Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Văn Phòng Số 12

Chương 56

« Chương TrướcChương Tiếp »
Về đến phòng bao, Tiền Tiền cúi mắt, chậm rãi mở lời: "Anh, chuyện lớn như vậy, sao chưa từng nghe anh nhắc?"

Cô vốn dĩ định ngồi đối diện Hàn Văn Dật, nhưng Hàn Văn Dật vươn tay kéo cô đến bên mình, ôm lấy cô, vùi mặt vào hõm vai của cô.

Tiền Tiền hơi ngây người. Hàn Văn Dật mà ngày thường cô nhìn thấy đều mang theo hào quang, nhưng lúc này trông anh có chút yếu ớt, mệt mỏi.

"Văn phòng gặp chuyện rồi sao?" Cô khẽ hỏi.

"Chuyện không lớn lắm." Anh không biết đang an ủi Tiền Tiền, hay đang an ủi chính mình: "Anh đang nghĩ cách. Rồi sẽ có cách giải quyết."

Một lúc sau Tiền Tiền mới "ừm" một tiếng.

Hàn Văn Dật dựa trên vai cô, bản thân anh cũng đầy tâm sự, vì vậy anh không chú ý nét mặt cô có chút hụt hẫng.

"Khoan nói với các đồng nghiệp khác trong văn phòng." Hàn Văn Dật nắm tay cô: "Anh không muốn làm ảnh hưởng tâm trạng làm việc của mọi người."

"Ừ."

Cô nhìn thấy cốc nước bị Mã Thiên Vạn chạm qua, đang định mang nó ra ngoài, nhưng cô vừa đυ.ng vào thì bị Hàn Văn Dật ngăn lại.

"Đừng động đậy, để anh ôm em một lúc."

Tiền Tiền bèn ngồi im không động đậy nữa. Cô không biết mình còn có thể làm gì. Cô nhẹ nhàng vuốt lưng anh, hy vọng có thể an ủi anh một chút.

Hàn Văn Dật siết chặt cánh tay, ôm cô chặt hơn, mùi thơm thoang thoảng của hoa dành dành truyền vào mũi anh. Đó là mùi dầu gội của cô.

Cơ thể mềm mại và hương thơm tươi mát khiến tâm trạng phiền muộn rối bời của anh nhanh chóng ổn định trở lại.

=====

Sáng hôm sau, mọi người đang làm việc trên lầu, bỗng nghe phía dưới có tiếng ồn ào, nghe kỹ thì hình như có người đang cãi nhau.

"Đừng có chỉ trỏ tôi! Mẹ nó tôi là con người, không phải thú cưng của ông, không biết tôn trọng người khác à?"

"Mày mẹ... mày học nói tục từ ai đấy?! Ngay cả tôn trọng cha mẹ mà mày cũng không biết, còn đòi người khác tôn trọng à?!"

Các đồng nghiệp trong văn phòng đưa mắt nhìn nhau.

Tầng dưới là phòng tư vấn, lẽ nào là khách hàng đến tư vấn cãi nhau?

Không bao lâu, cô gái tiếp tân vội vàng chạy lên, vẻ mặt khổ sở: "Làm sao đây? Có người cãi nhau, tôi cản thế nào cũng không được. Hiện tại trong văn phòng vẫn còn chuyên gia tâm lý chứ?"

Mọi người nhìn nhau.

Lưu Tiểu Mộc chạy vội vào văn phòng Hàn Văn Dật, chưa bao lâu đã kéo Hàn Văn Dật ra ngoài.

"Có chuyện gì?" Hàn Văn Dật hỏi.

"Có hai cha con đến đây rồi cãi nhau ở tầng dưới. Họ nói muốn được tư vấn, nhưng họ không hẹn trước."

Thông thường tư vấn tâm lý sẽ có hẹn trước, chuyên gia tư vấn tâm lý có lúc sẽ cần đến tận nhà thăm khám, vì vậy có một số không ở văn phòng. Nếu không hẹn trước, đến rồi khả năng rất cao là vô ích. Hôm nay chính là tình huống như vậy, trong văn phòng đã không còn chuyên gia tư vấn có thể tiếp đón họ. Họ lại cãi nhau không ngừng, tiếp tân chỉ có thể chạy lên cầu cứu.

