Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Văn Phòng Số 12

Chương 68

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng hôm sau, Tiền Tiền đang vẽ tranh tại chỗ ngồi của mình, Tiêu Bát rời đi một lúc rồi quay lại tiếp cận cô bí ẩn.

“Tiểu Tiền Tiền, vừa rồi tôi đến văn phòng của chị Linh.” Anh ấy thì thầm vào tai Tiền Tiền: “Đoán xem tôi đã nhìn thấy gì?”

“Nhìn thấy cái gì?” Tiền Tiền không thèm đếm xỉa tới mà phụ hoạ hỏi một câu, tay vẫn làm việc không ngừng lại chút nào.

“Chị Linh lấy chiếc nhẫn đeo trên cổ lúc trước và đeo vào tay.”

“Hửm?”

“Xem ra chị ấy và sếp định chính thức công khai.” Tiêu Bát xoa cằm và tự lẩm bẩm: “Có khi nào qua một thời gian ngắn nữa, văn phòng sẽ được phát kẹo cưới không?”

Tay cầm chuột của Tiền Tiền dừng lại.

Có lẽ là do khoảng thời gian này Tiêu Bát đã nói quá nhiều tin đồn về Hàn Văn Dật và Hạ Kiến Linh, cô cũng đã quen rồi. Cô không cảm thấy tức giận, cũng không ghen tị, nhưng thực sự cảm thấy tò mò.

“Anh Bát à.” Cô chậm rãi hỏi: “Vì sao, anh luôn cho rằng sếp và chị Linh là một đôi?”

Tiêu Bát sững sờ: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Tiền Tiền nghiêng đầu: “Bọn họ từng phủ nhận.”

“Đó là bọn họ không muốn công khai đúng không? Chuyện tình công sở là như thế mà.”

“Cho nên…” Vấn đề lại trở lại điểm ban đầu. Cô hỏi: “Tại sao anh lại kiên trì cho rằng họ là một đôi?”

Tiêu Bát chớp mắt mấy cái và đột nhiên bị mắc kẹt.

Ban đầu anh ấy muốn nói rằng điều này không phải rõ ràng sao? Nhưng cẩn thận nghĩ lại, anh thường chú ý một số việc dường như có thể chỉ ra rằng cả Hàn Văn Dật và Hạ Kiến Linh đều có đối tượng, nhưng không có bằng chứng nào cho thấy đối tượng của họ là người kia. Sở dĩ anh ấy kiên quyết như vậy là bởi vì ngay từ đầu anh ấy đã cho rằng bọn họ là một đôi, cho nên bất kể tìm được manh mối gì, anh ấy đều sẽ suy nghĩ theo hướng này.

Tiêu Bát gãi đầu: “Lúc mới vào công ty, tôi đã cảm thấy bọn họ là một đôi. Bởi vì tôi cảm thấy họ rất xứng đôi. Em nói xem bọn họ lại là bạn học, cùng nhau khởi nghiệp, gia đình lại môn đăng hộ đối......Nghe hợp lý phải không?”

Tiền Tiền gật đầu. Nghe có vẻ như khá hợp lý.

“Làm sao vậy?” Tiêu Bát hỏi: “Chẳng lẽ em có tin đồn khác?”

“Không có.” Cô nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ tò mò một chút thôi.”

Tiêu Bát khó hiểu mà dò xét cô, nhưng sự chú ý của cô đã quay trở lại trên máy tính.

Tiêu Bát tự thấy mất mặt, nhún vai, cũng tiếp tục làm việc.

...

Lúc này, Hàn Văn Dật đang ngồi trong văn phòng, thất thần mà nhìn thông tin cá nhân của Vũ Thuận trong tay.

Gần đây khi rảnh rỗi, anh sẽ nghĩ đến chuyện của nhà họ Vũ. Điểm khác biệt lớn nhất giữa trị liệu gia đình và tư vấn tâm lý bình thường là tư vấn tâm lý bình thường chỉ cần đối mặt với một thân chủ, tìm ra những mâu thuẫn của thân chủ và làm rõ những nhu cầu của họ, sau đó tìm cách giúp đỡ thân chủ trong hoàn cảnh để đáp ứng những nhu cầu đó...Nhưng trong trị liệu gia đình, những gì anh phải đối mặt không phải là một người, mà là một nhóm người. Anh cần tìm ra những mâu thuẫn và nhu cầu của từng người trong số họ, sau đó giúp họ tìm ra sự cân bằng mới.

