Chương 51

Từ khi nhận lời Vương Tấn Sinh tham gia cuộc thi vẽ tranh bằng màu nước, Tiền Tiền lập tức bắt tay chuẩn bị tác phẩm. Đầu tiên, cô cần nghĩ ra đề tài để vẽ.

Cuộc thi vẽ tranh bằng màu nước lần này có chủ đề đi trước thời đại, là "tương lai". Người dự thi có thể vẽ bất kỳ thứ gì có liên quan đến "tương lai". Phạm vi của chủ đề này rất rộng lớn, Tiền Tiền tự lên ý tưởng, dễ nghĩ đến nhất chính là những thứ như cơ giáp, người máy, phi thuyền, vũ trụ,... Nhưng những thứ này cô có thể nghĩ ra thì người khác cũng có thể nghĩ ra, rất khó để vẽ được ý mới.

Vì để xác định tư liệu thực tế, cô còn tham khảo thêm ý kiến của nhiều người.

Thứ hai cô đi làm, người đầu tiên cô hỏi là Tiêu Bát: "Anh Bát, nếu để anh tưởng tượng một hình ảnh hoặc nhân tố liên quan đến "tương lai", anh sẽ nghĩ đến điều gì?"

"Tương lai?" Tiêu Bát chợt ngẩn ra, sờ cằm suy nghĩ một lúc, đưa ra một câu trả lời không chút mới mẻ: "Chắc là người máy. Đủ loại người máy siêu việt, vừa có thể giặt đồ nấu nướng rửa bát lau nhà, vừa có thể viết luận văn viết code viết phương án,... hơn nữa còn trông giống hệt con người. Tôi đang nghĩ sau này khi khoa học kỹ thuật phát triển rồi, chúng ta gặp một người trên đường, nếu không phân biệt cẩn thận, chắc là không biết người ta là người thật hay người máy."

Anh ấy hào hứng nói xong, phát hiện Việt Minh Vũ ở đối diện đang bĩu môi khinh thường, như là đang chê bai trí tưởng tượng của anh ấy vừa cũ kỹ vừa nhàm chán. Anh ấy không phục, trừng mắt với cái tên đối diện: "Có giỏi thì cậu nói thử xem!"

"Thánh Minh thánh Minh." Tiền Tiền vốn dĩ cũng định tìm kiếm ý tưởng ở Việt Minh Vũ: "Còn anh thì sao? Liên quan đến tương lai, anh sẽ nghĩ đến điều gì?"

Việt Minh Vũ đẩy bàn phím trước mặt ra, khoanh tay dựa lưng vào ghế. Còn chưa trả lời câu hỏi nhưng tư thế đã bày ra rồi. Nhìn dáng vẻ này, chắc hẳn anh ấy có rất nhiều ý tưởng về chủ đề này. Tiền Tiền bỗng cảm thấy hứng thú, ngay cả Tiêu Bát cũng có chút tò mò, muốn nghe anh ấy sẽ nói gì.

Việt Minh Vũ chậm rãi nói: "Tương lai... chắc toàn là người máy."

Tiêu Bát: "..."

Tiền Tiền: "..."

Tiêu Bát trợn sắp trắng cả mắt. Rốt cuộc tên này bị cái gì vậy? Còn tưởng cậu ta sắp nói ra thứ gì mang tính xây dựng, thì ra là chọc cười?

Việt Minh Vũ chưa nói hết, anh ấy mặt không cảm xúc nói tiếp: "Con người của tương lai, sẽ có cơ thể bằng máy móc. Có cánh tay co duỗi thoải mái, có đôi chân lò xo có thể nhảy cao hai mét, có đôi cánh tùy ý bay lượn... và có cơ thể bằng hợp kim titan có thể chịu được áp suất khí quyển, để con người có thể tự do đi lại khắp vũ trụ." Nói xong anh ấy híp mắt cúi đầu nhìn cánh tay mình. Ánh mắt ấy, như thể thứ anh ấy nhìn thấy không phải máu thịt, mà là một cánh tay thép.

Tiền Tiền và Tiêu Bát đều ngẩn ra. Đi làm lâu như vậy, ngoài nói chuyện công việc cần thiết, hình như đây là lần đầu tiên họ nghe Việt Minh Vũ nói nhiều như vậy.

