Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Văn Phòng Số 12

Chương 66

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một giờ trôi qua trong nháy mắt.

Trước khi kết thúc cuộc tư vấn, Hàn Văn Dật đã hỏi Trịnh Uyển Nhu rằng bà ấy có cân nhắc việc ra ngoài tìm việc không, nhưng anh vừa hỏi, Trịnh Uyển Nhu lập tức lộ ra vẻ bối rối và vẻ mặt của Vũ Đại Vấn rõ ràng là không ủng hộ đề nghị này —— Trịnh Uyển Nhu đã cách biệt với xã hội quá nhiều năm, bà ấy rõ ràng thích gia đình hơn xã hội. Bây giờ sự hữu ích của bà ấy trong gia đình đã giảm sút, việc đẩy bà ấy trở lại xã hội quả thực có chút tàn nhẫn. Vì vậy, Hàn Văn Dật đã từ bỏ đề nghị này.

Tìm ra vấn đề không phải việc khó, giải quyết vấn đề mới là việc khó khăn nhất. Hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Vũ là mối quan hệ vợ chồng khá ổn định và hòa thuận, nhưng có thể Vũ Thuận lại có mâu thuẫn với mọi người, mâu thuẫn với Trịnh Uyển Nhu càng lớn hơn. Họ tranh giành quyền lực trong một không gian nhỏ, nếu Vũ Thuận có nhiều hơn một chút thì Trịnh Uyển Nhu phải từ bỏ một chút. Đây là một cuộc bàn giao và chuyển giao quyền lực, họ cần có thời gian để mài giũa, mà quá trình mài giũa cũng nhất định rất khó khăn.

Hàn Văn Dật chỉ có thể bắt đầu dùng phương thức ôn hoà giúp họ thay đổi một cách nhẹ nhàng hơn. Anh nói: “Hai người có thể tiếp tục đưa ra thang đánh giá cho nhau và tốt nhất là để bà Vũ cùng tham gia.”

Trịnh Uyển Nhu tỏ vẻ đồng ý.

“Hơn nữa, nếu gần đây lại phát sinh mâu thuẫn một lần nữa, mọi người có thể thử ngồi lại với nhau như hôm nay, mỗi người thay phiên nhau phát biểu, nói hết những gì muốn nói, đừng cắt ngang lời người khác—Hãy cho người khác cơ hội bày tỏ và cũng cho chính mình cơ hội được lắng nghe.”

Ba thành viên nhà họ Vũ đều nghiêm túc gật đầu.

Họ chưa bao giờ thử cách giao tiếp này, thường thường khi bọn họ ở nhà, hoặc là cãi nhau hoặc là cố gắng nhẫn nhịn. Ngay cả các cuộc họp ở công ty đều chưa có cơ hội bình đẳng như vậy.

Tuy nhiên, nhẫn nhịn và nhượng bộ đã có nghĩa là bỏ qua cơ hội để đối phương hiểu mình và những tranh chấp giữa họ có đôi khi sẽ khiến họ vội nói ra những lời nói trái lương tâm, cũng có thể có những lời muốn nói nhưng chưa kịp nói đã bị đối phương gạt bỏ đi. Vì vậy, nếu có một môi trường giao tiếp bình đẳng, cởi mở thì sẽ hiệu quả hơn nhiều so với những cuộc cãi vã, chiến tranh lạnh.

Hàn Văn Dật hướng dẫn từng bước: “Sự thay đổi bắt đầu từ sự hiểu biết lẫn nhau.”

Sự hiểu biết luôn là điều quan trọng nhất trong các mối quan hệ giữa các cá nhân. Nếu Vũ Thuận có thể coi sự quan tâm quá mức của mẹ là mẹ nhận ra giá trị bản thân mà không phải là cố tình kiểm soát cậu ta. Nếu Trịnh Uyển Nhu có thể coi sự phản kháng của con trai là sự khao khát tự do của bản thân chứ không phải là ghét bỏ bà ấy thì chắc chắn họ sẽ khoan dung và kiên nhẫn hơn.

Những lời nói của Hàn Văn Dật khiến Vũ Thuận sửng sốt một chút. Cậu ta không kìm lòng được mà quay đầu nhìn ba mẹ, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt.

Sau khi kết thúc công việc, Hàn Văn Dật tiễn họ đi ra ngoài. Thời gian đã không còn sớm, đã đến lúc Vũ Thuận phải trở về trường đi học, Vũ Đại Vấn cũng phải đến công ty.

