Chương 14.1: Kề cận không thể thở

Trước có sói dữ sau có hổ rình, đợi đến khi Tang Miên chậm chạp hồi thần liền cảm nhận được chút đau đớn.

Cậu nhíu mày khẽ rên một tiếng.

Sau đó nâng tay chạm vào chỗ đau, ngay ở vị trí khóe mắt.

"Shhhh!"

Vừa chạm nhẹ một cái đã đau đến xuýt xoa.

Đau nhức cùng xúc cảm gồ ghề, xem ra đã bị rách da rồi, hẳn là bị đá vụn khi tường sập văng trúng.

Nước mắt vì đau lại ứa ra, đυ.ng vào vết thương càng thêm xót, Tang Miên cảm thấy chắc chắn mình là người chơi xui xẻo nhất.

Thiếu chút nữa!

Xíu xiu nữa thôi là tai điếc mắt mù rồi!

Tuy hiện giờ tai mắt đều không sao cả, nhưng vẫn đau muốn chết.

Kết quả càng khóc nhiều, vết thương lại càng đau.

Nước mắt của cậu hôm nay cũng muốn bắt nạt cậu QAQ.

Cảm nhận được người trong lòng khẽ run rẩy, Kỳ Thù Diên vội cúi nhìn.

Vừa thấy trên gương mặt trắng nõn xuất hiên một vết xước nhỏ dài, hơn nữa còn ở ngay khóe mắt, đang rỉ ra chút máu đỏ thắm.

Kỳ Thù Diên thoáng chốc như mất đi lí trí, bàn tay đặt bên eo khẽ siết chặt, gân xanh giận dữ nổi lên.

Cục cưng của hắn, sao có thể bị thứ khác làm bị thương?!

Hơi thở nguy hiểm bỗng bộc phát, nhưng đang trong tình cảnh hỗn loạn nên Tang Miên nhất thời không phân biệt được nguy hiểm phát ra từ đâu.

Chọn người hay quỷ, gần hay xa--------

Tang Miên trốn vào ngực Kỳ Thù Diên.

Đương nhiên là quỷ đáng sợ hơn rồi!

Phát hiện con mèo nhỏ trong lòng đang chui rúc, lửa giận sắp phát nổ của Kỳ Thù Diên lập tức xẹp lại.

Hắn không lập tức đấm chết Hi Lăng, mà kiên nhẫn một cách khó hiểu, đem toàn bộ chú ý đặt lên người Tang Miên.

Bỗng nhiên hắn cúi đầu hôn lên vết thương nơi khóe mắt cậu.

Ngay trước ánh mắt đỏ máu của Hi Lăng.

Biến cố bất ngờ khiến Tang Miên bối rối, đôi mắt vô tội mở to trợn trừng.

Cả người Hi Lăng cũng cứng đờ, không thể tin.

Ngay sau đó lửa giận ngút trời.

Kỳ Thù Diên chậm rãi buông Tang Miên ra, lấy tư thái của một kẻ chiến thắng, liếc nhìn Hi Lăng một cách khinh thường.

Đồng thời hắn cũng nhìn thấy Hi Lăng đang ôm một "người" quen thuộc trong lòng.

Ngẩn ra một chút, hắn liền nhanh chóng hiểu tình huống.

Kỳ Thù Diên tỉnh bơ lạnh lùng nói: "Một con sâu đáng thương bị vứt bỏ, sao vẫn dây dưa không dứt, ghê tởm."

Nghe vậy, hơi thở âm lãnh trên người Hi Lăng gần như sắp hóa thành thực thể.

"Người" mà hắn đang ôm trong ngực có vẻ mặt giống với Tang Miên, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện rất nhiều điểm khác biệt.

Tỷ như giữa sự xinh đẹp linh động và âm trầm tử khí.

Cho dù mặt mũi cả hai đều đẹp đẽ giống nhau.

Nhưng thứ mà Hi lăng thích không phải là lớp da này.

Nghe được sự khıêυ khí©h không chút che giấu trong lời nói của Kỳ Thù Diên, lại thấy Hi Lăng bên kia sắp hắc hóa, Tang Miên sống không còn gì luyến tiếc, dứt khoát nhắm mắt chờ chết.

Xong rồi!

Thế là hết!

Nếu hai người bọn họ đánh nhau, một quần chúng qua đường như cậu sao sống nổi đây?

Hơn nữa hình như cậu còn chính là mồi lửa đốt lên chiến tranh.

Tang Miên: QAQ

Rõ ràng cậu chưa hề làm gì mà!