Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Văn Phòng Số 12

Chương 67

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau đó Tiền Tiền đi cùng Việt Minh Vũ đến cửa hàng.

“Thật ra, anh hỏi mượn chúng tôi năm nhân dân tệ để mua thẻ tàu điện ngầm cũng được…” Cô nhịn không được nói: “Năm nhân dân tệ, ai sẽ từ chối anh chứ? Đi bộ về nhà cũng tập thể hình quá đó chứ?”

Việt Minh Vũ vô cảm cúi đầu nhìn đường, không nói lời nào.

Vào buổi chiều, Tiêu Bát phàn nàn về việc Việt Minh Vũ thà chạy lòng vòng và sử dụng điện thoại cố định còn hơn là hỏi mượn điện thoại di động của họ, khi đó Tiền Tiền còn cảm thấy đây là việc nhỏ, không có tốn bao nhiêu sức. Nhưng khi cô phát hiện Việt Minh Vũ có ý định đi bộ về nhà, cô cũng cảm thấy điều này có chút khoa trương.

“Đây là 7km, nếu nó là 70km thì anh định làm thế nào?”

“Không thành vấn đề.” Việt Minh Vũ quay mặt đi và cúi đầu đi đường. Cũng may không có cột điện trên đường, nếu không anh ấy sẽ va vào chúng với phong cách đi bộ của mình.

Tiền Tiền dở khóc dở cười, không nhịn được nói: “Không thành vấn đề chính là vấn đề lớn nhất, được chứ?”

Lúc này Việt Minh Vũ mới cau mày quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt đó vừa có một chút kháng cự vừa có chút khó hiểu.

Tiền Tiền sợ anh ấy cảm thấy gánh nặng nên vội vàng nói: “Này, anh cũng thật là, chuyện vặt vãnh như vậy sao không nói với tôi sớm? Anh giúp tôi sửa máy tính, anh là ân nhân cứu mạng của tôi. Nếu tôi không giúp anh, tôi có còn là con người không?”

Khóe miệng của Việt Minh Vũ giật giật. Ân nhân cứu mạng...

“Lần sau anh không có tiền thì cứ đến hỏi mượn tôi, anh mượn năm nhân dân tệ, tôi nhất định cho anh mượn năm mươi nhân dân tệ mà không chớp mắt!” Tiền Tiền ôm ngực, hào khí mâu thuẫn: “Nếu anh hỏi mượn tôi năm trăm nhân dân tệ — thì tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Việt Minh Vũ ngẩn người trong giây lát, khóe miệng vốn căng thẳng cuối cùng cũng sắp nhếch lên thành một nụ cười.

Tiền Tiền nở một nụ cười sáng lạn với anh ấy.

Trò đùa của Tiền Tiền khiến Việt Minh Vũ không còn câu nệ như vậy nữa. Hiếm khi anh ấy chủ động mở lời, chậm rãi hỏi thăm: “Sao cô lại ở đây?”

“Tôi đến Thanh Phong Gallery có việc phải làm.” Tiền Tiền nói. Thanh Phong Gallery cách đây không xa, đợi lát nữa cùng Việt Minh Vũ mua điện thoại di động xong, cô có thể đi bộ đến đó.

“Ừm.” Việt Minh Vũ gật đầu.

Anh ấy vẫn không nói nhiều, Tiền Tiền tùy tiện chọn một vài chủ đề để bầu không khí bớt khô khan, nhưng Việt Minh Vũ không phải “ừ” thì cũng là “ừm”, Tiền Tiền không có tài diễn độc thoại, vì vậy cô đã bỏ cuộc sau khi trò chuyện một lúc. Cả hai trầm mặc mà đi bộ đến cửa hàng.

Việt Minh Vũ cúi đầu xuống nhìn đường một lúc, liếc nhìn Tiền Tiền một lúc, như thể anh ấy muốn nói điều gì đó, nhưng anh ấy lại im lặng.

Khi đến cửa hàng, ở tầng dưới cửa hàng có sảnh buôn bán, Việt Minh Vũ mua thẻ điện thoại di động trước, sau đó lên lầu mua điện thoại di động.