Vũ Đại Vấn và Trịnh Uyển Nhu đi ở phía trước, Vũ Thuận và Hàn Văn Dật đi ở phía sau. Chàng trai trẻ thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Văn Dật, dáng vẻ cậu ta rất ngoan ngoãn. Cậu ta đã từng xem các chương trình của Hàn Văn Dật trên mạng và cậu ta rất ngưỡng mộ Hàn Văn Dật, sau vài lần trao đổi trực tiếp, cậu ta càng thực lòng tin phục Hàn Văn Dật hơn.

Hàn Văn Dật mỉm cười và vỗ nhẹ vào vai cậu ta. Thiếu niên này đã chịu một số đả kích trong ngày hôm nay, cậu ta cần năng lượng.

Vũ Thuận nhỏ giọng hỏi: “Anh Văn Dật, em thật sự rất nổi loạn sao?”

Khi nói vậy, vẻ mặt của cậu ta có chút không tự nhiên. Thanh thiếu niên trong thời kỳ nổi loạn không muốn thừa nhận mình nổi loạn, phụ nữ thời kỳ mãn kinh không muốn thừa nhận mình già hơn và đàn ông gặp khủng hoảng tuổi trung niên không muốn thừa nhận mình đang trong thời kỳ khủng hoảng tuổi trung niên. Bởi vì điều đó có nghĩa là họ phải thừa nhận rằng những mâu thuẫn của họ với thế giới bên ngoài là do vấn đề của chính họ gây ra.

Hàn Văn Dật suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em không cần phải chịu hết trách nhiệm, nhưng hành vi của em cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến quan hệ không tốt. Anh nói vậy, em hiểu không?”

Vũ Thuận sửng sốt một lát, sau đó dùng sức gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Hàn Văn Dật xoa tóc cậu ta, nhẹ nhàng nói: “Em rất may mắn.”

Thanh thiếu niên ở tuổi này vẫn còn rất quan tâm đến hình ảnh của mình. Vũ Thuận vội vàng sửa sang lại kiểu tóc, đồng thời có chút hoang mang nhìn Hàn Văn Dật, không hoàn toàn hiểu anh nói may mắn là có ý gì.

Hàn Văn Dật lại không nói thêm gì cả.

Vũ Thuận may mắn. Vũ Đại Vấn và Trịnh Uyển Nhu cũng may mắn. Một gia đình ba người có thể ngồi cùng nhau trong phòng tư vấn, dù có khuyết điểm gì đi nữa thì họ vẫn sẵn sàng thừa nhận và tình nguyện sửa đổi, đó là điều nằm ngoài khả năng của nhiều gia đình.

Đã đến cửa ra vào của phòng tư vấn, Vũ Đại Vấn dừng lại, chuẩn bị đặt lịch hẹn cho lần tư vấn tiếp theo: “Sếp Hàn, tuần sau cậu có thời gian không?”

Hàn Văn Dật còn chưa kịp trả lời, anh chợt nghe có người gọi mình ở sau lưng.

“Sư phụ!”

Anh quay đầu lại, Lưu Tiểu Mộc từ trong hành lang chạy ra, làm động tác điện thoại đặt lên tai: “Có tổ chức đầu tư mạo hiểm gọi điện thoại tìm anh.”

Hàn Văn Dật gần đây rất lo lắng về vấn đề tiền vốn đầu tư, anh không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Anh vội vàng tạm biệt Vũ Đại Vấn: “Xin lỗi, hiện tại tôi có việc gấp cần giải quyết, hẹn lần tư vấn tiếp theo nhé.”

Vũ Đại Vấn cũng không muốn làm chậm trễ anh, vội vàng vẫy tay: “Vậy cậu bận đi, cậu đã vất vả rồi.”

Hàn Văn Dật để lại một câu “Đi đường cẩn thận” rồi vội vàng lên lầu nghe điện thoại.

“Tổ chức đầu tư mạo hiểm ư…”

Vũ Đại Vấn nhìn bóng lưng của Hàn Văn Dật, rồi lại đánh giá môi trường của văn phòng, vuốt cằm suy tư điều gì đó.

...