Lần này Tiền Tiền đã hiểu ra. Người máy mà Tiêu Bát nói, đó là máy móc trông giống con người. Người máy mà Việt Minh Vũ nói, đó là con người trông giống người máy. Ý của anh ấy là bộ phận của con người trong tương lai chỉ còn lại một bộ não. Các cơ quan, bộ phận trên người có thể tùy ý thay đổi. Chỉ cần chứa bộ não trong một cơ thể kiên cố và đa năng, thì sẽ có thể muốn đi đâu cũng được, muốn làm gì cũng được.

Nếu nghĩ kỹ, một tương lai như vậy hình như đúng là rất thú vị...

...

Vì Hàn Văn Dật đi quay chương trình, nên ngày hôm sau Tiền Tiền mới gặp lại anh. Buổi sáng hai người cùng đi làm, cô cũng hỏi thăm suy nghĩ của Hàn Văn Dật. Cô nói: "Anh, anh có tưởng tượng gì về tương lai?"

Hàn Văn Dật đang lái xe, câu hỏi này khiến anh hơi bất ngờ. Nhưng anh rất nhanh đã có được câu trả lời. Anh mỉm cười thoáng nhìn cô: "Là em."

Tiền Tiền mơ hồ nhìn anh, rất lâu mới có phản ứng.

Tương lai mà anh tưởng tượng, là cô.

"Ôi, ý em không phải thế." Cô mím môi, giữ cho khóe môi không cong lên quá nhiều: "Chẳng phải em sắp tham gia cuộc thi vẽ tranh màu nước sao? "Tương lai" là chủ đề của cuộc thi. Vì vậy em đang hỏi một tương lai to lớn hơn xa xôi hơn."

Hàn Văn Dật hỏi cô: "Cuộc thi có yêu cầu bối cảnh thời đại không?"

Tiền Tiền lắc đầu: "Cái đó thì không có..."

Nhưng cuộc thi vẽ không chỉ so sánh kỹ thuật của các họa sĩ. Lên ý tưởng, chủ đề, thẩm mỹ, kỹ xảo đều là một trong những tiêu chuẩn đánh giá tác phẩm nghệ thuật, thậm chí lên ý tưởng còn quan trọng hơn cả trình độ. Vì thế cô cảm thấy lên ý tưởng với đề tài bao quát hơn sẽ chiếm ưu thế hơn. Tương lai của thế giới dù thế nào cũng thu hút khán giả và bình chọn hơn tương lai của một người mà?

Sau đó cô kể cho Hàn Văn Dật nghe câu trả lời của Tiêu Bát và Việt Minh Vũ.

"Thật ra em thích tưởng tượng của Việt Minh Vũ hơn. Nhưng em vẫn chưa nghĩ ra cách diễn đạt bên trong người máy là con người, mà không phải là máy móc."

Hàn Văn Dật nghe hiểu ý của cô. Anh vờ như ung dung nói: "Hỏi anh lần nữa đi."

"Hả?"

"Câu hỏi trước đó, hỏi anh lần nữa."

Tiền Tiền không hiểu anh định làm gì, nhưng vẫn làm theo hỏi lần nữa: "Anh, anh có tưởng tượng gì về tương lai?"

Khoé môi anh cong lên, trả lời: "Là em."

Cô ngẩn ra. Đây có được tính là đang chơi trò chơi tái hiện không?

"Dù là một trăm năm sau, một nghìn năm sau, cơ thể con người có bị máy móc thay thế hay không... chỉ cần anh còn sống, thì câu trả lời của anh vẫn là: em." Anh vươn tay qua, nắm lấy tay của Tiền Tiền, đan tay với cô.

"Tình yêu, là chủ đề mà con người vĩnh viễn theo đuổi." Giọng của anh như một cơn gió nhẹ, thổi bay sương mù dày đặc trong lòng Tiền Tiền.

Phút chốc, trong đầu cô bỗng hiện ra những hình ảnh nhiều như sóng tràn bờ. Vũ trụ mênh mông vô tận, bề mặt gồ ghề của các tinh cầu, những chiến hạm vũ trụ hoa lệ rực rỡ,... nguy nga mà lạnh lẽo.