Hàn Văn Dật viết ba chữ “thời nổi loạn” trên giấy, rồi đặt bút lên cằm mà suy ngẫm. Anh muốn tìm hiểu rõ xem họ cảm thấy thế nào, ngoài kiến

thức chuyên môn và kinh nghiệm bên ngoài, ở một mức độ rất lớn, anh cũng phải dựa vào sự đồng cảm. Nếu một nhà tư vấn tâm lý không thực sự hiểu thân chủ của mình mà chỉ máy móc giảng vài thứ thì sẽ khó đi vào nội tâm của thân chủ, khó giúp họ giải quyết vấn đề một cách căn bản.

Nhưng bản thân anh chưa từng trải qua thời kỳ nổi loạn, vì vậy anh không thể đặc biệt hiểu được cảm xúc của Vũ Thuận. Mối quan hệ giữa ba mẹ và anh đã không thân thiết từ khi anh còn nhỏ, họ đã bỏ bê việc chăm sóc anh nên họ cũng không nghiêm khắc với anh lắm, khi không hợp ý kiến, họ thường nói vài câu, nói không được liền bỏ cuộc. Anh thực sự không cần phải dùng cách nổi loạn để đấu tranh cho bản thân mình.

Một lúc sau, anh lại viết vài chữ lên giấy. “Tự do”, “bình đẳng”, “không gian”, “tự chủ”...

Đây là những mong muốn mà anh cảm nhận được từ lời nói của Vũ Thuận khi trò chuyện với cậu ta. Nhưng chắc chắn có một chút gì đó mà anh không cảm nhận được, hoặc bản thân Vũ Thuận cũng không làm rõ điều đó, vì vậy cậu ta không thể hiện ra.

Lại một lúc sau, anh chậm rãi viết ra “tinh thần trách nhiệm” trên tờ giấy.

Đây là cách hiểu của chính anh—cái gọi là tự do không có nghĩa là trời cao để chim bay, biển rộng để cá nhảy... cảm giác rộng lớn bao la bát ngát thường cũng không phải là tự do, mà là mê mang. Tự do đích thực phải là một người mong muốn một điều gì đó và có thể làm điều đó bằng năng lực của mình. Bởi vì đã có hạn chế, bởi vì đã có mục tiêu, con người mới có thể thực sự cảm nhận được vẻ đẹp của tự do. Vì vậy, bất kể là tự do, tự chủ hay không gian, tất cả những gì mà Vũ Thuận thiếu bây giờ đều có thể được thể hiện dưới một hình thức diễn tả khác, đó chính là tinh thần trách nhiệm.

Khi một người bắt đầu hiểu mình phải chịu trách nhiệm về điều gì, trách nhiệm với người thân, gia đình, xã hội...Khi bắt đầu chịu trách nhiệm, nhiều việc đòi hỏi cậu ta phải phán đoán, suy nghĩ và đưa ra quyết định, vì vậy cậu ta sẽ có không gian để phát huy. Mức độ tự chủ và tự nhận thức của cậu ta chắc chắn sẽ tăng lên, cậu ta sẽ bắt đầu hiểu ra nhiều điều mà trước đây cậu ta không thể hiểu được.

Hàn Văn Dật xoay bút. Trong giai đoạn trị liệu tiếp theo cho gia đình nhà họ Vũ, trọng tâm sẽ là bồi dưỡng tinh thần trách nhiệm của Vũ Thuận. Nhưng Vũ Đại Vấn và Trịnh Uyển Nhu nên làm gì để bồi dưỡng tinh thần trách nhiệm của con trai mình lại là một vấn đề rất phức tạp khác.

Sau khi suy nghĩ về tất cả những điều này, Hàn Văn Dật đặt bút xuống, dựa lưng vào ghế và thở ra một hơi dài.

Anh luôn cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ điều gì đó, nhưng nhất thời anh thực sự không nghĩ ra.



Buổi tối sau khi tan làm, Hàn Văn Dật có việc, mãi đến hơn chín giờ mới lái xe về nhà. Xe vừa tới cổng trường đại học, anh liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuống xe taxi trước mặt. Người đó loạng choạng đi về phía trước.

Anh không khỏi sững sờ, vội vàng lái xe theo sau, giảm bớt tốc độ xe, kéo cửa sổ xuống: “Tiền Tiền?”

Tiền Tiền đang cúi đầu đi về phía trước thì đột nhiên nghe có ai đó gọi cô, phải mất hai ba giây cô mới chậm chạp mà quay đầu lại. Cô ngơ ngác nhìn Hàn Văn Dật đang ngồi trong xe.

“Em đi đâu vậy? Tại sao bây giờ em mới về nhà?” Anh hỏi.