Sau giờ nghỉ trưa, Việt Minh Vũ có chút gì đó không đúng. Thông thường, anh ấy luôn ngồi tại chỗ không động đậy giống như một vị Bồ tát được thờ trong chùa, hoặc là viết mã hoặc là ngẩn người. Anh ấy còn luôn đeo một chiếc tai nghe trên đầu và không bao giờ giao tiếp với người khác.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên anh ấy không đeo tai nghe, nhưng lại đứng ngồi không yên, loay hoay tìm đồ đạc một hồi rồi lại đứng dậy chạy ra ngoài.

Cả Tiêu Bát và Tiền Tiền đều phát hiện ra sự bất thường của anh ấy.

Khi Việt Minh Vũ đứng dậy và rời khỏi chỗ ngồi của mình một lần nữa, ánh mắt của Tiền Tiền nhìn theo anh ấy, lúc này cô mới phát hiện ra rằng anh ấy đang đi đến máy lọc nước để gọi điện thoại. Không phải mọi đồng nghiệp trong văn phòng đều có điện thoại cố định, đặc biệt là bộ phận IT của họ, bình thường họ không cần liên lạc với bên ngoài cho nên họ không có điện thoại cố định. Có một cái điện thoại công cộng ở chỗ máy lọc nước, nhưng nó nằm ở chỗ xa họ hơn nửa văn phòng.

Việt Minh Vũ ngồi bên điện thoại rất lâu vẫn chưa quay lại, Tiền Tiền đi rót nước ngang qua, đúng lúc nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại.

“Làm ơn khóa thẻ cho tôi, số điện thoại của tôi là…”

Tiền Tiền lập tức giật mình nhìn anh ấy.

Một lúc sau, Việt Minh Vũ nói chuyện điện thoại xong và trở về chỗ ngồi của mình.

“Thánh Minh, anh bị mất điện thoại à?” Tiền Tiền hỏi. Cô vừa nghe thấy Việt Minh Vũ gọi tổng đài để hủy thẻ.

Mắt Việt Minh Vũ lóe sáng, anh ấy gật đầu.

“Hả? Cậu làm mất điện thoại à?” Tiêu Bát cũng lắp bắp sửng sốt: “Cậu tự làm rơi hay là bị trộm? Cậu đã gọi thử chưa?”

“Điện thoại bị tắt rồi.” Việt Minh Vũ vô cảm nói.

“Tắt điện thoại?” Tiêu Bát và Tiền Tiền nhìn nhau: “Đó là bị trộm…”

Việt Minh Vũ bực bội mà tặc lưỡi một tiếng.

Đến giờ Tiêu Bát mới nhận ra hôm nay cơn gió độc nào thổi tới làm Việt Minh Vũ chạy đến chỗ điện thoại cố định. Anh ấy không khỏi oán trách: “Vừa rồi cậu tới đó gọi điện thoại à? Cậu không hỏi mượn điện thoại di động của chúng tôi sao? Chạy lòng vòng có mệt không?”

Việt Minh Vũ nhướng mắt nhìn anh ấy một cái, vẻ mặt lười để ý đến anh ấy, rồi lại hướng ánh mắt về phía màn hình máy tính.

Tiêu Bát liếc mắt. Nếu người ta không nhờ anh ấy giúp đỡ, anh ấy vẫn có thể lao vào giúp đỡ sao?

Tiền Tiền đá nhẹ Tiêu Bát một cái ở dưới gầm bàn, ra hiệu cho anh ấy đừng nói nữa. Việt Minh Vũ chắc hẳn đang có tâm trạng tồi tệ sau khi làm mất điện thoại.

Tiêu Bát lắc đầu im lặng.

Tâm trạng Việt Minh Vũ không tốt cho đến buổi chiều, gần đến giờ tan làm, anh ấy đi về sớm. Vì Tiền Tiền có một số công việc trong tay nên cô tăng ca một chút, nhưng cũng không tăng ca quá muộn.

Hôm nay cô đã hẹn với Vương Tấn Sinh, muốn đi đến phòng triển lãm tranh để ký vào giấy xác nhận giải thưởng, chỉ sau khi ký xong, cô mới có thể nhận được giải thưởng của cuộc thi. Mà buổi chiều Hàn Văn Dật có việc phải rời văn phòng, không có thời gian đi cùng cô.

Sau khi rời văn phòng, Tiền Tiền bắt taxi đến phòng triển lãm tranh.