Cho đến khi một bông hoa nhỏ lung lay sắp đổ mọc trên mặt đất cằn cỗi, cho đến khi có một bức ảnh cũ ố vàng bay ra từ trong khoang tàu lạnh lẽo... trong thế giới không chút hơi ấm cuối cùng mới có một điểm lay động lòng người.

"Em biết em muốn vẽ gì rồi!" Tiền Tiền vỗ đùi một cái, vội vàng mở túi tìm giấy bút. Ý tưởng nảy ra trong đầu cô, cô phải lập tức ghi chú lại ý tưởng.

Thông qua gương chiếu hậu, Hàn Văn Dật liếc nhìn cô cúi đầu nghiêm túc vẽ nháp, vui mừng yên tâm mỉm cười, tiếp tục lái xe đi về hướng văn phòng.

...

Sau khi xác định xong đề tài, Tiền Tiền liền bắt đầu nghiêm túc vẽ tranh. Mỗi ngày ở văn phòng cô cố hoàn thành công việc nhanh nhất có thể, vừa tan làm liền vội vàng về nhà vẽ tranh. Thời gian một tuần vốn dĩ rất ngắn, còn phải trừ bỏ thời gian đi làm và thời gian ngủ, tiến độ của cô có thể nói là vô cùng khẩn trương.

Có hôm cô vẽ đến tối muộn, buổi sáng thật sự không dậy nổi, buồn ngủ đến nỗi ngáp không ngừng. Bởi vì tình hình đặc biệt, Hàn Văn Dật cũng tạm thời dừng hoạt động chạy bộ buổi sáng, để cô yên tâm vẽ tranh.

Chớp mắt mà thứ sáu đã đến.

Vừa tan làm, Tiền Tiền về nhà tùy tiện ăn hai thìa cơm liền chui vào phòng. Tiền Mỹ Văn ở đằng sau sốt ruột gọi: "Này, con ăn xong rồi sao? Con ăn ít quá rồi."

"Đúng đó, con ăn thêm chút đi." Tiền Vi Dân tiếp lời: "Cha đã nấu rất nhiều món..."

"Con không ăn nữa! Con đã no rồi!" Tiền Tiền không quay đầu mà chui vào phòng, tiếp tục công việc.

Tiền Mỹ Văn và Tiền Vi Dân đưa mắt nhìn nhau. Họ biết gần đây con gái đăng ký dự thi vẽ tranh, thời gian gấp rút, hình như cuối tuần này phải nộp bản thảo.

"Không dễ gì thấy con khỏe mạnh một thời gian, gần đây lại bắt đầu thức khuya, cơm cũng ăn ít như vậy, buổi sáng cũng không chạy bộ nữa..." Tiền Mỹ Văn càm ràm: "Như vậy làm sao sức khỏe của con chịu nổi?"

Tiền Tiền nhắm mắt bịt tai, đã bắt đầu pha màu trong phòng. Thời gian của cô sắp không đủ dùng rồi.

"Haiz..." Tiền Mỹ Văn lắc đầu: "Tối nếu có đói, tự mình mở tủ lạnh hâm đồ ăn ăn nhé. Cha mẹ không quản con nữa!"

"Con biết rồi con biết rồi. Cha mẹ ăn no là được, không cần lo cho con." Tiền Tiền nghe càm ràm đến mất kiên nhẫn, nâng giọng đáp một câu.

Pha màu xong, cô liền bắt đầu gấp rút vẽ.

Vẽ chưa được bao lâu thì điện thoại để trên bàn đổ chuông. Có người gọi cho cô. Cô đang hết sức tập trung tô màu, không còn tâm trí để quan tâm, để mặc điện thoại liên tục đổ chuông ở đó.

Chuông đổ được một lúc thì dừng. Nhưng im lặng chưa được vài giây, tiếng chuông lại vang lên.

Tiền Tiền vô cùng chăm chú, cẩn thận dùng cọ tô màu cho tranh, chưa từng nhấc mông khỏi ghế.

Đợi tiếng chuông vang lên lần thứ tư, cô đã hoàn thành một phần của bức tranh, cuối cùng đã đặt bút xuống đứng dậy đi nghe máy. Cô cầm điện thoại lên liếc nhìn màn hình, là Vương Tấn Sinh gọi đến.