Sau khi mua một chiếc điện thoại di động mới và cắm thẻ vào, anh ấy kiểm tra và thấy mọi thứ đều ổn, vì vậy anh ấy đã chuyển tiền mua chiếc điện thoại di động và thẻ cho Tiền Tiền.

Tiền Tiền cười tủm tỉm: “Thế này không phải rất tốt sao?”

Việt Minh Vũ gật đầu, sau đó nhanh chóng liếc đi chỗ khác mà không thèm nói lời cảm ơn.

Tiền Tiền đã quen rồi. Không phải Việt Minh Vũ lạnh lùng, anh ấy thực ra là người tốt bụng, chỉ là anh ấy không biết cách tương tác với mọi người. Tất nhiên, theo cách nói của anh ấy, anh ấy đây là không thích con người.

“Đi thôi!” Tiền Tiền xoay người và bước ra khỏi cửa hàng.

Ra khỏi cửa hàng, Tiền Tiền đi về hướng Thanh Phong Gallery, Việt Minh Vũ không lập tức bắt taxi mà chỉ lặng lẽ đi theo bên cạnh cô.

Tiền Tiền tò mò nhìn anh ấy một cái.

Việt Minh Vũ cuối cùng cũng lên tiếng: “Tại sao cô lại nói…”

Tiền Tiền nhướng mày: “Cái gì?"

Việt Minh Vũ bĩu môi, dáng vẻ như muốn hỏi mà lại không muốn.

Một lúc sau, anh ấy mới nói được vài chữ: “Không thành vấn đề.”

Tiền Tiền hơi giật mình, sau đó mới nhận ra anh ấy đang hỏi những gì cô đã nói trước đó: “Ý anh là, những gì tôi vừa nói, không thành vấn đề chính là vấn đề lớn nhất? Anh muốn hỏi tại sao tôi lại nói như vậy?”

Việt Minh Vũ đồng ý.

Tiền Tiền bật cười. Lúc nãy cô chưa nói xong, bởi vì nói nhiều hơn thì cô sợ Việt Minh Vũ sẽ nghĩ rằng cô nói nhiều điều vô nghĩa. Nhưng vì Việt Minh Vũ đã hỏi, vậy không có gì là không thể nói.

“Nói thế nào nhỉ…” Cô liếʍ môi: “Kỳ thực không thành vấn đề, nên hẳn là không sợ hãi. Người không biết sợ hãi cái gì cũng dám thử, bởi vì kết quả tốt hoặc xấu đều không thành vấn đề.”

Người rộng lượng không phải là người không muốn gì cả, mà là người không sợ bất cứ điều gì. Mà những người dũng cảm, phô trương nói “Tôi không quan tâm”, thật ra chỉ là không muốn nói “Tôi sợ”.

“Còn chưa làm nhưng trước tiên là nói không thành vấn đề…Là đang lo lắng, kết quả không như ý muốn đúng không?” Tiền Tiền quay đầu liếc nhìn Việt Minh Vũ.

Việt Minh Vũ nhíu mày đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.

Bầu không khí cứ như thế mà đóng băng trong ba đến năm giây.

“Ôi chao, anh đừng để ý, tôi không nói anh.” Tiền Tiền nhanh chóng giải thích: “Tôi đang nói về bản thân mình. Tôi cũng thường hay như vậy.”

Cô cười nhạo bản thân: “Khi người ta nói đạo lý thì đều giống nhau, nhưng khi nói đến bản thân thì lại hoàn toàn khác.”

Đôi lông mày đang cau lại của Việt Minh Vũ cuối cùng cũng dần dần thả lỏng ra. Anh ấy mấp máy miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.

Họ đi cạnh nhau một lúc rồi chia tay ở ngã tư.

“Thánh Minh, ngày mai gặp lại.” Tiền Tiền vẫy tay tạm biệt anh ấy.

Việt Minh Vũ đút tay vào túi quần: “Tạm biệt.”

