Chương 10: Vuốt lông mèo

Ba người còn lại đều bị thương.

Người em trai trong cặp sinh đôi tên Lâm Hâm, hiện tại cậu ta rất không ổn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm một nam sinh đang cuộn mình trong góc, ánh mắt tràn ra sự tuyệt vọng cùng hận ý không hề che giấu.

Rõ ràng trước đây bọn họ cùng nhau hành động, nhưng hiện tại không khó nhìn ra nội bộ bất hoà.

Thấy tình cảnh như vậy, Tang Miên có chút bất an.

Cậu chuyển mắt qua Kiều Kiều: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"

Ngàn vạn lần đừng có quậy tới phòng cậu nha.

Kiều Kiều rối rắm, cuối cùng thở dài nói: "Chúng tôi vừa tới văn phòng viện trưởng ở lầu một, kết quả vừa mới mở cửa đã xông ra một đám quái vật y tá."

"Chúng tôi không có đạo cụ, bị bọn chúng tấn công chỉ có thể chạy trốn."

"Nhưng tốc độ của bọn quái vật rất nhanh, hơn nữa bắt được người liền gϊếŧ, liền..."

Tang Miên trợn mắt kinh ngạc: "Không phải mọi người nói trời tối....."

Lúc đó còn hẹn cậu trời tối mới đi mà.

Người đàn ông cường tráng đứng cạnh cười giễu: "Là bọn họ nói ban ngày an toàn, ai biết được?"

Gã ta vừa dứt lời liền có người nhào đến mắng chửi: "Rõ ràng là mọi người cùng nhau bỏ phiếu! Trước khi xuất phát cũng đã nói ai không muốn đi thì có thể ở lại, bây giờ trách chúng tôi sao!"

Lên tiếng là một nữ sinh, Tang Miên nhìn nhìn phát hiện trên người cô ấy có nhiều vết bẩn, không biết là máu hay thứ gì khác.

Kiều Kiều cũng cười lạnh, hiển nhiên cũng ngứa mắt gã đàn ông này.

Tang Miên cảm thấy bất ổn, dự định cách xa bọn họ một chút.

Đột nhiên, có một đống mềm mềm phủ trước mắt cậu.

Chưa đợi cậu nhận ra đây là thứ gì, mái tóc vừa gội chưa kịp khô đã bị vò xù.

Hệt như vuốt lông mèo.

"Đừng..."

Tang Miên không khỏi thốt ra tiếng than nhẹ.

Hứa Tùng Ân quan sát, nhận ra sự xuất hiện của Hi Lăng khiến đám người ở đây có chút kiêng kị.

Hắn thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng như không muốn quấy rầy mọi người: "Xin hỏi, vị này cũng là người trong cuộc sao?"

Tang Miên còn đang vật lộn với cái tay sờ loạn trên đầu mình, nghe vậy liền mờ mịt quay đầu, suýt chút đã bị gương mặt trắng nhợt kia doạ thét.

Tuy biết đó là Hi Lăng, nhưng đột nhiên thấy hắn vẫn khiến cậu kinh hách: "Sao anh lại qua đó..."

Rõ ràng cậu vừa mới gào la bắt con Samoyed phải thả tay.

Hi Lăng nghe vậy liền cụp mắt đầy mất mát.

Nếu hắn có thêm cái đuôi chắc chắn bây giờ nó cũng đang cụp xuống.

Tang Miên nhìn nhìn, không hiểu sao sinh ra cảm giác tội lỗi.

Tang Miên: ?!

Không đúng, cậu có tội lỗi gì đâu cơ chứ!

Rõ ràng tên quỷ này lắm chiêu trò, hừm!

Tang Miên hừ một tiếng, sau đó lắc đầu với Hứa Tùng Ân: "Không phải."

Những lời đối thoại này sẽ bị trò chơi tự động ngăn cách, NPC không thể nghe được, nên bọn họ cũng không định tránh đi.

Vừa nghe người nọ là NPC bản địa, những người trong phòng đều trở nên căng thẳng hoảng loạn.

Trong đó có mấy người chen lấn, do dự muốn rời khỏi.

Kiều Kiều khinh thường: "Muốn chạy thì chạy nhanh đi, đỡ phải chứa một đám bạch nhãn lang.

Cô nàng vừa nói xong, quả nhiên cả đám người cuống cuồng bỏ chạy.

Tang Miên cảm thấy kì lạ.

Tuy rằng chính cậu cũng bị Hi Lăng doạ đến thảm, nhưng đám người đó rốt cuộc là đang sợ cái gì.

Hi Lăng đúng là quỷ, nhưng hắn đã tấn công ai đâu?

Cho nên Tang Miên kết luận, nỗi sợ nhỏ tí tẹo của mình không giống nỗi sợ hãi của bọn họ!

Nhưng nghĩ đến đây cậu lại càng cảm thấy kì quái.

Nam sinh đang cuộn mình trong góc phòng cũng muốn rời khỏi, nhưng cậu ta vừa động, Lâm Hâm vẫn luôn đờ đẫn tức khắc phát điên, điên cuồng vọt tới.

"Mày là cái thứ rác rưởi, đi chết đi!"

Lâm Hâm vồ tới từ phía sau nam sinh, hai tay gắt gao siết chặt cổ cậu ta.

Mấy giây sau, hai mắt nam sinh trợn trắng, tứ chi co rút.

Tang Miên không biết mâu thuẫn giữa hai người này, giật mình hỏi: "Bọn họ...."

Có chuyện gì cũng đừng đánh nhau trong phòng tôi chứ!

Đừng gây án mạng trong phòng tôi có được không QAQ!

Bằng không ở đây vốn dĩ là bệnh viện, sao tôi còn dám ngủ một mình nữa QAQ.

Kiều Kiều lạnh lùng nhìn trò khôi hài trước mắt.

Thấy sự do dự của Tang Miên, liền chủ động giải thích: "Khi bị đám quái vật y tá truy đuổi, nam sinh kia đột nhiên té ngã."

"Là anh trai Lâm Hâm quá lương thiện, trong lúc nguy hiểm còn đưa tay kéo cậu ta, nào ngờ...."

"Nào ngờ cậu ta lại là một tên bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, đẩy anh trai Lâm Hâm về phía quái vật!"

Tang Miên nghe mà nhíu chặt mày.

Thế giới này sao lại....

Mấy người này dường như còn khủng bố hơn NPC mà cậu gặp phải ?

Kỳ Thù Yến, Hi Lăng họ đều chưa đến mức đe doạ tính mạng cậu.

Tang Miên theo bản năng lui về phía sau mấy bước.

Lâm Hâm lúc này đã mất trí, không ngừng điên cuồng lặp lại: "Đều do tôi, đều tại tôi..."

Sức lực trên tay anh ta không giảm, ngay cả người nọ đã bị anh ta bóp chết cũng không phát hiện.