Giờ tan làm, đường hơi tắc, chờ hai đèn giao thông trên một đường lộ mà không vượt. Tiền Tiền gửi một tin nhắn cho Vương Tấn Sinh nói rằng cô đang trên đường đến, sau đó buồn chán mà nhìn ra ngoài cửa sổ một cách thẫn thờ. Một lúc sau, cô nhìn thấy một người đàn ông trên đường, hai tay đút vào túi quần, cúi đầu đi về phía trước.

Bóng dáng quen thuộc khiến Tiền Tiền sững sờ trong giây lát. Cô mờ mịt mà nhìn người đàn ông.

Một lúc sau, cô đột nhiên bừng tỉnh, vỗ vỗ vào ghế lái: “Xin lỗi, bác tài, làm ơn tấp vào lề, tôi xuống xe ở đây.”

“Hả?” Người tài xế cho rằng cô không vui vì kẹt xe: “Cô gái, cô đừng có gấp gáp, đầu đường nên bị tắc, qua cái đèn giao thông phía trước sẽ ít xe hơn.”

“Không phải, tôi nhìn thấy bạn. Làm ơn dừng xe lại một chút.”

Khách hàng khăng khăng như vậy, tài xế taxi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tấp vào lề. Tiền Tiền mở cửa xe nhảy ra ngoài, nhanh chóng đuổi theo bóng người trước mặt.

“Thánh Minh!”

Việt Minh Vũ nghe thấy tiếng gọi thì quay lại, anh ấy ngạc nhiên khi thấy Tiền Tiền đang đuổi theo mình.

“Thánh Minh, sao anh lại ở đây?” Tiền Tiền chạy đến và dừng lại trước mặt anh ấy.

Việt Minh Vũ có chút xấu hổ.

“Anh từ văn phòng đến đây à?” Tiền Tiền hỏi: “Có phải anh không mang theo tiền không?”

Việt Minh Vũ không lên tiếng.

Nơi này cách văn phòng ba cây số, bởi vì Việt Minh Vũ rời đi sớm hơn Tiền Tiền, vừa rồi khi ở trong xe, Tiền Tiền đã tính toán trong đầu, thời gian anh ấy đi bộ đến nơi này sau khi tan làm cũng gần giống nhau.

Anh ấy không trả lời, Tiền Tiền biết rằng cô đã đoán đúng. Cô hỏi: “Thánh Minh, anh sống ở đâu?”

Việt Minh Vũ do dự một lúc rồi mới nói ra tên con đường.

“À...không gần đâu.”

“Không xa.” Anh ấy nhìn chằm chằm vào viên đá trên mặt đất.

Anh ấy thường dựa vào điện thoại di động của mình để gọi xe đến và về nơi làm việc, thường không có mang tiền mặt hoặc thẻ giao thông khi ra ngoài . Hôm nay anh ấy bị mất điện thoại di động, trên người không có tài sản gì, đừng nói đến việc mua một chiếc điện thoại di động mới, thậm chí anh ấy còn không đủ tiền mua thẻ tàu điện ngầm. Nơi ở của anh ấy cách văn phòng bảy cây số, không gần cũng không xa, anh ấy muốn về nhà tìm thẻ ngân hàng rồi mới mua điện thoại di động mới.

Tiền Tiền nhìn vẻ mặt không biết nên làm thế nào của Việt Minh Vũ, cô buồn cười mà không biết nên nói gì. Bình thường cô cảm thấy Việt Minh Vũ hơi lạnh lùng, nhưng hôm nay cô mới phát hiện người này không phải lạnh lùng, mà là ngượng ngùng. Cho dù viết mã giỏi đến đâu, thậm chí anh ấy còn không thể mượn đồng nghiệp một chút tiền để mua thẻ tàu điện ngầm mà thà tự mình đi bộ một giờ để về nhà.

Tiền Tiền không mang theo bất kỳ khoản tiền mặt nào. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi dùng điện thoại di động của mình để gọi xe cho anh nhé?”

Việt Minh Vũ do dự.

Tiền Tiền không biết là anh ấy không thích nợ tiền người khác hay anh ấy có việc khác phải làm. Cô nhìn xung quanh, phát hiện cách đó hai con đường có một cửa hàng: “Anh có muốn mua điện thoại di động mới không? Bên kia có một cửa hàng, tôi có thể cùng anh đi mua, nếu anh mua được điện thoại thì có thể chuyển tiền cho tôi ngay lập tức, phải không?”

Việt Minh Vũ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý với phương án này.
« Chương TrướcChương Tiếp »