Khi đèn xanh sáng lên, Tiền Tiền tăng tốc và chạy về phía làn đường lộ đối diện.

Việt Minh Vũ quay người muốn rời đi, ánh mắt vẫn trước sau như một mà nhìn chằm chằm xuống đất. Anh ấy đi vài bước rồi đột nhiên dừng lại, từ từ ngẩng đầu lên và nhìn đường phố tấp nập.

Vào giờ cao điểm, ngã tư nhộn nhịp, đầy xe cộ và đông đúc người qua lại.

Náo nhiệt, sầm uất và lạ lẫm. Nhưng không đáng sợ như anh ấy tưởng tượng.

Anh ấy đứng ở ngã tư đường thẫn thờ hồi lâu, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục đi về nhà.

……

Sau khi phòng triển lãm tranh đóng cửa vào buổi tối, Vương Tấn Sinh đã đợi trong văn phòng. Anh ấy đang lướt mạng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, anh ấy quay đầu lại nhìn: “Đại họa sĩ, tôi đến rồi.”

Tiền Tiền cười bước vào: “Thật xin lỗi, sếp Vương, trên đường có chút chuyện nên chậm trễ, anh đợi lâu chưa?”

“Vẫn ổn, tôi đang xem chương trình Hàn đại thần của các cô, nói chuyện rất hay, thời gian trôi qua rất nhanh.” Vương Tấn Sinh lấy ra giấy xác nhận từ trong ngăn kéo rồi đưa cho cô: “Cô xem trước đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào.”

Tiền Tiền vui tươi hớn hở mà xem hết, sau khi xác định không có vấn đề gì cầm bút lên ký tên.

Vương Tấn Sinh cất kỹ tài liệu: “Tiền thưởng sẽ được chuyển vào tài khoản của cô sau khoảng bảy ngày.”

Vừa kiếm được một khoản tiền nhỏ, không những Tiền Tiền không thấy hài lòng mà còn tham lam, bắt đầu mơ tưởng đến số tiền lớn hơn: “Sếp Vương, khi nào thì tranh cũ của tôi mới bán được?”

“Cô vội cái gì?” Vương Tấn Sinh nói: “Sáu tháng cuối năm vẫn còn một vài cuộc triển lãm, tôi định gửi tranh của cô đi tham gia triển lãm. Còn có chuyên mục của báo kinh doanh, tôi cũng sẽ gửi mấy bản thảo đi và giành thêm một vài giải thưởng…”

“Còn có triển lãm tranh? Còn có cuộc thi? Vậy có phải là còn có tiền thưởng không?” Hiện tại nghe đến cuộc thi, hai mắt Tiền Tiền sáng lên, mỗi năm đều có mấy cuộc thi như vậy, cô thậm chí không cần lên lớp!

Vương Tấn Sinh buồn cười mà nhìn cô: “Cô nghĩ rằng những chuyện tốt đẹp như vậy sẽ xảy ra mỗi ngày sao? Cô đang nghĩ gì vậy! Hầu hết đều không có tiền, một số giải thưởng không chỉ không cho cô tiền mà ngược lại cô phải trả tiền cho họ, họ mới bằng lòng cho cô tham gia.”

Nụ cười trên khuôn mặt của Tiền Tiền ngay lập tức bay ra ngoài vũ trụ. Cô mở to mắt: “Cái gì? Tôi còn phải trả tiền?!”

“Cô nghĩ sao? Đây được gọi là đóng gói thương mại, được chứ? Nếu cô đặt thứ gì đó vào, cô mới nhận lại được. Sau này khi cô đưa ra sơ yếu lý lịch của mình, với một đống thành tích đoạt giải, giá trị của cô sẽ tăng lên gấp bao nhiêu lần? Đến lúc đó bán tranh cũng chưa muộn đâu.”

Tiền Tiền bị nghẹn họng một lúc. Những lời này hình như cũng có lý, mỗi lần cô nhìn vào lý lịch của người khác, đủ loại giải thưởng này giải thưởng kia, vinh dự này vinh dự kia, nhìn đến đỏ cả mắt. Nhưng nói đến chính mình, trong lòng cô lại có chút ngượng ngùng —— ai mà không muốn lấy hết vinh dự đều dựa vào chính thực lực của mình chứ.

