Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Nhân Mê Sau Khi Chết, Toàn Bộ Đều Hỏa Táng

Chương 13: Đáng sợ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Chúi Ú

Những lời Lâm Hiểu Đông nói hôm đó khiến Cố Hi có chút lo lắng.

Nếu nói về người hiểu rõ Lâm Hiểu Đông nhất, chắc chắn là Lâm Hạ Miên - người sống chung với cậu từ nhỏ.

Vì vậy Cố Hi quyết định tìm đối phương để nói chuyện.

Sáng nay, trước khi đi làm, hắn còn đặc biệt hỏi một câu: “Hiểu Đông, em trai em thích ăn món gì?”

Lâm Hiểu Đông cầm đũa đang định gắp bánh bao nhỏ dừng lại một chút, nhưng rất nhanh cậu liền dùng giọng nói nhẹ nhàng để che giấu: “Khẩu vị của Hạ Miên tương đối thanh đạm, thường không ăn đồ quá cay. Có chuyện gì sao?”

“Không có gì, tối nay anh muốn mời cậu ta ăn một bữa cơm.”

Lâm Tiểu Đông giống như vô tình hỏi: “Em đi cùng anh nhé?”

“Em trai em không thích ăn đồ cay, cậu ta không thể ăn theo khẩu vị của em được,” Cố Hi ăn xong, lấy khăn giấy lau miệng một chút, đứng lên đi đến trước mặt cậu, “Cuối tuần có thời gian, anh dẫn em đi ăn lẩu.”

Cố Hi nghe nói, lúc trước Lâm Hiểu Đông ở nhà, đồ ăn cơ bản đều nấu theo khẩu vị của Lâm Hạ Miên. Lâm Hiểu Đông không kén chọn, khẩu vị nào cũng ăn được, nhưng hắn không muốn em ấy đi ăn chung với mình nên hắn đành phải làm vậy.

Thanh niên nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, rũ đôi mắt xuống, vẻ mặt có chút mất hứng.

Nhưng thường lệ, cậu chu đáo giúp Cố Hi thắt cà vạt.

Sau đó, về lại chỗ ngồi của mình, bưng chén lên an tĩnh mà ăn sáng.

“Em không đi làm cùng với anh sao?” Cố Hi hỏi cậu.

“Buổi sáng, công ty có đợt kiểm tra lúc 9 giờ rưỡi, em sẽ đi sau.” Lâm Hiểu Đông nhìn hắn cười cười, “Anh đi trước đi, buổi trưa em sẽ mang cơm cho anh.” Dừng một chút, cậu lại nói thêm, “Nhớ đi đường cẩn thận.”

Cố Hi nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ im lặng mà cầm lấy cặp tài liệu mà quản gia đưa, ngồi vào ghế sau của xe.

Chờ sau khi xe chạy ra khỏi trang viên, Lâm Hiểu Đông thở dài một hơi, lập tức đặt đũa xuống, cộp cộp cộp mà chạy lên trên lầu hai, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Hệ thống: “Ngài làm gì vậy?”

“Chuẩn bị chạy trốn,” cậu nói với hệ thống, “Ngươi không phát hiện ra sao, kể từ lúc Lâm Hạ Miên đến, thái độ của Cố Hi đối với ta lạnh nhạt hơn rất nhiều.”

Hệ thống: “…… Có sao?”

Không phải hôm qua hai ngươi còn lăn lộn trên giường cả đêm ư?

“Ngươi không hiểu đâu, □□ linh hồn tách ra khỏi linh hồn,” Lâm Hiểu Đông nói năng hùng hổ đầy lý lẽ, “Ví dụ như, tuy rằng ta mê luyến ông chủ □□, nhưng linh hồn bên trong vẫn duy trì sự thuần khiết đó nha.”

Hệ thống: “…………”

Nó không hiểu sự logic của loài người.

“Đừng có đánh trống lảng,” nó nhắc nhở nói, “Ngài vẫn còn ba thẻ người tốt chưa thu thập, tiến độ của nhiệm vụ lâu rồi vẫn chưa có tiến trển gì đâu.”

Lâm Hiểu Đông nghĩ nghĩ, một thẻ của Cố Hi, một thẻ của Lâm Hạ Miên, không biết thẻ còn lại ở trong tay ai.

