơ thể truyền đến làn da trắng nõn và mềm mại, sắc hồng như cánh hoa đào lặng lẽ lan ra khắp cơ thể. Trà Thư cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo muốn thoát ra khỏi vòng tay của nhân ngư, khuôn mặt đỏ bừng nhưng thân thể không thể nhịn được tiến đến gần nhân ngư. Ngay khi Trà Thư sắp tới gần và nhân ngư cũng chuẩn bị xé rách quần áo trên người cậu ra, bỗng nhiên nhân ngư trực tiếp tan biến thành bọt biển.

Văn Cảnh Trạm đã chứng kiến

toàn bộ quá trình, lập tức ôm Trà Thư vào trong lòng.

Vốn dĩ hắn cũng chẳng muốn ra tay vì cậu là hoàng tử cuối cùng của tộc tinh linh đang bị thiên sứ và ác ma săn lùng, nếu giúp cậu có lẽ sẽ đắc tội đến hai chủng tộc hùng mạnh kia.

Mãi đến khi đã xoay người rời đi, Văn Cảnh Trạm vẫn không ngừng nghĩ về Trà Thư nên không tập trung vào việc khác được. Nếu là người khác thì hắn nhất định sẽ nhẫn tâm bỏ đi, nhưng Trà Thư lại là người mà hắn luôn nhung nhớ nên chắc chắn khó có thể đành lòng. Văn Cảnh Trạm chủ động bơi đến, vừa nhìn thấy hai người sắp chạm vào nhau khiến hắn bỗng cảm thấy tức giận không rõ lý do, thế là nhân ngư kia lập tức bị biến thành một bọt biển tan biến tại chỗ.

Trong một thế giới cá lớn ăn cá bé, dù có những luật lệ và quy định vẫn rất khó chấp hành. Do đó, mức độ nguy hiểm của thế giới này được hệ thống đánh giá là [A-]

"Cho em...! Nóng quá, nóng quá... Em muốn hôn..."

Trà Thư không nhịn được cởi bỏ quần áo trên người mình, bầu vυ" trắng nõn mềm mại va chạm với cơ ngực săn chắc, đôi chân dài trắng nõn như tuyết kẹp chặt lấy vòng eo cường tráng, bàn tay nhỏ bé sờ vào bờ vai rộng lớn rồi đưa lên ôm cổ của hắn. Khuôn mặt xinh đẹp của Trà Thư kề sát vào Văn Cảnh Trạm điển trai, cậu thè chiếc lưỡi mềm liếʍ mặt hắn để lại những vệt nước dãi nhớp nháp.

"Không thể được, đây là lần đầu tiên... Chúng ta gặp mặt."

Văn Cảnh Trạm cảm nhận được từ một phương diện nào đó thì đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Từ lâu hắn có những cảm xúc khác thường với người trước mắt: yêu thích, cưng chiều, xót xa. Cho nên, hắn muốn cho cậu một ấn tượng tốt về đầu tiên của bọn họ, chứ không phải lao vào nhau như dã thú đang động dục.

"Ngay bây giò... Môi mềm ngon quá... Ăn vυ" của em đi... Ngon lắm... Có lẽ sẽ chảy sữa nữa..."

Khoé miệng hồng hào hôn lên cánh môi mềm mại của Văn Cảnh Trạm, khoáy đảo lung tung trong khoang miệng ướŧ áŧ làm nước bọt chảy ra khắp xương quai xanh. Sau khi hôn xong, Trà Thư cầm vυ" của mình đưa sát tới miệng của Văn Cảnh Trạm, "Hôn vυ" được không... Ngài tốt nhất... Ưm ư... Đừng... Xem đi mà..."

Cặρ √υ" kề sát bên miệng của Văn Cảnh Trạm, Trà Thư nắm cằm ép hắn mở miệng nhưng Văn Cảnh Trạm vẫn giữ được bình tĩnh. Miệng hắn mím chặt, trong đôi mắt như chứa đựng cả biển sao trời giờ đây tràn đầy du͙© vọиɠ nóng bỏng, hắn ước mình có thể ** mỹ nhân dâʍ đãиɠ này ngay lập tức.

Dù biết rằng Trà Thư đã uống loại thuốc đó sẽ không thể tự giải độc được, nhưng chắc cũng có cách để cậu từ từ dịu đi, "Ta đưa em đến cung điện băng, ngâm mình trong bồn nước đá hẳn có thể giải được."

Sau đó, Văn Cảnh Trạm đưa Trà Thư đến cung điện băng, đặt cậu vào trong bồn tắm lạnh giá.

"Lạnh quá, lạnh quá... Ngài muốn chạm vào hoa huy*t nhỏ không... Có nhiều nước chảy ra... Không phải em dâʍ đãиɠ đâu... Mà tại không nhịn được a a..."

Cậu cầm lấy bàn tay to lớn của Văn Cảnh Trạm sờ soạng hoa huy*t, chẳng bao lâu hai tay của hắn dã dính đầy nước da^ʍ nhớp nháp, "Đút vào đi... Ưm a... Thử vào xem... Em rất thích được ngài sờ... Liếʍ nhiều nữa..."

