Quyển 2 - Chương 9: Toàn văn hoàn!

Thời gian thấm thoắt trôi qua, vì được Văn Cảnh Trạm chăm sóc chu đáo và ăn no ngủ kỹ nên mông và vυ" nhỏ của Trà Thư đã tròn trịa hơn trước. Làn da quá đỗi mềm mại và tỏa ra hương thơm ngào ngạt tựa như mùi thơm của quế đang lan tỏa, mùi hương ấy đủ sức làm cho đàn ông mê muội.

Ngoại trừ chuyện làʍ t̠ìиɦ quá nhiều, thì cho dù cố tình soi mói cũng không thể nào tìm ra khuyết điểm nào trong cuộc sống hiện tại. Tuy nhiên, cuộc sống lười biếng ăn không ngồi rồi của Trà Thư sắp kết thúc.

Hệ thống kiểu Siri [hỏi thì trả lời nhưng không bao giờ chủ động tìm ký chủ] cũng không thể chịu nổi bộ dạng lười biếng của cậu nên hét lớn vào tai cậu.

"Con quỷ lười này, mau đứng dậy làm nhiệm vụ đi!"

[Không làm nhiệm vụ, cho tôi sống lười biếng đi] Trà Thư nói vội cho xong chuyện.

Mái tóc vàng rối bù xõa xuống cổ, đôi mắt xanh tuyệt đẹp mông lung như ẩn chứa sương mù dày đặc nơi núi rừng. Cậu than thở vài câu rồi đạp chiếc chăn lụa lộng lẫy xuống, chẹp miệng vài cái rồi nằm trên giường ngủ thϊếp đi.

Vặn vẹo cái eo thon nhỏ dẻo dai, chiếc quần ngắn ngủn màu xanh lam nhạt bay phấp phới như lông ngỗng, vô tình làm lộ ra những vết đỏ dày đặc trên đùi, tấm lưng nhỏ nhắn bị bao phủ bởi ánh nắng ban mai của màu đông. Đêm qua cậu bị hắn làm đến bốn lần, lúc tỉnh lại thì phát hiện mặt trời đã lên cao, nhưng vẫn cảm thấy đau lưng đến mức không đứng dậy nổi.

Hệ thống Siri tung đòn nham hiểm "Còn không chịu thì dậy thì sẽ gọi người đàn ông của cậu đến đó."

Trà Thư giống như một con thỏ trắng bị thợ săn tóm được đuôi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, mông đã rất đau rồi nên nếu còn làm mấy trận nữa thì chắc bỏ mạng luôn quá.

Cậu cố ngồi dậy bất chấp cơn đau ở thắt lưng và hông, tia nắng hoàng hôn của mặt trời đang lặn trên biển chiếu lên đôi má non mềm. Nước mắt chưa khô mềm mại bám trên lông mi, giống như những giọt sương tuyệt đẹp trên cành gỗ sau cơn mưa, lại như những mảng băng thanh khiết không tỳ vết hiếm thấy. Trên trong một vẻ đẹp trong trẻo lại vương vấn một nét gợi cảm như nụ hoa tường vi vừa chớm nở, làm Văn Cảnh Trạm vừa thấy lại muốn yêu thương cậu thêm.

[Tôi cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng phải làm sao để cởi cái này ra chứ?]

Trà Thư thở dài rồi lắc chiếc xích bạc cứng rắn trong tay, sắt thép va vào nhau phát ra tiếng động giòn tan phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Hình như Văn Cảnh Trạm có một sở thích kỳ quái là thích nhìn cậu bị xiềng xích trói chặt, không thể động đậy giống như bị con mèo bị nắm gáy. Sở thích kỳ quái của hắn cũng khá giống với chính bản thân hắn, dù tính cách lạnh lùng như băng lại dám làm những hành vi vô cùng điên cuồng.

"Có thể bỏ ra 10 điểm để di chuyển đến nơi an toàn." Hệ thống Siri ban đầu khá sửng sốt, giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên.

[Tôi hiện có bao nhiêu điểm? Nói cách khác, tôi có thể xóa sạch dấu vết trên người không. Cảm giác căng trướng khó chịu quá, mông và núʍ ѵú cũng đau nhức, ngay cả đứng lên cũng khó...]

Cậu ngồi dậy làm tấm chăn lặng lẽ trượt xuống, vừa xoa mông đứng lên vừa tựa vào bức tường, những ngón tay gầy đặt trên eo cố gắng hết sức để tạo cho mình cảm giác an toàn.