“Em đi ăn tối với Ngô Ni Ni…” Tiền Tiền chậm rãi trả lời.

Hàn Văn Dật phát hiện khuôn mặt cô đỏ bừng, ánh mắt cũng mơ màng và bước đi cũng không vững. Anh hỏi: “Em lại uống rượu à?”

Tiền Tiền không nói gì.

Hàn Văn Dật suy nghĩ một lúc, đầu tiên tăng tốc độ xe, chạy đến bãi đậu xe phía trước để đỗ xe, sau đó anh xuống xe, chạy về phía Tiền Tiền. Anh đứng trước mặt Tiền Tiền, cẩn thận nhìn cô dưới ánh đèn đường.

Anh đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô, đầu ngón tay chạm vào da thịt cô. Hơi nóng còn sót lại của rượu vẫn chưa tan hết, mặt cô vẫn còn nóng bừng.

“Sau này nếu em uống rượu thì gọi điện thoại cho anh đến đón.” Anh nói: “Em về một mình như vậy, anh lo.”

Tiền Tiền trợn tròn mắt, không phục nói: “Có gì đáng lo? Em cũng không phải trẻ con.”

Hàn Văn Dật buồn cười: “Trông em bây giờ giống như một đứa trẻ vậy.”

Tiền Tiền cũng không cảm thấy mình say. Tất nhiên, những người thực sự say cũng không cảm thấy mình say. Cô chỉ cảm thấy cơ thể mình có chút không nghe lời, ví dụ như cô nhìn thấy một viên gạch lát nền dưới chân, nhưng chân của cô lại giẫm lên khe hở của gạch lát nền. Nhưng suy nghĩ của cô rất rõ ràng, thậm chí còn rõ ràng hơn bình thường.

Hàn Văn Dật đi tới và nắm tay cô, nói đùa: “Đi thôi, bạn nhỏ, anh đưa em về.”

Ánh mắt của Tiền Tiền chuyển từ đôi tay họ đang nắm sang người của Hàn Văn Dật. Hàn Văn Dật dẫn đường ở phía trước, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh. Cô đột nhiên cảm thấy dáng người của anh trở nên rất cao và rất lớn. Cô lại nhìn xuống cái bóng trên mặt đất. Đèn đường chiếu xiên phía trước, bóng của cô hoàn toàn bị anh che khuất.

Hàn Văn Dật mới đi được hai bước, anh đột nhiên cảm thấy người phía sau dường như dừng lại bất động. Anh khó hiểu quay đầu lại: “Sao vậy?”

Tiền Tiền cau mày, rút

tay ra khỏi lòng bàn tay anh, bướng bỉnh lặp lại một lần nữa: “Em không phải là trẻ con.”

Hàn Văn Dật giật mình, giọng điệu cưng chiều mà dỗ dành cô: “Được, được, được, em không phải trẻ con. Chúng ta về nhanh đi.”

Thái độ qua loa kia của anh càng khiến Tiền Tiền không thoải mái. Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, gằn giọng, nói từng chữ một: “Em, không, phải, trẻ, con!”

Hàn Văn Dật: “...”

Anh chưa bao giờ trải qua cảm giác của một thiếu niên nổi loạn, nhưng bây giờ dường như anh đang trải qua sự bất lực của một bậc cha mẹ có một đứa con nổi loạn.

Anh dứt khoát dừng bước lại và nghiêm túc nhìn vào mắt Tiền Tiền.

Đôi mắt Tiền Tiền khẽ động một chút, cô lặng lẽ dời ánh mắt đi chỗ khác.

Hàn Văn Dật cau mày. Anh biết gần đây Tiền Tiền có điều gì đó trong lòng, nhưng anh quá bận rộn với công việc, họ chưa có cơ hội tốt để ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với nhau. Anh đột nhiên cảm thấy hôm nay có thể là một cơ hội, Tiền Tiền đã uống một chút rượu, càng có khả năng sẽ nói ra những gì cô đang nghĩ trong lòng.

“Được thôi, em không say. Vậy chúng ta nói chuyện đi.” Anh hỏi: “Gần đây em có tâm sự gì đúng không?”

Tiền Tiền không lên tiếng, cô cúi đầu dùng chân mài cục đá trên mặt đất.

“Không sao đâu, em muốn nói gì thì cứ nói.”

Tiền Tiền tiếp tục đá cục đá.

“Nếu em không biết nói như thế nào, vậy để anh hỏi em, em trả lời “có” hoặc “không”, được không?”