Cô bấm nút nghe máy: "Ông chủ Vương."

"Cô Tiền." Sau khi nối máy, giọng điệu của Vương Tấn Sinh rất không tốt: "Cô bị sao vậy? Tin nhắn không trả lời, gọi điện cũng không nghe, tôi còn tưởng cô gặp chuyện gì rồi, suýt thì..." Anh ấy nói nửa chừng thì im bặt.

"Suýt thì sao?" Tiền Tiền cảm thấy khó hiểu.

"Suýt thì gọi cho người hâm mộ của cô, hỏi anh ấy cô đang ở đâu."

"Người hâm mộ của tôi? Là ai thế?" Tiền Tiền ngạc nhiên. Cô nhớ lại lúc Vương Tấn Sinh vừa mới đến tìm cô đã từng nói với cô là người hâm mộ của cô giới thiệu, nên anh ấy mới biết cô. Cô còn tưởng người hâm mộ đó là dân mạng, nghe giọng điệu của Vương Tấn Sinh, thì ra còn là người cô quen biết ư?

Vừa rồi Vương Tấn Sinh buột miệng, suýt đã khai ra Hàn Văn Dật. Trong thời khắc khẩn cấp anh ấy nhớ lại Hàn Văn Dật từng dặn anh ấy giữ bí mật, nên anh ấy mới phanh gấp. Anh ấy cười hì hì, đáp qua loa: "Cô đoán xem. Tôi cho cô gợi ý, vị đó là một đại thần."

Anh ấy không quá coi trọng việc giữ bí mật. Hiện tại Tiền Tiền không biết, chẳng phải sớm muộn cũng sẽ biết sao? Trên đời này thứ được người nhiều chuyện lan truyền đi nhanh nhất chính là các mối quan hệ. Hiện tại anh ấy cũng chỉ phối hợp với đôi tình nhân nhỏ chơi trò lãng mạn thôi.

"Đại thần?" Tiền Tiền chợt ngẩn ra. Cô bỗng nhớ lại hôm sửa xong máy tính, Việt Minh Vũ từng yêu cầu tác phẩm của cô. Lẽ nào là đồng chí Tiểu Minh học theo Lôi Phong (*) làm việc tốt giấu tên?

*Tên của một chiến sĩ gương mẫu.

"Đi xa rồi!" Vương Tấn Sinh gọi tới không phải vì chuyện này. Anh ấy nhanh chóng quay lại chủ đề chính: "Cô vẽ đến đâu rồi? Ngày mai có thể đến nộp tranh chứ?"

Tiền Tiền quay trở lại đứng trước bàn vẽ, băn khoăn cắn môi: "Còn thiếu một chút... Tối mai chắc là có thể vẽ xong."

"Tối mai?!" Vương Tấn Sinh phút chốc sốt ruột: "Ngày mốt là bắt đầu buổi triển lãm rồi, chẳng phải trước đó tôi đã nói với cô rằng sáng thứ bảy phải nộp tranh cho tôi sao?"

"Xin lỗi... tôi mất quá nhiều thời gian cho việc lên ý tưởng, hơn nữa bức đầu tiên vẽ xong nhìn thế nào cũng cảm thấy không hài lòng, cho nên đã vẽ bức khác, lãng phí rất nhiều thời gian."

Nghệ thuật cần linh cảm. Cô vốn dĩ chỉ có thời gian một tuần, mất hai ngày cô mới nghĩ ra bản thân sẽ vẽ gì, cộng thêm việc bỏ nháp vẽ lại, mấy hôm nay cô thật sự bận đến nỗi không nghỉ tay, vì vậy mà ngay cả tâm trí ăn cơm cũng không có.

Đầu bên kia thở dài nặng nề, Vương Tấn Sinh nhượng bộ: "Cô chắc chắn ngày mai có thể nộp đúng không? Tôi chỉ có thể đợi cô muộn nhất là đến năm giờ, năm giờ phòng triển lãm sẽ phải đóng cửa."