Dù Trà Thư biết Văn Cảnh Trạm chỉ là khách qua đường nhưng lòng vẫn cảm thấy đau nhói, nếu bây giờ cậu rời đi thì có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa. Có lẽ, những người cô đơn đều có thế giới và nỗi lòng của riêng mình.

"Đang kiểm tra... Tích! Cậu đã nhận được 3250 điểm ở thế giới trước, cần 50 điểm để khôi phục cơ thể về trạng thái bình thường."

Trong giọng nói của hệ thống dường như có nhân tính, sau khi nghe thấy nỗi lòng của ký chủ thì nó nói, "Xin đừng để ý đến họ quá nhiều." Sau khi suy nghĩ, nó nói thêm một câu, "Có lẽ sẽ còn gặp lại nhau ở thế giới khác."

Trà Thư nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ những người này đều như tiếng trên trời, hoa trong gương, trăng dưới nước*. Còn cậu chỉ đang trải qua một cơn ác mộng dài và rắc rối.

(*): Hàm ý là những điều tốt đẹp chỉ có thể ngắm nhìn và cảm nhận mà không thể chạm vào.

Hệ thống khẽ đáp lại trong lòng rằng bọn họ đều là người bằng xương bằng thịt, chứ không phải là giấc mộng hư ảo của ký chủ đâu.

[Hãy phục hồi cơ thể và di chuyển đến một nơi an toàn]

Trà Thư nhắm mắt lại yên lặng chờ đợi, cơ thể của cậu nhanh chóng khôi phục lại và không còn nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.

Lúc này, cậu nằm trên mặt đất cỏ xanh mơn mởn. Cậu cảm nhận được ánh nắng ấm áp và chói mắt đang khẽ chiếu xuống nơi đây, bên cạnh đó cậu dường như còn cảm giác được cỏ dại xung quanh đang cố gắng hấp thụ nước, ngọn cỏ bén rễ thật sâu và đứng sừng sững. Thậm chí trên cỏ còn đọng lại những giọt nước tròn trịa, người khác sẽ nghĩ đó là giọt sương sớm nhưng Trà Thư lại cho rằng đó là giọt nước mắt vì quá vui mừng.

Cậu bỗng nhớ lại khi còn nhỏ mình có chơi xích đu với bạn bè, sau khi vô tình té xuống sông lại được một cơ thể ấm áp và cường tráng đưa ra khỏi dòng nước lạnh giá, trong lòng cậu lúc ấy tràn đầy hy vọng và sức mạnh giống hệt bây giờ.

Vài giọt mưa lạnh lần lượt tạt vào mặt, nhưng vầng thái dương vẫn còn ở ngay trên trời cao. Trời mưa mà vẫn còn nắng dường như là mưa nắng của "công chúa khóc", trong không khí hơi ẩm ướt tràn ngập hương hoa và những cánh hoa rơi lả tả vì bị những hạt mưa rơi trúng.

Trà Thư tựa vào gốc cây cao lắng nghe tiếng gió khẽ thổi qua, bỗng dưng bóng cây biến thành một bóng người ôm lấy Trà Thư vào trong lòng. Ngửi thấy hương thơm quen thuộc khiến Hạ Thanh Ngô cảm giác cảm xúc hối hận trong lòng mình đã tan biến, lúc ở bên cạnh cậu có thể nhìn thấy những điều tốt đẹp vụn vặt mà trước đó y chưa từng thấy.

Khi Hạ Thanh Ngô quay lại không thấy Trà Thư đâu, cơn đau dữ dội lập tức chiếm lấy trái tim trống rỗng. Những ý nghĩ nặng nề khiến người ta không thở được càng lúc càng bùng nổ, kể từ ngày hôm đó y vẫn mãi tìm kiếm cậu bất kể ngày đêm. Để tìm cậu, y còn chuyển sang đôi mắt của loài chim và thường nhìn chằm chằm vào cơn gió thoảng qua.

Có lẽ, Trà Thư không còn ở đó nữa, thế giới cũng đã trống rỗng. Nhưng y vẫn khắc ghi hình ảnh Trà Thư tỏa nắng và tràn đầy năng lượng vào trong lòng, khoảnh khắc đôi mắt xanh híp lại, cậu ngả vào vòng tay y ngắm hoàng hôn lúc chạng vạng.

Đứng ở nơi đầu quả tim của y, một dấu vết trong những năm tháng thanh xuân.

Khoảnh khắc được ôm lấy cậu khiến y nhận ra thế giới này đẹp đẽ đến mức vô thực.