“Đạt giải thưởng thôi chưa đủ, tôi còn phải tìm phương tiện truyền thông để giúp cô quảng bá nó và từ từ tăng mức độ nổi tiếng của cô lên…” Vương Tấn Sinh dừng lại một chút: “Hãy để Hàn đại thần nhà các cô giúp đỡ đi, anh ấy đề cập trong chương trình một câu, đăng trên Weibo một bài, điều đó hữu ích hơn bất kỳ báo cáo truyền thông nào!”

Dù sao Vương Tấn Sinh cũng là một doanh nhân, vì vậy không có lý do gì để không sử dụng các nguồn lực và mối quan hệ sẵn có. Nếu Hàn Văn Dật sử dụng sự nổi tiếng của mình để giúp đỡ, điều đó sẽ giúp anh ấy tiết kiệm được rất nhiều chi phí.

Tuy nhiên, Tiền Tiền chỉ mím môi, không có hứng thú với đề nghị này: “Anh ấy có thể không sẵn lòng đâu, vẫn là quên nó đi thì hơn.”

Nếu cô thực sự đề cập với Hàn Văn Dật, Hàn Văn Dật chưa hẳn không vui. Nhưng bây giờ cô chỉ là một người vô danh, tác phẩm của cô cũng không hoàn chỉnh lắm, lại để cho Hàn Văn Dật giúp cô quảng bá, cô thực sự rất xấu hổ.

“Anh ấy không muốn cái gì?” Vương Tấn Sinh lơ đễnh: “Nếu anh ấy không cam tâm tình nguyện thì anh ấy có giới thiệu cô với tôi không?”

Tiền Tiền sững sờ: “Cái gì?”

Sau khi nói xong, Vương Tấn Sinh cũng ngơ ngác một chút. Lúc này anh ấy mới nhận ra rằng mình đã lỡ miệng.

—— Hàn Văn Dật đã bảo anh ấy đừng đề cập đến điều này.

“Này…” Vương Tấn Sinh liếʍ môi, dứt khoát chỉnh lại: “Cô nói xem một đôi trẻ tuổi các cô, chơi cái trò bí ẩn này để làm gì. Đừng nói là các cặp đôi. Chỉ là bạn bè bình thường, giúp giới thiệu mối quan hệ, kéo tài nguyên không phải là điều bình thường sao?”

Tiền Tiền ngây ngốc đứng tại chỗ mà không có bất kỳ phản ứng nào.

Vương Tấn Sinh cho rằng cô chán ghét việc lôi kéo quan hệ nên vội vàng nói: “Không phải tôi nói trình độ của cô không đủ tốt. Chỉ là bây giờ chúng ta không nói cái gì mà mùi rượu không sợ ngõ nhỏ sâu. Mối quan hệ, xuất thân, tài nguyên... Cái nào không quan trọng hơn thực lực của bản thân chứ? Huống chi cuộc thi này, nếu không có quan hệ thì đừng nói là đoạt giải, thậm chí cô còn không thể chạm tới cuộc thi này.”

Tiền Tiền vẫn thất thần như cũ.

“Hức…” Phản ứng của cô khiến Vương Tấn Sinh cảm thấy hơi chột dạ: “Tôi cũng không phải có ý đó...chỉ là...ây da…”

Tiền Tiền im lặng một lúc lâu, Vương Tấn Sinh không biết nên nói như thế nào, bầu không khí trong văn phòng cứ ngưng trệ như vậy.

Thật lâu sau, Vương Tấn Sinh mới nặn ra được mấy chữ từ kẽ răng: “Cô nói gì đó đi…”

Cuối cùng Tiền Tiền cũng có chút phản ứng. Cô nhìn Vương Tấn Sinh và chậm rãi hỏi: “Sếp Vương, là Hàn Văn Dật giới thiệu tôi với anh sao?”