Rốt cuộc Tiền Tiền cũng có phản ứng. Dường như cô ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Dật, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

“Các cố vấn tâm lý các anh đều như thế này sao?” Cô cau mày và lẩm bẩm. Giọng điệu của Hàn Văn Dật bây giờ rất giống với giọng điệu của Kim Ý Thân khi nói chuyện với cô, ngay cả lời thoại cũng giống nhau.

Hàn Văn Dật hơi sửng sốt. Anh thực sự rất giỏi trong việc khuyến khích mọi người tâm sự với anh, đây gần như là một thói quen nghề nghiệp.

“Hở…” Anh đang suy nghĩ về cách trả lời câu hỏi này, nhưng Tiền Tiền đã nói tiếp.

“Em là gì đối với anh?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

“Cái gì?” Hàn Văn Dật lắp bắp kinh hãi: “Sao em lại hỏi vậy?”

Tiền Tiền im lặng.

Sau một lúc, cô chậm rãi bước về phía trước. Hàn Văn Dật nhanh chóng đuổi theo.

“Xin lỗi.” Anh quan sát sắc mặt cô: “Có phải giọng điệu nói chuyện của anh làm em khó chịu không?”

Tiền Tiền lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy là cái gì? Không sao, em có thể…” Anh nhận ra mình lại lỡ lời, im lặng ngậm miệng lại.

Hai người im lặng đi cạnh nhau một đoạn đường.

“Anh.” Cô khẽ gọi.

“Hả?”

“Em không biết phải làm gì bây giờ...Em chán nản…”

“Cái gì làm em chán nản?”

Tiền Tiền quay đầu lại nhìn anh một cái: “Anh.”

“Cái gì?!” Hàn Văn Dật nghi ngờ mình nghe nhầm.

“Ở bên anh làm em thấy rất chán nản.” Cô nhắc lại lần nữa.

Hàn Văn Dật đột ngột dừng lại.

Tiền Tiền cũng dừng lại, xoay người đối mặt với anh. Cô không có ý rút lại những gì mình vừa nói.

“Anh không hiểu ý của em.” Hàn Văn Dật thận trọng hỏi: “Anh có làm gì khiến em không hài lòng sao?”

“Anh không có......” Tiền Tiền lại lắc đầu: “Cái gì anh cũng tốt, là em không tốt.”

Hàn Văn Dật nhìn chằm chằm vào mặt cô, muốn nhìn ra một dấu vết của trò đùa hoặc dáng vẻ nói mê sảng khi say rượu từ khuôn mặt của cô, thế nhưng đều không có. Tiền Tiền trông rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức đáng sợ, khiến trong lòng anh đột nhiên thắt lại.

Anh liếʍ môi, dùng giọng điệu nói đùa: “Em đừng nói những lời đáng sợ như vậy, rất dễ gây hiểu lầm.”

Tiền Tiền thở ra một hơi dài. Cô cảm thấy mình rất tỉnh táo, nhưng lời nói của cô rất hỗn loạn: “...Em làm việc chăm chỉ để trả ơn anh, được chứ? Em không biết, em còn có thể làm cái gì…”

“Trả ơn anh?” Hàn Văn Dật liên tục lắc đầu: “Rốt cuộc em đang nói cái gì vậy?”

Không đợi Tiền Tiền trả lời, anh đã giơ tay ngăn cản. Bất kể trong công việc hay trong cuộc sống, hiếm khi anh không cho người khác cơ hội nói, nhưng lần này anh có chút sợ hãi.

“Bỏ đi, em say rồi, chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc khi em tỉnh táo vào ngày mai. Bây giờ chúng ta về nhà trước, được không?”

Cuối cùng Tiền Tiền cũng chuyển ánh mắt khỏi mặt đất, ngẩng đầu nhìn anh.

“Anh…”

Ánh mắt cô lại khiến lòng anh thắt lại một lần nữa. Anh có một linh cảm khủng khϊếp, điều này khiến bàn tay buông thõng bên người anh bất giác nắm chặt lại.

“Anh thực sự rất tốt...rất tốt, rất tốt. Em cũng biết rằng anh là vì muốn tốt cho em.”

Hàn Văn Dật lo lắng đến mức nín thở. Cuối cùng thì anh cũng hiểu nỗi lo lắng khi được cấp thẻ tốt đến từ đâu. Anh sợ rằng có một chữ “nhưng” đang đợi anh.

“Nhưng em không hiểu…” Tiền Tiền nhẹ nhàng nói: “Sự tồn tại của em có ý nghĩa gì đối với anh?”

Anh lập tức ngây ngẩn cả người.
« Chương TrướcChương Tiếp »