Khi ngón tay hai người chạm vào, cảm giác tê dại len lỏi khắp cơ thể khiến Trà Thư bất giác giật mình, lát sau mới đan mười ngón tay của hai người vào nhau. Cậu nhìn thấy Hạ Thanh Ngô điển trai nhưng nay lại tiều tụy và nhếch nhác đến vậy, nói: "Em nhớ ngài rất nhiều, em..."

Hạ Thanh Ngô không đợi Trà Thư nói hết câu đã cúi xuống hôn lên trán cậu, giống như cả mùa đông đều tan vào hơi ấm ở bờ môi. Y không kìm được rơi nước mắt nóng hổi lên hàng mi của Trà Thư, cậu thấy y yếu ớt bật khóc mà không biết phải làm gì để an ủi.

"Ta cũng vậy... Cũng giống em." Hạ Thanh Ngô lắp bắp không biết nên nói cái gì.

Trong thời khắc tuyệt đẹp này mà y lại nghĩ không nghĩ ra được ngôn từ nào hay ho hơn, vì vậy y không thể kìm được hôn lên đôi môi mềm mại. Trong những hạt mưa lất phất rơi, môi hai người quấn quýt vào nhau, giống như soda lạnh bùng nổ trên đầu lưỡi cùng với vị ngọt lan tỏa trong miệng và đọng lại trong tim. Y vuốt ve cái ót của cậu rồi lại hôn thật sâu, vì sợ nếu buông lỏng tay thì người đó sẽ biến mất không dấu vết.

Mưa phùn lạnh lẽo dường như cũng đã trở nên ấm áp, tiếng suối róc rách. Những họa tiết hoa văn sẫm màu thêu trên chiếc áo màu xanh thẳm, Hạ Thanh Ngô lại thấy giống như bầu trời trong xanh vậy.

Y ngồi trên cành cây vững chãi rồi cho cậu ngồi lên đùi của y, Trà Thư cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng, dương v*t khổng lồ áp lên bờ mông mềm mại như mây. Trà Thư chủ động vén áo lên lộ ra cơ thể nõn nà với đầu v* xinh đẹp như hoa hồng mỏng manh đang nở rộ. Thân thể nhỏ xinh trong vòng tay Hạ Thanh Ngô tỏa ra mùi hương rượu đỏ đậm đà êm dịu, rượu không say mà y tự say.

"Bé yêu Thư Thư, ta muốn hôn em ở đây." Ngón tay mát lạnh vuốt ve da thịt trắng nõn rồi nhẹ nhàng lướt qua xương quai xanh, khiến mỹ nhân trong tay run rẩy. Trên làn da trắng ngần như tuyết, y không ngần ngại để lại vô số dấu hôn tựa hoa mơ đỏ nở rộ trong tuyết.

"Đây nữa." Hạ Thanh Ngô cắn nhẹ hai đầu v* đã cương cứng, ngậm hơn phân nửa đầu v* vào trong miệng. Giống như những món đồ ăn được đặt trên chiếc bàn sang trọng khiến mọi người nhìn nhìn một cái đã thấy thèm thuồng, khơi gợi người đến thưởng thức một cách trọn vẹn. Hạ Thanh Ngô hăng say liếʍ láp ngấu nghiến đầu v* mềm mại, làm Trà Thư rêи ɾỉ liên hồi. Cặp mông đầy đặn mềm mại kẹp lấy đũng quần căng phồng, liên tục lắc qua lắc lại tựa lá vàng rơi trong gió thu.

Trà Thư mạnh miệng nói: "Đừng cắn chỗ đó, rất khó chịu."

"Ta sẽ không dừng lại, Thư Thư dâʍ đãиɠ."

Hai tay của Hạ Thanh Ngô đột nhiên bóp mạnh bầu vυ" trắng, nước bọt trong suốt của y dính lên khắp cơ thể trắng trẻo. Y hôn từ chiếc eo gầy rồi đến rốn làm cho Trà Thư càng hứng, thân thể trắng như tuyết phút chốc đỏ bừng tựa như đóa hồng sau cơn mưa rụt rè ló dạng.

"Cởϊ qυầи ra đi, chắc huyệt da^ʍ muốn lắm rồi." Hạ Thanh Ngô mỉm cười ôm chặt lấy Trà Thư, thỏa mãn nhìn những vết đỏ mà mình để lại trên cơ thể đối phương.

"Ừ, không sao... Không có da^ʍ..."