Chỉ cần thu thập đủ năm thẻ người tốt, cậu liền có thể tiến vào thế giới tiếp theo rồi.

“Ting ~”

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên một chút, Lâm Hiểu Đông cúi đầu nhìn, phát hiện Bạch Chi Chi gửi cho cậu một tin nhắn. Không biết từ đâu mà cô có được số của Lâm Hiểu Đông, tin nhắn rất ngắn gọn, đơn giản giống như tính cách của cô vậy, chỉ có một câu:

“Anh trai tôi biết chuyện của cậu rồi, hắn rất tức giận, nói muốn tìm cậu tính sổ, gần đây ra ngoài nhớ chú ý an toàn nha ~ Tim / Tim / Tim”

Lâm Hiểu Đông trợn mắt nhìn chằm chằm dãy trái tim liên tiếp mất nửa ngày: “…… Chẳng trách, ngay cả Cố Hi cũng cảm thấy cô ấy không đáng tin cậy.”

Cậu thở dài một hơi, cất điện thoại đi, ánh mắt nhìn đồ đạc đã thu dọn được một nửa, quyết định để những đống đồ còn lại đợi quay về rồi tính sau.

Hệ thống hỏi: “Ngài không định xin nghỉ phép sao?”

“Nếu xin nghỉ phép sẽ bị trừ toàn bộ điểm chuyên cần.” Lâm Hiểu Đông mặt không cản xúc nói.

Cậu cảm thấy mình chính là thế thân cực khổ nhất trên thế giới này, không một ai sánh bằng.

Làm việc cho sếp vào ban ngày, làm ấm giường cho sếp vào ban đêm.

Nhà tư bản nếu nhìn thấy sẽ rơi nước mắt đó.

Nhưng hôm nay không biết là ngày gì, từ khi Bạch Chi Chi gửi tin nhắn cho cậu, thì Long ca - người đã lâu không liên lạc với cậu cũng đột nhiên gọi điện đến.

“Alo, Hiểu Đông,” như mọi khi, một giọng nói lớn vang lên. Quản gia đi ngang qua nghe thấy liền cau mày, nhưng Lâm Hiểu Đông không quan tâm đến ông ta, “Dạo này thế nào? Nghe nói ngươi tìm được một công việc ổn định trong tập đoàn Cố thị à, không tồi không tồi, ta đã nói rồi, tên nhóc nhà ngươi sớm muộn gì cũng sẽ trở nên nổi bật!”

Lâm Hiểu Đông cười: “Dù sao chỉ là làm việc cho ông chủ, cũng không có gì to tát lắm. Long ca, chúng ta đừng nói những chuyện tầm thường này nữa, nói đi đừng ngại, tìm ta có chuyện gì?”

“Vẫn là ngươi hiểu ta,” Long ca cười hắc hắc, “Nếu người anh em đã nói vậy, ta sẽ không khách khí nữa, công ty của ngươi có nhà ăn không?”

Câu hỏi này khiến Lâm Hiểu Đông có chút khó hiểu: “Có, nhưng nhân viên ở đây thường không thích ăn cơm ở nhà ăn, nên công ty có hỗ trợ tiền ăn, tầng dưới là phố ăn vặt, buổi trưa mọi người sẽ xuống đó ăn cơm.”

“Vậy à…… Ta biết rồi!”

Lâm Hiểu Đông tò mò muốn biết vì sao hắn lại hỏi chuyện này, nhưng Long ca chỉ ấp úng nói có việc, sau đó tùy tiện tìm một lý do rồi cúp máy.

“Không phải trong công ty có người nợ tiền không trả chứ?” Cậu suy đoán.

Nhưng rất nhanh, cậu liền quên đi chuyện này. Kết quả kiểm tra buổi sáng đều đạt tiêu chuẩn, sau khi tan làm, Lâm Hiểu Đông vội đến mức không kịp nuốt nước miếng mà nói với nhân viên trong nhóm: “Hôm nay mọi người rất chăm chỉ làm việc, tôi mời mọi người ăn cơm trưa!”

Tất cả mọi người đều hoan hô.