Hàn Văn Dật vội vàng đi xuống tầng dưới.

Đến tầng dưới, quả nhiên thấy hai cha con đang cãi nhau đến đỏ cả mặt.

Cậu con trai dáng người rất cao, khuôn mặt còn non trẻ, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Quả đầu húi cua, còn nhuộm thêm nhúm tóc đỏ. Trên người mặc đồng phục đi học, bị cậu ta làm cho xộc xệch, vừa nhìn liền biết là học sinh ngỗ nghịch khiến giáo viên đau đầu.

Người cha khoảng bốn mươi tuổi, mắt to mày rậm, mặt chữ quốc, người đầy sinh lực và năng lượng, khi quát lên ba tầng trên dưới đều có thể nghe thấy.

Gia cảnh của gia đình này chắc là rất tốt, đôi giày đá bóng của cậu con trai bằng một hoặc hai tháng lương của một thanh niên. Người cha cũng cả người toàn đồ hiệu, nhìn điệu bộ và chất giọng giáo huấn ấy, rất giống những ông chủ.

"Thằng nhóc thối tha, cũng tại bình thường mẹ của mày chiều mày, xem mày bị chiều thành bộ dạng gì đây? Không biết lớn nhỏ!"

"Liên quan gì đến mẹ tôi? Con hư tại cha, chưa từng nghe qua à? Tôi mà là thằng nhóc thối tha, ông chính là lão già thối tha!"

"Mày!"

Hai cha con đều nóng tính, tranh hơn thua với nhau, không ai nhường ai. Người cha bị cậu con trai chọc tức điên lên, nắm tay thành nắm đấm, hình như muốn trực tiếp động tay.

Thiếu niên ngỗ nghịch một chút cũng không sợ hãi, đôi mắt to dưới chân mày rậm hệt như đúc ra cùng một khuôn với cha cậu trợn lớn: "Đến đây, ông đánh đi! Hôm nay hãy để mọi người nhìn thấy, là ông không biết làm cha, hay là tôi không biết làm con!"

Hàn Văn Dật sợ họ thật sự động tay, vội vàng đi ra căn ngăn. May mà người cha tuy nóng tính, nhưng lý trí vẫn còn, chỉ nắm tay xong thả ra, không có ý định thật sự ra tay.

Người cha quay lưng với Hàn Văn Dật, nên thiếu niên nhìn thấy Hàn Văn Dật trước. Cậu ta vốn dĩ cãi nhau dữ dội với cha mình, vừa thấy Hàn Văn Dật, lại có thể im lặng trong phút chốc. Sự hung hăng trong ánh mắt biến mất không còn tung tích, thoáng chốc để lộ ra sự ôn thuận ngoan ngoãn mà đứa trẻ ở độ tuổi này nên có.

Người cha chợt ngẩn ra, nhìn theo hướng mắt của con trai, lúc này mới nhìn thấy Hàn Văn Dật. Cơn giận của ông ta phút chốc cũng tan biến, ông ta trở nên nhiệt tình thân thiện.

"Chào hai người." Hàn Văn Dật bước lên: "Tôi là chuyên gia tư vấn tâm lý ở đây, Hàn Văn Dật."

"Ông chủ Hàn, xin chào xin chào." Người cha hùng hồn đi tới, nhiệt tình vươn tay: "Tôi tên Vũ Thuận, cậu gọi tôi Đại Vấn là được."

Hàn Văn Dật bắt tay với ông ta. Anh nhìn Vũ Thuận, cảm thấy có chút quen mắt. Cái tên này hình như cũng từng nghe qua ở đâu, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

Thiếu niên vừa định nói thì Vũ Thuận kéo cậu ta tới, vỗ vai của cậu ta: "Đây là con trai tôi, Vũ Thuận. Ông chủ Hàn gọi nó Tiểu Thuận là được."

Vẻ mặt Vũ Thuận không thoải mái, vừa định mở miệng liền ngậm lại.

"Chào người ta đi chứ!" Vũ Thuận trừng mắt với con trai: "Lớn chừng này còn bắt ba dạy phép lịch sự à?"

Vũ Thuận không chào, chỉ nói qua kẽ răng hai từ: "Mẹ... nó..."