Trà Thư phản đối những gì y nói, ngượng ngùng từ từ kéo chiếc quần màu xanh đậm của mình xuống làm cảm giác lạnh lẽo ập đến. Trước mắt y hiện ra những hình ảnh quyến rũ và gợi cảm, cừu non chẳng ngần ngại phơi bày nơi bí mật nhất của nó trước con mắt của sói đói, khuôn mặt hồng hào động tình xinh đẹp không thể tả.

"hoa huy*t của em làm ướt quần rồi, đầu v* cũng dựng đứng lên kìa, rất thích đúng không. Ngoài miệng em nói vậy, nhưng dương v*t nhỏ của Thư Thư sắp lêи đỉиɦ luôn rồi."

Y kề sát vành tai đỏ ửng rồi phun khí nóng kí©h thí©ɧ khuôn mặt mẫn cảm trêu chọc mỹ nhân dễ thương, y mυ"ŧ hôn chiếc cổ tinh xảo, dùng đầu lưỡi đỏ mọng khơi mào du͙© vọиɠ của Trà Thư, "Vừa mềm vừa thơm, nhưng miệng hay nói dối lắm."

"Cái gì... biếи ŧɦái ưm ư."

Trà Thư đánh y một cái không nhẹ không mạnh, nhưng dường như Hạ Thanh Ngô bị đánh đau nên hai chân không ngừng rung lắc. Trà Thư ngồi trong lòng y sợ mình sắp ngã xuống, nên sợ hãi ôm chặt sợ lấy y. Đợi đến lúc y đã dừng lại, cậu muốn xem y có sao không nhưng chỉ thấy y đang mỉm cười nhìn mình. Trà Thư biết rằng mình đã bị lừa, bèn tức giận quay đầu đi không thèm để ý đến y.

"hoa huy*t sao rồi, có muốn bắn nước da^ʍ vào miệng của ta không? Ta có thể cho em tùy tiện bắn trong miệng."

Không chờ Trà Thư đáp lại thì Hạ Thanh Ngô đã banh hai chân của cậu ra rồi luồn chiếc lưỡi dài vào kí©h thí©ɧ hoa huy*t, nước da^ʍ chảy ra đều bị y ngậm hết trong miệng. Hương vị ngọt ngào lập tức lan tỏa khắp miệng, vị ngọt dịu nhẹ ở nơi đầu lưỡi làm y tưởng mình như đang nhấm nháp mật hoa mỹ vị.

Đột nhiên đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào bên trong vùng đất mẫn cảm, khiến Trà Thư không kiềm được sờ lên mái tóc xoã tung mềm như tơ lụa của Hạ Thanh Ngô, muốn đầu lưỡi càng dùng sức khoáy đảo bên trong hoa huy*t.

"Ưm a hưʍ... Sâu hơn, liếʍ mạnh... Đừng... Đừng quá đáng như vậy..."

hoa huy*t non mềm của Trà Thư bị liếʍ nên cảm thấy cực kì sung sướиɠ, Hạ Thanh Ngô kéo đôi chân dài của cậu làm cậu ngồi lên mặt của y, đồng thời y điều khiển chiếc xúc tu tiến vào trong hậu huyệt. Chiếc mũi thẳng tắp kề sát vào âm đế đã hơi cương lên, nghe thấy Trà Thư sờ soạng cọ xát lung tung rồi còn ngửa đầu yêu kiều rêи ɾỉ khóc thút thít xin tha, khiến dương v*t phía dưới của y đã cương cứng lại càng cương to hơn vài phần.

"Sắp bị lưỡi chơi lêи đỉиɦ rồi, hoa huy*t mυ"ŧ đầu lưỡi của ta chặt thật đấy."

Hạ Thanh Ngô kéo khóa quần xuống làm dương v*t nhảy ra, đôi tay cầm cánh mông cong vểnh rồi lại thưởng thức bầu vυ" trắng nõn. Cơ thể Trà Thư run rẩy, chiếc xúc tu dài đáng sợ vẫn còn đang đâm, cắm, vuốt hậu huyệt làm cậu sướиɠ đến nỗi không kềm chế được.

Vô số chất lỏng phun ra tung tóe đều được Hạ Thanh Ngô ăn sạch, y banh hoa huy*t ra khoáy đảo ở bên trong, "A á hư ha a... Đừng... Đừng mà..."

Đôi tay của Trà Thư muốn ngăn cản hành vi của y, lại bị kɧoáı ©ảʍ tột đỉnh làm cho bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ khắp nơi. Trên mái tóc dài mượt mà cũng bị dính tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng Hạ Thanh Ngô không thèm để tâm mà càng nhiệt tình liếʍ mυ"ŧ hoa huy*t.