Trà Thư vừa rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ vừa mở ra hoa huy*t và hậu ướt đẫm cho Văn Cảnh Trạm ngắm nhìn. hoa huy*t đỏ mọng và mềm mại chảy nước da^ʍ lênh láng, hậu huyệt khít khao mới bị căng ra một chút đã là cực hạn, khó có thể tưởng tượng hai cái huyệt mềm mại sẽ bị căng ra to đến đâu sau khi dương v*t đâm vào, nhất định sẽ bị ** hỏng mất thôi.

"Sao ngài còn chưa liếʍ nữa... Đáng ghét quá đi... Cứ bắt em phải chủ động sao... Phía dưới rất muốn được dương v*t **..."

Trà Thư ngồi trên mặt Văn Cảnh Trạm, hai cái huyệt nhỏ nhắn bên dưới bắn đầy nước da^ʍ lên khuôn mặt của Văn Cảnh Trạm, và cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ dương v*t nhỏ, "Khuôn mặt đẹp trai bị em bắn đầy nước... Thật tuyệt... Đưa lưỡi vào liếʍ đi, được không... dương v*t lớn của ngài là tốt nhất..."

Cặp mông mềm mại nhích tới nhích lui cọ xát lung tung, làm nước da^ʍ nhớp nháp phun ra rất nhiều lên khuôn mặt của Văn Cảnh Trạm, "Em xin lỗi... Em vô tình bắn nhiều nước lên mặt... Làm ơn giúp em liếʍ hết..."

Văn Cảnh Trạm hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, giữ một khoảng cách nhất định với Trà Thư rồi đổ đầy dòng nước lạnh lẽo vào bồn tắm.

Trên thực tế, Văn Cảnh Trạm hoàn toàn có khả năng ngăn cản Trà Thư bằng cách trực tiếp lấy thuốc ra khỏi cơ thể để cậu không bị động dục nữa, sau đó cho cậu uống thêm thuốc khác là xong. Nhưng hắn lại thích nhìn mặt của Trà Thư đỏ bừng, hứng tình đến độ phải đi quyến rũ hắn thôi.

"Cho em lạnh chết....!"

"Này này... Người kia... Ngài đúng là đồ tồi...! Ngài không muốn ** thì thôi... Đâu cần lấy nước đến... Hay là không có dương v*t... Và... Không có ham muốn....Hừm... Vậy đi tìm người khác..."

Cậu gượng người đứng dậy dù cơ thể xiêu vẹo không đứng vững, cặp mông mềm mại và đầy đặn phe phẩy đi về phía cửa, cả người có một màu hồng phấn như con tôm bị nấu chín.

"Thế quái nào mà em dám đi tìm thằng khác?" Văn Cảnh Trạm bất mãn hỏi, đôi mắt đen tối và tóc mái dài che đi hàng mi dày của hắn.

"Tất... Tất nhiên rồi... Hì hì... Tốt hơn cái thằng vừa tồi vừa không có dương v*t... Là người à? Hình như nhân ngư có một chân... À... Hay là hai chân nhỉ..."

Trà Thư loạng choạng nói, vừa chạm vào tay nắm cửa liền bị Văn Cảnh Trạm nắm lấy hai tay trói ra sau lưng. Đôi chân dài của hắn chen vào giữa hai chân Trà Thư, hai cây dương v*t thô to đang cương cứng trực tiếp đâm vào trong hai cái huyệt.

Nước mắt lập tức trào ra, nước miếng nhớp nháp không kịp nuốt xuống nhiễu ra khắp nơi, "Ha ah á ưm!! Vào rồi a a... hoa huy*t sắp rách rồi...! Đừng mà... Đừng đâm vào được hức hức ưm ư a ối...!!!". TruyenHD

"Nhân ngư không có hai chân nhưng có hai cái dương v*t... Và... Còn có thể điều chỉnh độ dài và độ to..."

Văn Cảnh Trạm mạnh bạo nhấc đôi chân dài của cậu đặt lên vai mình, nhỏ giọng nói bên tai Trà Thư, "Và một lần xuất tinh dài đến tận ba phút."

Sau khi Trà Thư đã xuất tinh hơn chục lần đến nỗi không còn bắn ra được gì nữa, cậu mềm oặt nằm trên mặt đất trông như một đứa đâm đãng đã bị chơi hư. Ngược lại Văn Cảnh Trạm tràn đầy tinh lực vẫn chưa xuất tinh lấy một lần. Hắn dùng tay mân mê đầu v* hồng hào, quấn quít lấy đầu lưỡi mềm mại rồi liếʍ hết chất lỏng ngọt ngào trong khoang miệng và nước mắt của cậu.

Hai cây dương v*t khổng lồ vẫn đâm vào trong hoa huy*t và hậu huyệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lẫn lộn với nước da^ʍ vương vãi khắp nơi.

Sau khi xong việc, Văn Cảnh Trạm cẩn thận rửa sạch sẽ rồi mặc quần áo cho cậu, chữa lành hai cái huyệt bị dương v*t ** sưng tấy, cuối cùng hắn bế cậu về phòng ngủ.