Sau khi một hồi biểu quyết, bọn họ nhất trí quyết định xuống dưới lầu ăn xiên que. Lâm Hiểu Đông mỉm cười đi giữa đám đông, mặc dù trái tim đang rỉ máu, nhưng đôi khi mời mọi người ăn một bữa vẫn là điều cần thiết.

Đến lúc về nhà, nhất định phải cầu xin người nào đó, để hắn trả lại tiền lương cho mình, cậu nghĩ.

…… Nhưng, hình như mình đã quên mất chuyện gì thì phải?

( cố Hi vẫn còn đang ở văn phòng làm việc, đói bụng chờ cậu đưa cơm: “………(-_-;)・・・”)

Lâm Hiểu Đông nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng không bao lâu liền bị người bên cạnh làm cho phân tâm.

Trong thực tế, diện mạo của thanh niên thực ra có thể coi là nam thần trong tập đoàn Cố thị. Tuy không giống Cố Hi - khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh rõ ràng; vẻ đẹp trai của hắn khiến người nhìn không thể rời mắt, thì thoạt nhìn khuôn mặt của Lâm Hiểu Đông cũng không có gì đặc biệt, nhưng ánh mắt của cậu rất đẹp, là một đôi mắt mèo phi thường xinh đẹp, khi cười rộ lên khiến người khác không nhịn được mà có một loại cảm xúc muốn cười theo cậu.

Bởi vì ngày trước đi chung với Long ca, cậu nhuộm tóc với xăm hình lên cánh tay, nên mọi người khi nhìn thấy cậu đều tránh xa ba mét; bây giờ sau khi mặc lại bình thường, dọc đường còn có mấy cô gái lén lút nhìn trộm cậu.

Thậm chí sau khi bước vào quán xiên que, cô chủ còn cười tủm tỉm mà khuyến mãi cho bọn họ vài ly đá bào.

“Tôi đi vệ sinh một chút, mọi người từ từ ăn nha.” Lâm Hiểu Đông không thể ngồi yên được khi đồng nghiệp nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt đầy trêu chọc, vì vậy mà cậu sử dụng đại pháp tiểu tiện. Ngay khi cậu vừa đi, vài người trong quán lập tức bàn tán sôi nổi:

“Giám đốc Lâm thật sự rất nổi tiếng đấy.”

“Không phải đâu, dù sao thì cậu ta cũng là người mà Cố tổng coi trọng.”

>/>

“Nghe nói, hiện tại câu ta đã chuyển đến sống trong nhà Cố tổng đó? Tôi nghe thư kí nói bọn họ hay đi làm và tan làm cùng nhau.”

“Nhưng, ta nghe nói Cố tổng có hôn thê rồi mà……?”

Câu này vừa nói ra, mọi người trong quán lập tức im lặng.

“Chà, con nhà giàu sao,” một nhân viên tuổi trung niên cảm thán nói, “Giống như chúng ta như vậy, ha ha chỉ cần ăn dưa bở là được.”

Chủ đề rất nhanh liền chuyển sang lai lịch của Lâm Hiểu Đông, bởi vì mọi người không biết cậu làm công việc gì trước khi đến tập đoàn Cố thị, nhưng công nhận năng lực của thanh niên quả thực rất nổi trội, hơn nữa lại rất có kinh nghiệm trong việc đối nhân xử thế, căn bản không giống như một đứa trẻ mới bước vào xã hội. Cho nên có người đoán cậu là người mẫu, còn có người đoán cậu là du học sinh, thậm chí còn có người cho rằng, Lâm Hiểu Đông là thiếu gia của một gia tộc lớn nào đó, nếu không phải môn đăng hộ đối, thì Cố Hi cũng sẽ không coi trọng cậu ta.

Trong lúc bọn họ đang trò chuyện hăng say, ở bên ngoài quán ăn đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn:

“Đứa nào là tiểu tình nhân của Cố Hi!?”

Cửa hàng xiên que vừa rồi còn rôm rả tiếng nói chuyện đột nhiên lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức làm rớt một cây kim cũng có thể nghe thấy.

Vài tên côn đồ quần áo không chỉnh tề huênh hoang mà bước vào quán, dù thế nào cũng phải vén áo lên để lộ hình xăm trên bụng. Mọi người đang ngồi bên trong liếc nhìn nhau, im lặng như ve sầu mùa đông mà nhìn chằm chằm ngoài cửa, không dám phát ra tiếng động.

