Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Nhân Mê Lại Bị Hôn Ngốc Rồi

Chương 3.2: Bị trêu đùa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn hối hận rồi, giờ muốn tới nhai cậu?

Đừng đừng.

Nhưng dáng vẻ Kỳ Thù Yến lại xa lạ, chỉ liếc mắt nhìn cậu một cái rồi thôi.

Rất tự nhiên không phải làm bộ, cũng không giống đang diễn.

Tuy Tang Miên có chút nghi hoặc, nhưng quả thật thở phào nhẹ nhõm.

Cậu quay lưng về phía Kỳ Thù Yến, lát sau đột nhiên ý thức được, hiện tại chỉ có mỗi người này biết căn tin ở đâu.

"Thôi, vẫn không hỏi thì hơn... anh ta khủng bố lắm..."

Tang Miên đau đầu lầm bầm.

77 cũng khá bất mãn với cái thái độ đối đãi với Tang Miên của Kỳ Thù Yến, nhưng nó không thể lao tới đá Kỳ Thù Yến một cước.

Nó hít sâu một hơi, giơ ngón giữa với Kỳ Thù Yến.

Sau đó nhẹ nhàng nói: "Kí chủ không cần khó xử, cậu muốn làm thế nào thì cứ làm."

"Được rồi."

Sau khi Tang Miên do dự giây lát, liền quyết định đi tới cạnh Kỳ Thù Yến.

Nhưng vừa đối diện với cái chớp mắt của đối phương, Tang Miên lập tức như quả bóng xì hơi, run rẩy muốn tìm đường lui.

Bước cũng bước tới rồi, cũng không thể giả vờ được nữa.

Ánh mắt người đàn ông nhìn cậu tựa như thợ săn nhìn con mồi, mang tính công kích cùng xâm lược rất mạnh, khiến hai chân cậu lập tức nhũn ra.

"Anh... à, anh, cái đó, có chuyện gì không?"

Thanh âm vừa nũng nịu vừa mềm mại kia phát ra từ giữa cánh môi hồng nhuận trơn bóng.

Dường như là sợ hãi, lại giống như con mèo nhỏ giơ móng vuốt cào vào tâm can.

Thật ngứa.

Thật muốn tóm móng vuốt của tên đầu sỏ lại đây.

Giây phút bước vào thang máy, Kỳ Thù Diên đã bị Tang Miên hấp dẫn.

Đôi mắt thanh khiết vô tội, khuôn mặt tinh xảo như thiên sứ, cơ thể từ trên xuống dưới đều hợp gu hắn.

Kỳ Thù Diên nghe vậy, khoé miệng nở nụ cười thân thiện.

Hắn khá hiểu con người mình, chỉ cần hắn muốn, là có thể hoàn toàn thu liễm hết thảy tính xâm lược một cách hoàn mỹ.

"Vấn đề này... Hình như vừa rồi cậu muốn hỏi tôi điều gì?"

Tang Miên không ngờ vừa đối mặt đã bị hắn nhìn thấu, hai gò má ửng hồng.

Do dự một chốc, vẫn là hỏi ra tiếng: "À... là chuyện, tôi muốn hỏi căn tin ở lầu mấy?"

"Đinh...!"

Vừa dứt lời, thang máy liền dừng lại.

Tang Miên thấy ánh mắt vi diệu của người đàn ông, hắn không nói thêm gì, thái độ tự nhiên: "Cùng nhau đi?"

Nhất thời, mặt Tang Miên càng đỏ hơn.

Cậu biết ánh mắt người đàn ông có ý gì, chính là cho rằng cậu thừa biết còn hỏi, thực tế là đang muốn lôi kéo làm quen.

Mà Tang Miên thật đúng là không biết phải giải thích thế nào.

Dù sao thì cậu cũng đâu phải nhập viện vì mất trí, thế nào mà mới vài ngày đã không biết căn tin ở đâu.

May mắn là người đàn ông không nói gì thêm, không còn làm cậu xấu hổ nữa.

Tang Miên im lặng theo sau.

Cậu cắm đầu đi thẳng một mạch, không để ý người phía trước đã dừng lại.

Kết quả đâm sầm vào người ta.

"Ui..."

Chớp mắt, mũi cậu tràn ngập một cỗ hơi thở mát mẻ khoan khoái.

Tang Miên đầu váng mắt hoa, đồng thời ăn đau lấy tay che mũi.

Vì đau nên nước mắt trong suốt không khống chế được tràn ra, ướt sũng hàng mi dài như cánh bướm.

Kỳ Thù Diên hạ mắt, nhìn chăm chú Tang Miên mềm mại động lòng trong ngực hắn.

Hắn cường thế vững vàng giam Tang Miên vào lòng, bàn tay khác lặng lẽ vuốt ve khuôn mặt Tang Miên.

Hai má mềm mại, sờ nắn một chút sẽ để lại dấu vết.

Hắn cơ hồ dễ dàng tuỳ ý lướt qua cánh môi, thấy rõ đầu lưỡi hồng phấn vô ý lộ ra.

"Bị đυ.ng rồi?"

Con ngươi Kỳ Thù Diên loé lên tia tăm tối, thấp giọng hỏi.

Tang Miên khó chịu gỡ cái tay Kỳ Thù Diên xuống, nước mắt trong suốt đọng trong hốc mắt, hàng mi vừa run nhẹ, liền chảy xuống dọc theo sườn mặt mềm mại.

Xinh đẹp lại yếu ớt.

Trên gương mặt kia còn chưa trút bỏ hoàn toàn nét trẻ con, non mềm nhẹ dạ.

Kỳ Thù Diên buông bàn tay đang xoa nắn gò má cậu ra, lại cực kì xấu xa đưa tay xuống cánh môi hồng đỏ óng ánh nước.

Bụng ngón tay vuốt ve, nhẹ nhàng niết mà không làm đau Tang Miên, nhưng cũng không thể thoát khỏi lực đạo này.

Tang Miên khϊếp sợ trợn tròn đôi mắt ướt sũng, hai tay bắt đầu vùng vẫy.

Kỳ Thù Diên không chút lung lay.

Còn không bằng bị con mèo cào một cái.

Tang Miên hoảng hốt gọi 77 xin giúp đỡ, nhưng rồi đột ngột phát hiện, 77 lại bị nhốt rồi!

Thế là cậu bất chấp tất cả, hàm răng dứt khoát cắn xuống ngón tay đang tuỳ ý đùa bỡn kia.
« Chương TrướcChương Tiếp »