Quyển 1 - Chương 3.1: Lão Công Thứ Ba Chính Thức Đăng Tràng

Người đầu tiên phát hiện dị thường chính là Lạc Gia Thần.

Khi bước vào phòng tắm, chuẩn bị nước cho Ân Tử Niệm tắm rửa, hắn liền phát hiện, đèn ở đây không biết vì cớ gì, cũng đều đã không bật được nữa.

Ban đầu, hắn vốn cho rằng là do đèn đã hỏng. Nhưng khi thử hết toàn bộ đèn trong phòng ngủ, hắn mới cảm nhận được việc này xác thực là có chút vấn đề.

Nhưng nghĩ đến việc trong phòng cũng rất sáng, có bật đèn hay không kỳ thực cũng không quan trọng lắm, Lạc Gia Thần liền quyết định trước hết sẽ đi tắm rửa cho Ân Tử Niệm, sau đó lại tìm người đến sửa lại mạch điện.

Cũng may biệt thự của nhà họ Ân đều dùng kỹ thuật mới nhất, chỉ sử dụng năng lượng mặt trời, nên không cần điện cũng có thể dùng được nước nóng.

Sau khi xả đầy nước vào bồn tắm, lúc này, hắn mới ôm Ân Tử Niệm tiến vào.

"Anh Gia Thần, anh không tắm sao?"

Ngồi ở trong bồn tắm, Ân Tử Niệm liền giương mắt, nhìn về phía Lạc Gia Thần đang chuẩn bị rời đi kia.

"Để A Dịch tắm giúp em đi, mạch điện trong nhà có thể xảy ra một chút vấn đề, anh tắm một chút liền phải đi tìm người đến sửa chữa rồi."

"Vâng."

Ân Tử Niệm đáp, trong lòng cậu hiển nhiên biết rất rõ, mất điện là vì lý do gì, nhưng cậu vẫn còn chưa có ý định bại lộ bí mật của mình.

Lạc Gia Thần nhanh chóng tắm xong liền ra ngoài, lúc này, hắn mới phát hiện chiếc điện thoại bàn đặt trên tủ đầu giường cũng đã hỏng mất.

Thử lấy điện thoại di động ở trong túi ra, không biết tại sao, điện thoại vậy mà lại không có bất kỳ tín hiệu gì, dù hắn đã thử khởi động lại mấy lần, thì vẫn như cũ không có một chút kết quả nào.

Trong lòng dần dần cảm thấy không đúng, hắn liền mặc áo choàng tắm ra khỏi phòng ngủ.

Trên hành lang vậy mà không có một ai. Không cần nói cũng biết, nhà họ Ân to lớn như vậy, chỉ riêng người phục vụ cho Ân Tử Niệm, cũng liền đã có tận mười mấy, thường ngày, tầng lầu này của cậu, cũng không có khả năng ngay cả một người bảo tiêu cũng không có.

Lạc Gia Thần cau mày đi xuống lầu dưới, xuyên qua từng tầng hành lang, đi thẳng đến đại sảnh. Cuối cùng xác nhận, toàn bộ nhà họ Ân, trừ ba người bọn họ ra, thì những người khác cũng đều đã biến mất không thấy.

Mặc dù sắc mặt không đổi, nhưng hắn cũng biết loại tình huống siêu tự nhiên này, sẽ biểu thị cho việc, sự tình sắp tới mà bọn hắn phải đối diện, sẽ đáng sợ đến mức nào.

Hắn cấp tốc quay lại tầng ba, trở về phòng ngủ của Ân Tử Niệm. Lúc này, cậu đã được tắm rửa sạch sẽ, đang bị Sở Dịch ôm ra khỏi phòng tắm.

"Anh Gia Thần, lúc nào có thể sửa xong?"

"Bảo bối, kế tiếp anh Gia Thần có lẽ sẽ phải nói một vài lời tương đối vô lý, nhưng em không cần phải sợ, vô luận có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh nhất định cũng sẽ ở bên cạnh em."

Lạc Gia Thần ngồi xuống, ôm Ân Tử Niệm vào trong ngực, kể lại tất cả những gì mà bản thân vừa chứng kiến.

"Chúng ta có phải đã đi đến một thế giới song song nào đó rồi không?"

"Thế giới song song?"

Nghe xong suy đoán của Ân Tử Niệm, Lạc Gia Thần liền như có điều suy nghĩ: "Có khả năng, hơn nữa, bị đưa đến thời không này, hình như cũng chỉ có ba người chúng ta."