“Hình như là tới tìm giám đốc Lâm trả thù đó?” Một cô gái trong lòng run sợ hỏi, nhưng lập tức bị đồng nghiệp bên cạnh che miệng lại: “Sụyt, đừng lên tiếng! Tôi đã gọi bảo vệ xuống rồi!”

“Sao im lặng vậy? Câm hết rồi à!”

Đại ca trên cổ đeo dây chuyền vàng uy hϊếp hỏi, ánh mắt hung hãn làm đứa nhỏ cách đó không xa sợ tới mức khóc lên. Một tên tóc vàng đi bên cạnh hắn vô tình nhìn thấy logo công ty đeo trên cổ của nhân viên đang ngồi trong quán, lập tức hét lớn: “Đại ca, bên đây đều là nhân viên của tập đoàn Cố thị!”

“Hả?” Đại ca đột nhiên quay đầu, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, hắn nghênh ngang mà đi đến chỗ bọn họ.

“Mấy người đều là nhân viên của Cố Hi à?” Hắn cười dữ tợn, “Hiền lành” mà vỗ vỗ bả vai của một thanh niên gần đó, khiến đối phương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, “Chàng trai này, đối với ngươi, ai là người thân cận với chủ tịch nhất?”

Thấy người đàn ông lắp bắp nửa ngày cũng không nói được một câu, vẻ mặt của hắn dần dần trở nên mất kiên nhẫn, trừng mắt:

“Hỏi ngươi, có thể nói cho ta biết được không!”

“Anh…… Anh tìm giám đốc Lâm làm gì?” Người nọ rùng mình một cái, lập tức thành thật nói, “Cậu... Cậu ta, cậu ta đi vệ sinh rồi!”

“Giám đốc Lâm?”

Long ca hoàn toàn không nghĩ đến Lâm Hiểu Đông, chẳng nhẽ trên thế giới này có nhiều người họ Lâm đến vậy sao. Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Được, ta ở đây chờ cậu ta quay lại ——”

“Ủa, Long ca?” không quan tâm đến đồng nghiệp đang liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu bảo cậu “Chạy đi”, Lâm Hiểu Đông chỉ lau lau tay, vẻ mặt kinh ngạc từ bên ngoài quán ăn bước vào, “Các ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Long ca: “…………”

Hắn trừng mắt nhìn thẻ nhân viên trên cổ của Lâm Hiểu Đông, cứng họng nói: “Ngươi, ngươi chính là giám đốc Lâm sao?”

“Đúng vậy,” Lâm Hiểu Đông nói, nhìn lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của những tên tóc vàng đang đứng bên cạnh mình, tất cả đều là những khuôn mặt thân quen đã từng cùng cậu trà trộn vào trong quán net, “Các ngươi cũng tới ăn xiên que sao? Thật trùng hợp, chúng ta ngồi chung một bàn nha?”

Long ca: “…… Được rồi.”

Sáng nay trước khi ra ngoài, bọn họ chưa kịp ăn gì, nên lúc này bụng cũng đói rồi.

Một tên tóc vàng trầm giọng hỏi hắn: “Đại ca, chúng ta vẫn tiếp tục gây chuyện sao?”

“Có cái đít!” Long ca vỗ mạnh vào sau gáy hắn, “Lúc nhận đơn các ngươi không nhìn kỹ sao, con mẹ nó đây không phải là lũ lụt tràn vào miếu Long Vương*, khiến người trong nhà đánh người trong nhà sao? Quay về trả lại tiền! Nhân tiện nói với khách hàng rằng, Lâm Hiểu Đông là anh em của tao, *** mẹ đứa nào muốn gây khó dễ hắn thì chính là kẻ thù của tao!”

* Lũ lụt tràn vào miếu Long vương (大水冲了龙王庙): mọi người đã hiểu lầm nhau vì họ không biết nhau.

Tên tóc vàng ôm lấy đầu, gật đầu liên tục: “Vâng, vâng, vâng, em sai rồi đại ca.”

Đồng nghiệp kinh sợ mà nhìn Lâm Hiểu Đông và “□□ đại ca” đi tìm sự khác biệt đang cùng nhau nói chuyên vui vẻ, địa vị của thanh niên trong lòng bọn họ lại một lần nữa được nâng lên —— Vì vậy, đúng như bọn họ dự đoán, quả nhiên giám đốc Lâm □□ là thiếu gia của một gia tộc lớn!?