Tiền Tiền nhìn kỹ tranh của mình. Thật ra hiện tại khung cảnh đã hoàn chỉnh rồi, nhưng tranh màu nước được tô màu từng lớp từng lớp, lớp lớp hòa trộn vào nhau, đây là một công việc tỉ mỉ công phu. Cô vẫn còn thiếu rất nhiều chi tiết, cô muốn vẽ ra sự thay đổi và giao thoa của màu sắc, cô muốn thể hiện ra hết toàn bộ ánh sáng rực rỡ lẫn mờ nhạt.

"Ngày mai tôi sẽ ở nhà vẽ, không đi đâu cả. Thời gian một ngày chắc là đủ." Cô nói.

"Đừng chắc là chứ!" Vương Tấn Sinh hy vọng nhận được câu trả lời rõ ràng hơn của cô: "Cô Tiền, chín giờ sáng ngày mốt là bắt đầu triển lãm rồi, tôi thậm chí đã xếp chỗ cho cô rồi, nếu cô không vẽ xong, hãy nói ngay lúc này, tôi sẽ lập tức đi hủy chỗ ngay. Nếu không đến lúc công chúng đi vào thấy trên tường trống không thì còn ra gì nữa?"

Tiền Tiền cắn răng: "Hãy chvàvo tôi thêm một ngày, tôi có thể vẽ xong!"

"Được, vậy ngày mai tôi đợi cô!" Vương Tấn Sinh liếʍ liếʍ môi, do dự không ngắt máy ngay.

Tuy đã nhận được sự đảm bảo của cô, nhưng anh ấy vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Là người mở phòng triển lãm, anh ấy đã có quá nhiều kinh nghiệm xương máu vì họa sĩ trì hoãn nộp bản thảo. Những người vỗ ngực nói một ngày là có thể nộp bản thảo, trì hoãn một tháng cũng không phải chuyện lạ gì. Không cầm được tranh trong tay, dù là Thiên Vương Lão Tử (*) cũng không thể tin tưởng được.

"Đúng rồi cô Tiền." Anh ấy nói: "Cô hãy chụp lại tiến độ hiện tại của cô, gửi tôi xem thử, để tôi nắm được tình hình."

"Được." Tiền Tiền đáp ngay.

Sau khi ngắt máy, cô liền chụp lại một nửa thành phẩm của mình, gửi vào WeChat của Vương Tấn Sinh.

...

Nói chuyện điện thoại với Tiền Tiền xong, Vương Tấn Sinh cầm điện thoại chờ đợi. Nói thật lòng thì anh ấy không tin Tiền Tiền mấy, có nhiều họa sĩ trì hoãn bản thảo như vậy, nói mình sắp vẽ xong rồi nhưng trên thực tế chưa vẽ nét nào. Vì vậy anh ấy cần phải kiểm tra tiến độ, mới có thể chắc chắn nên giữ chỗ dự thi cho Tiền Tiền không.

Chưa bao lâu sau, Tiền Tiền đã thật sự gửi đến một bức ảnh, anh ấy vội vàng mở ra xem.

Sau khi tải xong, toàn bộ bức tranh xuất hiện trên màn hình điện thoại của anh ấy, anh ấy phút chốc ngây người.

Một bức tranh in vào tầm mắt, đầu tiên anh ấy nhìn thấy chỉnh thể, là bố cục và màu sắc của tranh. Màu bối cảnh của Tiền Tiền là màu xanh lam, đệm một khúc nhạc dạo buồn man mát cho bức tranh của cô. Cô không diễn đạt rõ khung cảnh và địa điểm, màu xanh loang lổ thê lương, có thể ở trong biển sâu, có thể ở dưới bầu trời đêm, cũng có thể ở bất kỳ một góc nào đó của vũ trụ.

Trong tranh có hai nhân vật chính, không chiếm nhiều diện tích. Bởi vì Tiền Tiền muốn diễn đạt họ chỉ là hai con người nhỏ bé giữa vũ trụ mênh mông vô tận. Từ cái nhìn đầu tiên, Vương Tấn Sinh nhận ra cô vẽ một cô gái loài người từ đằng sau ôm lấy một chàng trai người máy đang cuộn tròn.

Hình ảnh gây ấn tượng rất lớn cho người xem, nhưng đề tài này khiến Vương Tấn Sinh cảm thấy có chút mờ mịt. Con người ôm người máy ư? Tại sao chứ? Là muốn diễn đạt trong tương lai con người nên chung sống hòa bình với người máy?