Vũ Thuận phút chốc trừng mắt như chuông đồng. Thấy hai cha con lại sắp cãi nhau, Hàn Văn Dật vội hòa giải: "Ông Vũ, Tiểu Thuận, hai người cần tư vấn tâm lý đúng không?"

Câu hỏi này đã làm khó Vũ Thuận. Ông ta liếʍ liếʍ môi, không biết nên trả lời thế nào.

Vũ Thuận cười nhạo với cha cậu ta, cuối cùng mở miệng chào: "Anh Văn Dật."

Hàn Văn Dật nhướng mày. Anh có thể cảm nhận được hai cha con này đối xử với anh thân thiện và tin tưởng một cách kỳ lạ. Vũ Thuận vừa gặp liền gọi anh là ông chủ, chắc là cha con họ từng xem chương trình của anh, cũng biết văn phòng này là anh lập ra.

"Anh Văn Dật, anh hãy phân xử! Là em có bệnh, hay là ba em có bệnh?"

Hàn Văn Dật: "..."

Anh gần như hiểu rồi. Cha ngang ngược nóng nảy và con trai ngỗ nghịch, không được tính là bệnh, cũng chính là mối thù từ kiếp trước, kiếp này giày vò lẫn nhau.

"Tôi nghe Tiểu Thiến nói." Tiểu Thiến là tên của cô tiếp tân: "Hai người không hẹn trước sao?"

"Xin lỗi nhé ông chủ Hàn." Vũ Thuận vẫn rất hiểu lý lẽ, vội nói xin lỗi: "Sáng nay thằng nhóc này cãi nhau một trận với giáo viên trong trường, giáo viên gọi tôi đến, chúng ta bắt đầu cãi nhau. Nó đang tuổi làm phản, không nghe lời phụ huynh và giáo viên. Bình thường nó xem chương trình của cậu, nó nghe lời cậu..."

Hàn Văn Dật kinh ngạc, vội sửa lại lời của ông ta: "Nghĩa là Tiểu Thuận chịu giao tiếp với tôi đúng không?"

Nói đùa, đứa trẻ ở tuổi này cực kỳ kiêu ngạo, câu "nghe lời anh" có trời biết gây bao nhiêu thù oán cho anh. Hiện tại trông Vũ Thuận đúng là khá ôn hòa với anh, bị Vũ Thuận gieo thù oán, lát nữa anh nói câu nào không vừa lòng, cũng bị Vũ Thuận dán mác người thành niên hồ đồ ngu xuẩn, có oan cho anh không?

Sự thiệt thòi vì bị phụ huynh nhà người khác gieo thù oán, anh đã chịu từ nhỏ đến lớn, không muốn chịu thêm nữa.

"Đúng đúng đúng, nó chịu giao tiếp với cậu." Vũ Thuận cũng rất biết nghe lời phải: "Vì vậy tương đối đột ngột, chúng tôi cũng chưa kịp hẹn trước đã chạy tới đây, thật xin lỗi. Hiện tại nếu ông chủ Hàn đang bận, chúng tôi có thể đợi. Hoặc cậu cứ nói thời gian, lúc khác chúng tôi lại đến."

Hiện tại Hàn Văn Dật trái lại không bận, nhưng gần đây anh đều rất bận. Chuyện gọi vốn đã đủ khiến anh sứt đầu mẻ trán rồi, anh phải chạy đến các công ty đầu tư mạo hiểm cả ngày, mời nhà đầu tư ăn cơm. Anh còn phải quay chương trình, thi thoảng còn phải đi thăm Lữ Đồng Đồng. Anh không phải không muốn trò chuyện với hai cha con nhà họ Vũ, nhưng tư vấn không phải làm một lần là xong, anh không đủ sức nhận thêm việc nữa.

"Rất xin lỗi, tôi còn có việc khác, gần đây tạm thời không nhận tư vấn. Tôi đề cử một chuyên gia tâm lý cho hai người nhé? Cậu ấy..."

Anh còn chưa nói xong, thì đã bị cha con nhà họ Vũ ngắt lời: "Không được!!!"

Hàn Văn Dật: "..."
« Chương TrướcChương Tiếp »