Chủ quán nơm nớp lo sợ mà mang đồ ăn lên cho bọn hắn, chưa kịp động đũa, liền thấy Cố Hi vẻ mặt bình tĩnh mà dẫn một đám bảo vệ đi đến.

Hai phe nhìn nhau.

Sau khi giải thích rõ ràng đó là báo động giả, Lâm Tiểu Đông nhìn Lâm Hạ Miên đang đứng bên cạnh Cố Hi, đôi mắt hơi mở to, giọng nói có chút kinh ngạc: “Hạ Miên, sao ngươi lại đi với hắn?”

Nhưng nhìn vào biểu hiện của em ấy, có vẻ đúng như dự đoán.

Lâm Hạ Miên trả lời: “Là Cố Hi…… Cố tổng gọi điện gọi em đến, hỏi buổi trưa em có thời gian ăn với anh ta một bữa cơm không.”

Lâm Hiểu Đông nhìn về phía Cố Hi, nhưng người đàn ông lại cố tình tránh đi ánh mắt của cậu, nhìn chằm chằm những món ăn đầy màu sắc trên bàn nói: “Các ngươi đã ăn rồi à?”

“Hừm, ăn cùng nhau sao?”

Cố Hi lạnh lùng không quan tâm đến cậu.

Hắn đợi Lâm Hiểu Đông trong văn phòng khoảng chừng một tiếng rưỡi, còn đang lo lắng không biết đối phương có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, khi vừa nghe được tin tức trong công ty hắn liền lập tức dẫn theo người xuống lầu tìm kiếm cậu.

Kết quả, tên nhóc vô lương tâm này vẫn ổn, còn không thèm nhớ đến hắn.

Lâm Hiểu Đông thấy người đàn ông không nói chuyện, cười cười: “Đúng vậy, Hạ Miên không ăn được cay, vậy các ngươi đi ——”

“Em không sao.” Lâm Hạ Miên đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu.

Sau một thời gian dài không gặp, Lâm Hạ Miên nhìn góc nghiêng của Lâm Hiểu Đông, ánh mắt có chút ưu thương:

“Anh, đã lâu rồi anh không ăn cơm với em.”

Nói xong, Lâm Hạ Miên nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, tự nhiên mà gắp một miếng cá đậu phụ đặt vào trong bát của Lâm Hiểu Đông: “Em nhớ lúc trước anh rất thích ăn món này, gần đây hình như anh lại gầy hơn rồi, vậy nên anh phải ăn nhiều hơn một chút.”

Cố Hi nhíu nhíu mày.

Sau khi ra lệnh cho nhân viên bảo vệ bên ngoài cửa hàng đi về trước, hắn cũng lấy một cái ghế dựa sang.

“Xích qua một chút.” Hắn bình tĩnh nói.

Nhìn thấy đôi mắt đen nhánh hờ hững của hắn, Long ca không hiểu được mà rùng mình một cái, yên lặng tránh qua một chỗ khác bên cạnh Lâm Hiểu Đông.

Người đàn ông bưng một đĩa bánh nếp đường đỏ, đặt ở trước mặt Lâm Hiểu Đông.

“Ăn.” Hắn nói ngắn gọn và đầy súc tích..

Những người khác đang ngồi gần đó: Ta cảm thấy chúng mình có chút hơi thừa.

Nhưng còn không đợi Lâm Hiểu Đông lên tiếng, Lâm Hạ Miên bên cạnh liền lập tức nói: “Cảm ơn Cố tổng, ta rất thích ăn món này.” Nói xong, chống lại ánh mắt chết chóc của Cố Hi, mà mặt dày đem đĩa bánh nếp đường đỏ dịch đến trước mặt mình.

Lâm Hiểu Đông mặt không cảm xúc mà nhìn hai người đang tán tỉnh đánh yêu, bưng lên một chén đá bào mà xì xụp một hơi cạn sạch.

Cậu không thể chịu đựng được nữa.

Ngày mai, ngày mai ta nhất định sẽ bỏ trốn!
« Chương TrướcChương Tiếp »