"Điều đó cũng không nói chắc được, nói không chừng ra khỏi căn nhà này, còn sẽ có những người khác."

Sở Dịch đứng lên, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, nhìn về phía hoa viên của nhà họ Ân: "Việc duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ, tựa hồ cũng chỉ có chờ đợi mà thôi."

Nói là chờ đợi, nhưng vì để ứng đối với tình huống giống như tận thế này, bọn họ vẫn là liệt kê ra rất nhiều vật phẩm có thể sử dụng mà không cần điện trong nhà họ Ân, gom lại chung một chỗ với nhau. Nếu trong trang viên không có, liền sẽ ra thương trường ở gần đây đi tìm.

Nhà họ Ân có không ít ô tô sử dụng năng lượng mặt trời, bọn họ liền góp nhặt một chút đồ vật sau này có thể sẽ cần dùng đến mang về nhà, thuận tiện lại lấy thêm không ít quần áo thích hợp cho Lạc Gia Thần và Sở Dịch.

Đối với việc hai nhà Lạc - Sở có còn ai đi đến thế giới này hay không, bọn họ tạm thời cũng không làm rõ được.

Nhưng trong thời gian ngắn, bọn họ vẫn sẽ phải ở lại nhà họ Ân, chuẩn bị đầy đủ nhu yếu phẩm cũng là điều nên làm. Đến nỗi những siêu thị kia, toàn bộ đều không có một ai, hệ thống chống trộm cũng đã sớm mất hết tác dụng.

Khi bọn họ lái xe về đến nhà, mặt trời đã lặn, ba vị đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân, hiển nhiên cũng đều sẽ không biết nấu cơm.

May rằng khi đến thương trường, bọn họ cũng đã lấy về không ít đồ ăn, trong đó còn bao gồm gà rán, khoai tây chiên, Hamburger và rất nhiều đồ ăn nhanh, nên bây giờ mới có thể vừa vặn nhét đầy được bao tử.

[Xin mời toàn thể người chơi ở đại lộ Lạc Anh nhanh chóng tập hợp đến quảng trường Lạc Anh, tham gia trò chơi tối nay, chiến thắng ban thưởng: Sống sót 3 ngày. Trừng phạt khi thất bại: Lập tức tử vong. Trừng phạt khi bỏ quyền: Lập tức tử vong.]

Giọng nữ máy móc không chút cảm tình cũng đã vang lên, mà ở khu vực đại lộ Lạc Anh, trong biệt thự nhà họ Ân, ba người cũng đã làm theo chỉ thị, đi đến quảng trường.

Trong màn đêm, quảng trường lúc này đã bị bao phủ bên dưới một tầng ánh sáng thần bí.

Quảng trường vốn luôn trống trải, thời khắc này, cũng đã đột ngột xuất hiện một tòa mê cung cực lớn. Trước cửa mê cung còn có một mảnh khu vực nhỏ hẹp bị ánh đèn bao phủ, có bảy tám người đang đứng rời rạc.

Đây rõ ràng chính là những người ở Lạc Anh đại lộ đã bị đưa đến thế giới này.

Ân Tử Niệm chỉ vừa liếc nhìn liền đã nhìn thấy Tư Lẫm - lão công tương lai của mình.

Đương nhiên, cậu cũng chỉ mới nhìn thấy cái tên này ở trong kịch bản của thế giới thứ nhất, hoàn toàn không biết Tư Lẫm có hình dạng ra sao.

Nhưng ai bảo bề ngoài của Tư Lẫm lại xuất chúng như vậy, khiến Ân Tử Niệm muốn nhận sai cũng không được.

Dáng người rất cao, cho dù chỉ đứng ở nơi đó, cũng đều giống như một con báo săn có thể làm ra công kích bất cứ lúc nào.

Mày kiếm sắc bén, ánh mắt giống như chim ưng, tỏa ra nhuệ khí lăng lệ. Mà thời khắc này, đôi mắt đó, lại đang nhìn chằm chằm vào Ân Tử Niệm đến không chớp mắt.

Ánh mắt này, thật sự là khiến người ta không có cách nào xem nhẹ.

Vốn cảm thấy đây là lần đầu tiên gặp mặt, cần phải thận trọng một chút, nhưng rốt cuộc, Ân Tử Niệm vẫn là không thể làm gì khác hơn ngoài vụиɠ ŧяộʍ nhìn Tư Lẫm thêm vài lần, mím môi gật đầu.

Cho đến khi người chơi đều đã đến đông đủ, giọng nữ băng lãnh kia mới lại vang lên lần nữa, bắt đầu tuyên bố quy tắc trò chơi.