Thế nhưng khi nhìn kỹ hơn, anh ấy phát hiện tầng ý nghĩa khác. Cô gái bị anh nhìn sơ qua tưởng là con người, toàn bộ cơ thể là cơ thể của con người, nhưng sau gáy lại được tạo nên bởi các mạch cơ học; chàng trai bị anh nhìn sơ qua tưởng là người máy, cơ thể được tạo thành bởi các loại máy móc, nhưng từ phần đầu trở lên thì vẫn là đầu của con người.

Vậy nên nội dung của bức tranh này thật ra là một cô gái người máy đang ôm một chàng trai có cơ thể được trang bị thành người máy?

Vương Tấn Sinh đang cẩn thận đánh giá thì Tiền Tiền lại gửi đến một đoạn tin nhắn, giải thích ý tưởng bức tranh của cô.

Tiền Tiền không có tiền: "Ý tưởng bắt nguồn từ hai đồng nghiệp của tôi. Một đồng nghiệp nói rằng trong tương lai con người sẽ phát minh ra rất nhiều người máy, giúp đỡ nhân loại giải quyết các nhu cầu; một đồng nghiệp khác nói rằng sau này con người có thể tự trang bị bản thân thành người máy, có cơ thể mạnh mẽ hơn, chúng ta sẽ càng tự do hơn, có thể làm nhiều việc hơn."

Tiền Tiền không có tiền: "Tôi đã suy nghĩ rất lâu, nếu khoa học kỹ thuật của tương lai thật sự phát triển như vậy, con người đã có cơ thể mạnh nhất, vậy còn nhu cầu gì cần người máy giúp đỡ giải quyết nữa?"

Tiền Tiền không có tiền: "Khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, một người có thể làm nhiều việc hơn, thì sẽ càng cô độc hơn. Bởi vì chúng ta không còn cần sự giúp đỡ của người khác nữa, vì vậy nếu thật sự có một tương lai như thế, tôi cảm thấy điều mà con người vẫn cần người máy cung cấp, có lẽ chính là tình yêu và sự bầu bạn."

Tiền Tiền không có tiền: "Câu này là bạn của tôi nói. Tình yêu thương, chính là thứ mà con người vĩnh viễn theo đuổi."

Vương Tấn Sinh xem tranh xong, lại đọc giải thích của cô, liền bị rung động sâu sắc. Anh ấy lại bấm vào bức tranh lần nữa, chăm chú nhìn thật lâu, thật lâu.

Anh ấy bỗng cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Ý tưởng hay như vậy, dàn ý hay như vậy, chỉ vùi trong một cuộc thi nhỏ bé của họ. Nếu bức tranh này có cơ hội bước lên sân chơi lớn hơn, nó nhất định có thể đạt được nhiều thành tựu hơn!

Dĩ nhiên suy nghĩ này quá đỗi xa xôi. Cần làm xong chuyện trước mắt đã.

Vương Tấn Sinh phản hồi tin nhắn Tiền Tiền: "Cô Tiền, tôi dùng nhân cách của mình bảo đảm với cô, nếu bức tranh này của cô không có giải, sau này tôi sẽ theo họ cô! Nhưng cô cần nộp bản thảo trước năm giờ chiều ngày mai."

Buổi triển lãm được tổ chức tại Thanh Phong Gallery, vì vậy những tác phẩm dự thi khác đều đã ở trong tay anh ấy, anh ấy đều đã xem qua. Những người dự thi cuộc thi nhỏ này không có họa sĩ nổi tiếng gì, về cơ bản đều là sinh viên học mỹ thuật và người yêu thích vẽ tranh. Nói theo lương tâm, Anh ấy cho rằng bức tranh của Tiền Tiền xuất sắc nhất trong các tác phẩm dự thi. Chắc chắn là sẽ có giải.

Tiền Tiền tô màu một lúc, cầm điện thoại lên xem thử, Vương Tấn Sinh lại gửi vài tin nhắn cho cô.

"Cô nên tỏa sáng, không nên bị chôn vùi."

"Tôi rất mong chờ sự hợp tác tiếp theo của chúng ta!"

Trong lòng Tiền Tiền lại dao động, tim đập nhanh hơn mấy nhịp. Tỏa sáng ư...