Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Văn Phòng Số 12

Chương 69

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chủ đề này nằm ngoài dự tính của Hàn Văn Dật, thực sự quá mức tưởng tượng, đến mức anh không làm sao mở miệng một hồi lâu.

Tiền Tiền quay lại, tiếp tục đi về nhà. Anh vội vàng đuổi theo.

“Anh vẫn chưa hiểu, cái gì mà sự tồn tại của em có ý nghĩa gì với anh?” Hàn Văn Dật nắm lấy cánh tay cô khiến cô dừng lại, “Sao em lại nói như vậy? Bởi vì anh quên mất cái bánh pudding dâu tây kia? Vì sao chứ?”

Tiền Tiền nhìn anh. Một lát sau, cô bình tĩnh hỏi: “Anh, là anh giới thiệu em cho Vương Tấn Sinh đúng không?”

Hàn Văn Dật sửng sốt. Chủ đề thay đổi nhanh chóng khiến anh mất vài giây để bắt kịp.

Anh mím môi: “…Ừ.”

Tiền Tiền thở dài. Cô hỏi nghiêm túc nhưng chứa đầy hoang mang: “Vậy tại sao anh không nói cho em?”

Hàn Văn Dật mở miệng rồi lại đóng. Lúc đầu là vì anh sợ Tiền Tiền nghĩ nhiều nên mới giấu việc này. Nhưng khi chuyện đã bị lộ ra, anh mới phát hiện mình đã làm một việc vô cùng ngu ngốc. Rõ ràng chuyện cũng không có gì lớn, vậy mà bị anh giữ bí mật, không muốn nghĩ nhiều cũng phải nghĩ.

Hàn Văn Dật không trả lời được, Tiền Tiền tự hỏi tự trả lời: “Là anh sợ em tự ti? Sợ em biết ơn anh? Anh sợ em ở bên anh vì cảm động? Hay sợ em không thèm phấn đấu nữa, ỷ vào có anh giúp đỡ? Hay là anh định tạo cho em một bất ngờ, rồi một ngày nào đó em phát hiện ra sự thật sẽ cảm động đến rơi nước mắt?”

Hàn Văn Dật sửng sốt: “Làm sao anh có thể…”

“Anh không nghĩ như vậy.” Anh còn chưa nói xong đã bị Tiền Tiền cắt ngang, “Em biết là anh cái gì cũng tốt, anh làm cái gì cũng là để tốt cho em, là lỗi của em. Lỗi là - em biết rõ là em nên biết ơn anh, nhưng em không làm thế, em không vui. Em vô tâm lắm đúng không?”

Hàn Văn Dật kinh ngạc nhìn cô. Anh vừa ngạc nhiên, vừa bối rối, không biết Tiền Tiền say tới mức nào hay vẫn còn tỉnh táo.

“Đây thật sự là chuyện tốt. Nếu anh giới thiệu em với anh ấy một cách công bằng, em sẽ rất cảm kích…Em nghĩ là em sẽ làm như vậy. “Tiền Tiền yếu ớt lau mặt, “Đương nhiên, lúc em nói những lời như vậy thì chuyện cũng đã xảy ra rồi. Ai mà biết em sẽ làm gì đâu chứ?”

Dừng một chút, cô cười cười tự giễu: “Nhưng bây giờ, em thật sự không hiểu trong lòng anh, em là người thế nào?”

Điều cô quan tâm không phải là việc Hàn Văn Dật giới thiệu cô cho Vương Tấn Sinh, mà là việc cô bị giấu giếm. Khi cô biết người bí ẩn mà Vương Tấn Sinh đang nói đến là Hàn Văn Dật, phản ứng đầu tiên của cô là không thể tin được, sau đó là cảm thấy mọi chuyện thật nực cười.

“Anh không...Anh…” Hiếm khi Hàn Văn Dật không biết nên nói gì. Anh bắt gặp ánh mắt ảm đạm của Tiền Tiền, một chút từ ngữ vừa tìm được lại tiêu tán trong không khí.

Cuối cùng anh cũng nhận ra mình đã phạm phải sai lầm lớn thế nào.

Đương mọi người mong muốn một việc có thể sẽ phát sinh thời điểm, sự kiện kia liền thật rất có thể sẽ phát sinh. Đây không phải mê tín, mà là tại loại này mong muốn phía dưới, người sẽ làm rất nhiều chuyện, dẫn đạo chuyện này phát sinh. Tựa như cái kia trứ danh thông minh Hans thí nghiệm, con ngựa kia cũng không phải là thật thông minh đến có thể nhận biết nhân loại số lượng, mà là nhân loại phản hồi để nó trở nên có thông minh như vậy ->.当人们预期一件事情可能会发生的时候,那件事就真的很可能会发生。这不是迷信,而是在这种预期之下,人会做很多事,引导这件事发生。就像那个著名的“聪明的汉斯”的试验,那匹马并不是真的聪明到能够认识人类的数字,而是人类的反馈让它变得有那么聪明。

Cũng giống như vậy, anh xem Tiền Tiền là một người vô cùng nhạy cảm, vô cùng yếu ớt, anh làm nhiều việc dường như để bảo vệ cô. Nhưng anh càng như vậy, cô càng cảm thấy khó chịu. Bởi mỗi cử chỉ của anh đều nhắc nhở cô là một người mong manh, nhạy cảm. Cho dù cô không phải là người như vậy, những hành động tự cho là thông minh của anh cũng khiến cho cô nghi ngờ bản thân, cho rằng bản thân rất tệ.

Rõ ràng đây không phải chuyện quá phức tạp, nếu là chuyện của người khác, chắc chắn chỉ mới nhìn qua anh đã hiểu được ngay. Nhưng bác sĩ không tự chữa được bệnh của mình, khi bản thân gặp chuyện, anh lại vô cùng hồ đồ! Anh luôn muốn bảo vệ tình cảm giữa họ, để Tiền Tiền không hiểu lầm ý của mình. Nhưng anh lại quên mất rằng, trong cuộc sống, đôi khi có những chuyện còn quan trọng hơn cả tình yêu.

Tiền Tiền đứng đó một lát, rồi lại quay lại, đi về nhà.

Hàn Văn Dật chạy lại nắm lấy tay cô, nhưng cô không chống cự hay đáp lại.

“Xin lỗi…”

Tiền Tiền lắc đầu. Cô không cảm thấy Hàn Văn Dật làm gì sai, vấn đề giữa bọn họ không phải là vấn đề đúng sai.

“Là anh không suy nghĩ chu đáo. Nhưng dù thế nào đi nữa, em phải tin rằng đối với anh, em vô cùng quan trọng.”

Đôi mắt Tiền Tiền loé lên. Không chờ cô phản ứng, Hàn Văn Dật đã tiếp tục.

“Em hỏi anh rằng sự tồn tại của em có ý nghĩa gì đối với anh…Anh đã sai khi quên món pudding dâu. Anh xin lỗi em một lần nữa. Đối với anh, sự tồn tại của em là ý nghĩa quan trọng nhất.” Hàn Văn Dật trịnh trọng nói, “Vậy nên, dù em không làm gì cũng không sao cả, anh biết dạo này tâm trạng của anh không được tốt, vì vậy mà không quan tâm đến em, nhưng em không cần lo lắng, cho anh một chút thời gian, anh sẽ xử lý nó thật tốt.”

Tiền Tiền: “…”

Lông mày mới được thả lỏng của cô lại cau lại.

Đây rõ ràng là những câu dỗ ngon dỗ ngọt, nếu bây giờ Tiền Tiền đang xem phim truyền hình, thấy nam chính nói với nữ chính như vậy chắc hẳn sẽ rất cảm động. Nhưng khi những lời này là nói với cô, cô cũng không cảm thấy hạnh phúc.

“Em không cần làm gì, cũng cần phải lo về bất cứ điều gì?” Cô nhỏ giọng lặp lại, sau đó lắc đầu thở dài, “Cho dù là dược trồng trong chậu, cây cũng phải cố gắng nở hoa thật đẹp..Haizz..”

“Cái gì?” Hàn Văn Dật nghi hoặc nhìn cô. Lời cô nói nhỏ đến nỗi anh không nghe thấy cô đang nói gì.

Tiền Tiền quay lại nhìn anh một cái, rồi thu hồi ánh mắt.

Bọn họ đã đi tới dưới lầu. Cách mấy bước cầu thang nữa là sẽ tách nhau ra. Hàn Văn Dật bước chậm lại, chuẩn bị nói thêm điều gì đó.

“Anh.” Tiền Tiền mở miệng trước, “Thật ra, em không cảm thấy mình đang yêu đương với anh.”

Hàn Văn Dật sửng sốt.

“Có lẽ là anh quá lí trí, anh là người có năng lực hơn người. Cho nên anh cho em …” Cô nghiêng đầu, “Cảm giác bị khinh thường, anh hiểu không?”

Hàn Văn Dật không thể tin được nhìn cô: “Anh khinh thường em?”

“Đúng vậy.”

Lời buộc tội này khiến Hàn Văn Dật vừa sốc, vừa khϊếp sợ. Khi còn trẻ, anh bị chỉ trích là người thờ ơ, nhưng bây giờ lại được miêu tả là người tốt bụng và thân thiện. Đây là lần đầu tiên có người nói anh trịch thượng, hơn nữa, người ấy lại là bạn gái anh!

Tiền Tiền khẽ thở dài. Lúc họ còn chưa yêu nhau, cô rất thích tính cách vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ của Hàn Văn Dật, nhưng bây giờ, cô bắt đầu ghét điều ấy của anh.

Cô nhìn anh một lúc rồi đi lên lầu.

Hàn Văn Dật đi theo sau cô. Mãi cho đến khi Tiền Tiền đã vào phòng và đóng cửa lại, anh vẫn đứng ở hành lang một lúc rồi mới đi về nhà mình.

Chiêu Tài chạy từ trong nhà ra, cọ cọ vào chân anh. Anh cúi xuống bế nó lên ghế sô pha. Chiêu Tài rất thông minh, cảm giác được tâm trạng của con sen không được tốt nên biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, không ngừng dụi đầu vào cánh tay của con sen.

Sự thân mật của mèo giúp cảm xúc của Hàn Văn Dật tốt hơn nhiều. Anh vuốt lông Chiêu Tài và khẽ thở dài.

Điều khó nhất đối với con người là tự xem lại bản thân, hiểu bản thân mình. Những câu nói hôm nay của Tiền Tiền khiến anh không biết nên trả lời thế nào vì anh nhận ra những điều cô nói không hề sai.

--Anh không phải là người trịch thượng, nhưng năng lực kiểm soát tình hình dễ dàng mang lại cho anh cảm giác an toàn. Nếu không ai nói ra, anh không thể tự mình nhận ra điều đó được. Điều đó làm cho anh rất uể oải.

Chiêu Tài cứ dụi vào người anh như để an ủi. Anh ngẩng đầu lên nhìn Chiêu Tài.

“Cô ấy không vui.” Anh nhẹ nhàng nói, “Giờ tao phải làm gì đây?”

Chiêu Tài nhìn anh với đôi mắt to tròn.

“Mày sẽ giúp tao làm cô ấy vui vẻ chứ?” Hàn Văn Dật lắc lắc chân mèo, “Cô ấy thích mày nhất.”

Chiêu Tài nhìn anh thêm vài giây rồi vô tội quay đầu đi.

Hàn Văn Dật: “…”

Dù hoàng thượng có dễ thương đến đâu cũng chỉ có thể dệt hoa trên gấm, không thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi được.

“Nuôi mày thì có ích lợi gì chứ!” Hàn Văn Dật thở dài, nằm ngửa trên sô pha.

Chiêu Tài chưa được sờ đủ nên tiếp tục dụi đầu vào tay Hàn Văn Dật, mong anh vuốt lông thêm một lúc. Nhưng bàn tay đó đang rũ trên sô pha, bất động như cá chết.

Chiêu Tài tức giận meo meo: Nuôi mày thì có ích lợi gì chứ! Nhảy khỏi ghế sô pha.



Trưa ngày hôm sau, Đại học Vũ Hán lại mời gia đình ba người đến để tư vấn.

Hàn Văn Dật cũng bắt đầu phương án trị liệu của mình: Bồi dưỡng tinh thần trách nhiệm của Vũ Thuận. Trong phòng tư vấn, thông qua một số cuộc nói chuyện và rèn luyện hành vi, anh đã cố gắng cải thiện mối quan hệ của gia đình ba người. Nhưng những nỗ lực ban đầu đã diễn ra không mấy tốt đẹp.

Đầu tiên là Trịnh Uyển Nhu và Vũ Đại Vấn, họ không đồng ý để Vũ Thuận gánh chịu một ít trách nhiệm, cũng không quá tin tưởng vào năng lực của con mình. Đây cũng là vấn đề chung của nhiều bậc cha mẹ, không kịp thích ứng với quá trình trưởng thành của con cái, lâu nay luôn coi con mình như trẻ em mà đối xử. Rồi đột nhiên một ngày nào đó, tự dưng phát hiện ra con mình đã trưởng thành, vậy là bắt nó phải gánh vác tất cả trách nhiệm. Chính vì vậy, cả hai bên đều thấy đối phương rất vô lý. Trưởng thành vốn là một quá trình diễn ra chậm rãi.

Thứ hai, bản thân Vũ Thuận cũng có phần phản đối kế hoạch điểu trị này. Dĩ nhiên là cậu mong mình là một người có trách nhiệm nhưng nếp sống trước giờ khiến cậu đã quen với việc được ba mẹ chăm lo mọi việc. Ánh mắt của cậu ta quá xa vời, để cậu ta làm những việc nhỏ nhặt trong sinh hoạt còn chưa làm được, vậy mà cứ mong đạt được sự nghiệp lẫy lừng ngay lập tức.

Trong trị liệu gia đình, tư vấn viên sẽ giúp gia đình cải thiện sự hoà hợp trong phòng tư vấn, rồi chính bản thân gia đình mở rộng cách hoà hợp từ phòng tư vấn vào cuộc sống hàng ngày của họ. Dù sao thì tư vấn viên cũng không biết chi tiết về cuộc sống của khách hàng, vì vậy họ không thể cầm tay mà chỉ dạy từng việc được. Tiến triển trong phòng tư vấn không được thuận lợi thì sợ là những thay đổi trong cuộc sống cũng tốn rất nhiều thời gian.

Sau khi buổi tư vấn kết thúc, Hàn Văn Dật trở lại văn phòng, phân loại hồ sơ của buổi tư vấn. Anh nghĩ đến tiến độ không như ý, trong lòng có chút lo lắng.

Muốn thay đổi hình thức sống chung của gia đình họ Vũ, anh nên thay đổi tư duy của họ trước. Làm thể nào để thay đổi cách suy nghĩ của Trịnh Uyển Nhu và Vũ Đại Vấn rằng, để họ sẵn sàng cho con trai mình gánh vác trách nhiệm? Làm thế nào để Vũ Thuận tình nguyện đi chịu trách nhiệm?

Là dành thời gian tác động tinh tế để họ có thể chấp nhận nó. Hay tìm cách khác để họ thoát khỏi sự kháng cự từ nội tâm và chấp nhận nó nhanh hơn, dễ dàng hơn?

Hàn Văn Dật quay bút suy nghĩ.

Một lúc sau, Lưu Tiểu Mộc gõ cửa từ bên ngoài.

Hàn Văn Dật buông sách, ngẩng đầu lên: “Mời vào.”

Lưu Tiểu Mộc ôm sổ ghi chép đi vào phòng: Sư phụ, dạo này có vụ nào để em học tập, nghiên cứu không?”

Khi Hàn Văn Dật không quá bận, nếu anh có thời gian sẽ nói với anh ấy điều gì đấy hằng tuần, dù sao thì Lưu Tiểu Mộc đến công ty thực tập chủ yếu là để học hỏi. Nhưng dạo này anh rất bận, thời gian ở văn phòng rất ít, lâu rồi không nói chuyện phiếm với Lưu Tiểu Mộc.

Hàn Văn Dật nhìn đồng hồ. Hiếm khi anh rảnh rỗi, vậy nên anh bảo Lưu Tiểu Mộc ngồi đối diện với anh.

“Tôi mới tình cờ đọc được chủ đề thiếu kiểm soát, nên để tôi kể cho cậu nghe về chủ đề này vậy.”

Lưu Tiểu Mộc lập tức bày vở ra như học sinh, cầm bút sẵn trong tay chuẩn bị ghi chép.

“Sự thiếu kiểm soát có thể khiến tâm trạng con người buồn bã, thậm chí nếu mất kiểm soát lâu dài có thể dẫn đến trầm cảm và các bệnh liên quan khác.” Hàn Văn Dật nói, “Có hai thí nghiệm trên động vật có thể minh hoạ cho kết quả này.”

Lưu Tiểu Mộc cẩn thận lắng nghe.

“Một thí nghiệm là được thực hiện với chuột bạch.” Chuột bạch chắc chắn là đối thượng thí nghiệm yêu thích của các nhà tâm lý học và sinh vật học. "Các nhà tâm lý học cho hai nhóm chuột vào hộp đựng đặc biệt. Ở nhóm thứ nhất, nhà tâm lý học cho chúng thức ăn khi chúng hoàn thành nhiệm vụ được giao. Ở nhóm còn lại, bất kể chúng làm gì hay không làm gì, nhà tâm lý học vẫn sẽ cho chúng thức ăn tại thời gian đã quy định. Vì vậy, câu hỏi đặt ra là: Sau một khoảng thời gian, cậu nghĩ sự khác biệt giữa hai nhóm chuột là gì? Nhóm nào khỏe mạnh hơn?”

Lưu Tiểu Mộc chống cằm. Có vẻ như nhóm chuột thứ hai có cuộc sống dễ dàng hơn, không phải làm gì mà vẫn được cho ăn. Nhưng…

“Nhóm đầu tiên khoẻ mạnh hơn đúng không? Dù gì bọn nó cũng có việc để làm.” Anh ấy trả lời, “Nhóm thứ hai quá nhàn rỗi và dễ mắc bệnh.”

Sau khi nói xong một lúc lâu mà anh vẫn không nhận được câu trả lời của Hàn Văn Dật. Anh ấy tò mò nhìn Hàn Văn Dật, không biết Hàn Văn Dật đang nghĩ gì, nhưng anh đang đắm chìm trong suy nghĩ.

“Sư phụ?”

“Hả?” Hàn Văn Dật lấy lại tinh thần, chậm rãi chớp mắt, “Đúng vậy, sau một thời gian thì có thể dễ dàng nhận thấy nhóm chuột đầu tiên khoẻ mạnh, năng động và sáng tạo hơn. Nhóm thứ hai thì mắc nhiều bệnh hơn.”

Lưu Tiểu Mộc lắng nghe vô cùng hứng thú: “Vậy còn thí nghiệm kia thì sao?”

"Thí nghiệm kia gọi là "chim bồ câu mê tín"." Hàn Văn Dật nói, "Nhà tâm lý học đã nhốt một số con chim bồ câu trong một căn phòng, sau đó cho chúng ăn thức ăn vào một thời điểm ngẫu nhiên - thời gian này không liên quan gì đến hành vi của chúng, là hoàn toàn ngẫu nhiên. Theo thời gian, nhiều con chim bồ câu thể hiện hành vi "mê tín dị đoan"."

" "Mê tín"?" Lưu Tiểu Mộc ngạc nhiên mở to mắt, "Tại sao bồ câu lại "mê tín"?"

"Mặc dù thức ăn được cho một cách ngẫu nhiên, nhưng chúng tin rằng có một khuôn mẫu nào đó, tin rằng nó có liên quan gì đó đến hành vi của chúng. Có con nhảy múa, có con lắc đầu, con thì chải lông. Khi thức ăn được phân phát, là khi chúng đang làm những điều này nên chúng tin rằng hành vi của chúng là để đổi lấy thức ăn, sau đó chúng sẽ lặp đi lặp lại hành vi này nhiều lần để cầu xin thức ăn.”

"..." Lưu Tiểu Mộc há miệng thành hình chữ O. Điều này nghe rất giống với những vũ công phù thủy thời cổ đại, "Vậy là... tất cả chim bồ câu đều "mê tín"?"

Hàn Văn Dật nhún vai: "Không phải tất cả. Nhưng mà, những con chim bồ câu có hành vi "mê tín" tương đối khỏe mạnh và hoạt bát hơn những con chim bồ câu không "mê tín"."

Lưu Tiểu Mộc: “…”

Bây giờ anh ấy đã hiểu tầm quan trọng của việc thực sự kiểm soát. Hoặc thực sự giành được quyền kiểm soát, hoặc tưởng tượng về việc có quyền kiểm soát. Nếu không, bạn sẽ mất kiểm soát và có thể bị trầm cảm.

“Sư phụ,” anh ấy hỏi, “Dạo này anh đang nghiên cứu vụ nào vậy? Tại sao lại liên quan dến việc kiểm soát?”

“À…” Hàn Văn Dật không nói chi tiết về khách hàng, mà chỉ nói đại khái, “Tôi đang nghiên cứu một trường hợp nổi loạn, tôi nghĩ người ta nổi loạn chỉ đơn giản là vì họ muốn giành được quyền kiểm soát của bản thân.”

“Woww…Không hổ là sư phụ! Lưu Tiểu Mộc tán thành, “Nổi loạn là vì muốn giành quyền kiểm soát của bản thân…Rất hợp lý!”

“Còn cậu thì sao? Cậu đã trải qua thời kì nổi loạn bao giờ chưa?” Hàn Văn Dật thản nhiên hỏi.

“Rồi…Hồi đó luôn cãi nhau với ba mẹ, mẹ nấu cơm thì em nhất định muốn ăn mì, mẹ nấu mì thì em lại nói muốn ăn cháo…Bây giờ nghĩ lại thì mới nhận ra đúng là rất ‘nổi loạn’.”

"Ồ? Vậy cậu thoát khỏi tình trạng đó như thế nào?"

Lưu Tiểu Mộc xấu hổ nói: “Ừmm…Nếu em nói cho sư phụ, anh đừng có cười nhạo em.”

“Được.”

“Thật ra đó là chuyện rất nhỏ.” Lưu Tiểu Mộc xấu hổ gãi đầu, “Chắc là lúc đó em mới học lớp mười. Có một hôm mẹ giặt giúp em một bộ quần áo màu trắng, nhưng bà ấy lại quên để riêng nó ra khỏi quần áo sẫm màu, làm cho bộ đồ trắng của em bị bẩn. Em tức giận nên không nói câu nào với bà ấy cả buổi sáng, chiều đó thì bà ấy mang quần áo của em ra để giặt lại.”

“Sau khi giặt xong, mẹ em mang quần áo ra phơi nhưng bên ngoài gió quá to khiến quần áo bị thổi mắc lên sào phơi đồ. Bà ấy nhảy thế nào cũng không với tới, gọi ba em đến cũng không lấy được. Lúc họ đang đi tìm dụng cụ để lấy xuống thì em nghe được động tĩnh nên chạy ra, giơ tay lên là đã có thể lấy quần áo xuống.”

Hàn Văn Dật nhìn anh ấy. Lưu Tiểu Mộc cao khoảng một mét tám. Thanh niên thế hệ này được nuôi dưỡng rất tốt nên có nhiều người cao hơn cha mẹ họ.

“Thật ra em vẫn còn rất tức giận, trách mẹ phơi mấy bộ quần áo cũng không xong, quần áo ướt treo lên sào lại bị bẩn. Em vẫn không muốn nói chuyện với mẹ nên định quay đi. Nhưng lúc mẹ nhìn em, xúc động mà nói…” Lưu Tiểu Mộc dừng một chút khi nói đến đây, nghẹn ngào tiếp tục, “Bà nói ‘ Thì ra con đã lớn như vậy rồi, bây giờ ba mẹ phải dựa vào con hết rồi.”

“Trời ạ, thật sự…” Anh ấy lau đôi mắt đỏ hoe, lúng túng cười nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi đúng không? Vậy mà lúc đó nó có sức ảnh hưởng rất lớn đối với em, em cảm thấy họ cần em, em là một người rất quan trọng. Em nên trưởng thành, ngừng tự cao tự đại. Sau đó…em không còn nổi loạn nữa.”

Anh ấy nói xong, sợ Hàn Văn Dật cười nhạo mình, liền cúi đầu xấu hổ không dám nhìn Hàn Văn Dật. Nhưng mà đợi hồi lâu cũng không thấy phản ứng của Hàn Văn Dật anh không thể không ngẩng đầu, chỉ thấy vẻ mặt mê man của Hàn Văn Dật.

“Sư phụ?” Lưu Tiểu Mộc vẫy vẫy tay trước mặt Hàn Văn Dật.

Đôi mắt Hàn Văn Dật từ từ chuyển động, nhìn anh ấy một cái, không nói chuyện.

Lưu Tiểu Mộc: “…”

Anh ấy cảm thấy tâm trạng của sư phụ hôm nay không được tốt lắm, nên để hôm khác học sau vậy. Bởi vậy, anh ấy cầm cuốn sổ lên, cúi đầu chào Hàn Văn Dật rồi quay người rời đi.

Hàn Văn Dật nhìn bóng lưng anh, từ từ lấy tay che mặt.

Lần đầu tiên anh thấy mình là một giáo viên.

Anh suy nghĩ rất nhiều, phân tích rất nhiều về lí trí, kiểm soát, không gian, tinh thần trách nhiệm…Nhưng về mặt tình cảm, anh đã bỏ qua một điều đơn giản.

- Anh khao khát được mọi người công nhận.

-- Cô ấy cũng khao khát được mọi người công nhận!
« Chương TrướcChương Tiếp »