Đón nhận một lần lêи đỉиɦ nữa làm Trà Thư yếu ớt ngồi trên nhánh cây thô ráp, toàn thân mềm như bông ngay cả xương cốt cũng muốn nhũn ra. Cậu trơ mắt nhìn Hạ Thanh Ngô cầm dương v*t nhấp vào trong hoa huy*t, y ôm chính mình đâm rút ra vào trong hoa huy*t non mềm nhiều nước. Trà Thư bị ** đến rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ liên tục, sướиɠ đến mức muốn bay lên đám mây đỏ tía ở phía chân trời.

dương v*t nóng bỏng đâm tới đâm lui rõ ràng rất khó chịu... Nhưng mà... Trà Thư mạnh miệng, "... Từ bỏ... Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, rút ra... Nhanh lên..."

"Rốt cuộc là rút ra hay là nhanh lên, hửm?" Hạ Thanh Ngô ôm lấy cánh mông của cậu rồi tiếp tục **, kéo đầu Trà Thư lại cưỡng ép hôn môi, chặn hết tất cả tiếng rêи ɾỉ vào trong miệng rồi khıêυ khí©h quấn quýt đầu lưỡi của cậu.

"Nhanh lên... Ưm ư ha ha á... Ý của em là nhanh lên..." Hạ Thanh Ngô hoàn toàn không cho Trà Thư có cơ hội nói xong một câu hoàn chỉnh, nhéo đầu v* hưởng thụ hoa huy*t khít chặt của mỹ nhân.

"Thì ra là nhanh lên, nói sớm là được rồi."

Hạ Thanh Ngô nắm lấy hai bầu vυ" của Trà Thư trong khi điên cuồng đóng cọc, cơ thể của Trà Thư run rẩy giống như một tảng đá nhỏ trôi nổi theo sóng biển nhấp nhô, lúc cậu còn đang khóc nức nở lại bỗng bị Hạ Thanh Ngô che miệng, "Nhỏ tiếng thôi, lỡ bị người khác phát hiện thì sao."

Sau cùng, Hạ Thanh Ngô liếʍ khóe mắt đỏ ửng hồng, rồi bắn ra toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm chiếc bụng nhỏ vốn phẳng lì xuất hiện một vòng cung.

***

Hai người hăng say làʍ t̠ìиɦ trong cơn mưa, mà không hề biết Tô Bang Ngạn đang nhìn lén bọn họ qua cánh cửa sổ ở lâu đài cổ. Hắn vốn bị mùi máu tươi thơm ngọt của Trà Thư hấp dẫn, nhưng nhờ thị lực xuất sắc đã giúp hắn nhìn rõ khuôn mặt ửng hồng của Trà Thư và dương v*t thô to đang đâm rút vào trong hoa huy*t.

Khuôn mặt đang lêи đỉиɦ kia nhanh chóng làm vật dưới háng của hắn cương cứng, dương v*t thô to làm đũng quần phồng lên.

Tô Bang Ngạn chưa từng có một thể nghiệm như thế này, hắn vừa vuốt ve dương v*t của chính mình vừa nhìn đôi môi đỏ mọng và núʍ ѵú dựng đứng của người kia, ảo tưởng chính mình mới là người đang ** cậu rồi ở cắn một cái ở cổ hút trọn dòng máu thơm ngon của cậu.

Chỉ mới nghĩ đến thôi mà dương v*t đã cương muốn nổ tung.

★-☆-★-☆-★-☆-★-☆-★

Nói về kết cục của truyện, đây chắc chắn là một kết cục ngỡ ngàng và quá đột ngột. Mình nghĩ là tác giả cũng đuối lắm rồi nên viết được tới đây là chuyển truyện sang chế độ hoàn thành luôn, nhưng mình mong mọi người không bình luận nặng nề hoặc khó nghe nhé.

Nói về vấn đề tại sao bạn thấy QT còn 5 chương nữa mà mình lại nói đến đây là hoàn: Thứ nhất 5 chương đó hoàn toàn có cốt truyện khác biệt, không có liên kết với thế giới 2, không hề có sự xuất hiện của hệ thống. Thứ hai là trong phần văn án gốc của truyện, tác giả không hề nhắc đến thế giới 3 =>Mình tạm gọi 5 chương đó là 1 đoản văn lẻ

Bắt đầu 17/06/2022 - Hoàn thành 13/08/2022