Vương Tấn Sinh chột dạ liếʍ môi. Nói về điều này, không cần thiết phải tìm lời để bao che nữa. Anh ấy gượng cười: “À…”

Tiền Tiền trầm mặc. Cô nhớ đến phản ứng của Hàn Văn Dật khi cô nói với anh rằng cô đã giành được giải thưởng vào hai ngày trước, đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường.

Vương Tấn Sinh nói rằng quan hệ, xuất thân và tài nguyên quan trọng hơn thực lực. Có lẽ điều đó là đúng.

Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Giải thưởng lần này tôi giành được có liên quan đến anh ấy không?”

Vương Tấn Sinh giật mình, lập tức thề thốt phủ nhận: “Không có, thật sự không có!”

Tiền Tiền cụp mắt xuống, cũng không biết cô có tin hay không, trên mặt cô không có biểu cảm gì.

“Cô không sao chứ?” Vương Tấn Sinh thận trọng hỏi.

Tiền Tiền lại không lên tiếng.

Vương Tấn Sinh lo lắng đến mức vò đầu bứt tai: “Thật sự cô sẽ không để ý chuyện này đúng không? Tôi nói này, đây là chuyện bình thường mà, nếu cô để tâm chuyện này, thật sự có chút hẹp hòi.”

“Chuyện bình thường…” Tiền Tiền thở ra một hơi: “Vậy tại sao anh ấy không nói với tôi? Sếp Vương, anh ấy nói với anh như thế nào?”

Vương Tấn Sinh sững sờ: “Hở…Anh ấy là sợ cô…”

Ban đầu, Hàn Văn Dật bảo anh ấy đừng đề cập đến việc này, anh ấy còn cảm thấy rằng Hàn Văn Dật vẽ vời cho thêm chuyện ra. Nhưng bây giờ Tiền Tiền thực sự không vui, anh ấy lại cảm thấy Tiền Tiền quá nhạy cảm, Hàn Văn Dật cũng không dễ dàng.

“Sợ tôi tự ti sao?” Tiền Tiền nghiêng đầu hỏi.

Vương Tấn Sinh im bặt. Mặc dù lúc đó Hàn Văn Dật dường như không nói như vậy, nhưng theo cách hiểu của anh ấy, hình như là như vậy.

Tiền Tiền cười nhạo chính mình: “Nếu anh ấy không nghĩ rằng tôi sẽ cảm thấy tự ti, vậy tại sao anh ấy phải sợ?”

Về mặt tình cảm, Hàn Văn Dật có vẻ là người thẳng thắn. Anh sẽ giữ khoảng cách nên có với người khác giới, anh sẽ không làm những điều khiến mọi người hiểu lầm. Ngay cả khi cô không biết rằng anh đang đi xem mắt, anh cũng sẽ chủ động nói rõ với cô. Có thể trong sinh hoạt, anh chưa bao giờ thẳng thắn. Cho dù đó là việc của anh hay việc của cô.

Suy cho cùng, trong suy nghĩ của anh, cô không phải là người có tư cách sánh vai cùng anh.

Cái này cô không trách anh. Cô hiểu.

Vương Tấn Sinh không biết phải trả lời Tiền Tiền như thế nào, chỉ có thể bất lực mà để lời nói rơi xuống đất.

Văn phòng cứ im lặng như vậy trong vài giây.

“Tôi đi đây.” Tiền Tiền bình tĩnh nói: “Sếp Vương, tạm biệt.”

Vương Tấn Sinh lúng ta lúng túng trả lời: “Tạm biệt…”

Tiền Tiền quay người bước ra ngoài, đột nhiên lại nghe thấy có người gọi mình ở phía sau.

“Này, cô quên lấy hợp đồng này rồi…”

Tiền Tiền quay đầu lại, giấy thông báo nhận thưởng có hai bản, Vương Tấn Sinh giữ một bản, cô giữ một bản. Cô cầm lấy nhìn một chút, gấp đôi nó lại rồi nhét vào trong túi, chán nản đi ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »