Chương 123: Ham muốn kỳ lạ

Trong lúc Đậu Dương ngồi chờ đợi, anh chỉ đang tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, anh không khỏi đợi một lúc, điện thoại di động bỗng reo lên, anh tưởng là bạn bè gọi đến, không ngờ đó là Thẩm Tinh. Cô ấy không phải đang ở phòng bên cạnh à? Tại sao lại gọi điện thoại mà không qua?

“Mẹ bảo em đi mua sắm, anh có muốn đi cùng em không?” Giọng Thẩm Tinh từ trong điện thoại truyền đến.

"Hả?" Vì sao muốn đi mua sắm bây giờ? Và bây giờ em ấy có thể đưa anh về gặp bố mẹ của em ấy luôn được không?

Toàn thân Đậu Dương bỗng trở nên hỗn loạn.

"Em đã thay quần áo trong phòng thay đồ, nếu muốn đi thì cũng đến thay đi." Thẩm Tinh thỉnh thoảng tỏ ra hơi quá bản lĩnh, Đậu Dương đắm chìm trong biển tình, cho dù cô ấy thất thường và thỉnh thoảng lạnh lùng, anh ấy sẽ tự động thêm một lớp lọc, tôi thấy cái này cái kia siêu dễ thương và quyến rũ.

"Anh..." Đậu Dương Nhất thực sự vướng bận, anh rất muốn gặp bố mẹ Thẩm Tinh, dù sao kế hoạch trong đầu anh đã nghĩ ra nhiều năm, nhưng bọn họ mới chỉ ở bên nhau có mấy ngày nếu giờ đi gặp những người như thế này, anh có thể bị coi là người phù phiếm.

Suy nghĩ một hồi, anh vẫn là đi tới phòng thay đồ, Thẩm Tinh đã thay quần áo đứng trước gương nhìn cô trong gương.

Cô mặc một chiếc váy hai dây màu đen, trên cổ đeo một loạt dây chuyền lấp lánh, nhưng rất gò bó, không trang trí thêm gì, đơn giản chứ không lộng lẫy, với khuôn mặt và dáng người cao cấp, cô trông giống như một nàng công chúa. ... Hoặc một nữ hoàng hay gì đó quyền quý.

Điều này hoàn toàn khác với bộ áo khoác ngoài + quần dài + giày đế bệt mà cô thường mặc ở trường, Đậu Dương vốn đã quen với trang phục học sinh ở trường, đột nhiên nhìn thấy bộ trang phục lộng lẫy của cô liền choáng váng.

"Em cứ như vậy mà đi ra ngoài sao? Bên ngoài vẫn có chút lạnh." Đậu Dương nhìn cô nàng lộ ra bờ vai, đột nhiên cảm thấy một sự ghen tức ở trong lòng.

Thẩm Tinh nhìn hắn qua gương, mỉm cười: “Anh ghen rồi à?”

“Ừ!” Đậu Dương không hề giấu diếm.

“Được rồi mà.” Thẩm Tinh lấy khăn choàng choàng lên người, nói: “Anh nghĩ kỹ chưa?”

Đậu Dương Nhất nói: “Anh rất muốn gặp bố mẹ em, nhưng lại lo họ cho rằng anh là người phù phiếm.”

"Không phải như vậy." Thẩm Tinh nói về hoàn cảnh của bố mẹ cô, nếu anh chị em tìm được bạn đời thì họ sẽ rất vui. Điều này khá kỳ lạ nhỉ. Cô và anh trai dường như không cần một người bạn đời nào cả hay là một đối tác nào cả?

Đậu Dương giằng co trong não một hồi, đột nhiên chạy tới trước mặt Thẩm Tinh, quỳ một chân xuống, nắm lấy tay cô nói: "Có lẽ hơi nhanh, nhưng nếu có thể, chúng ta kết hôn đi!"

Thẩm Tinh: “…” Cô nàng cúi đầu nhìn Đậu Dương một lát rồi hỏi: “Anh thật sự nghiêm túc đấy à?”

Đậu Dương điên cuồng gật đầu: "Vô cùng nghiêm túc!"

Thẩm Tinh khóe miệng cong lên, cô nàng nghiêng người ôm lấy mặt hắn, cười đến lông mày cong lên: “Cái này anh nhất định phải nhớ kỹ.”

"Vậy em có nguyện ý không?" Đậu Dương nhìn vẻ mặt của cô, có chút kỳ quái, nhưng lại rất vui vẻ.

Thẩm Tinh cúi đầu hôn lên trán hắn, trả lời vấn đề: “Anh lên phòng trước đi em sẽ gọi điện thoại cho mẹ.”

Đậu Dương vừa đứng dậy đã nghe thấy cô nói với người ở đầu bên kia điện thoại:

“Con có việc phải làm, hẹn hôm khác đi nha mẹ…À, đúng rồi, con có bạn trai rồi…Tất nhiên là con sẽ chú ý đến, được chứ, nếu có cơ hội…”

Anh không nghe thấy những lời còn lại.

Đậu Dương vốn tưởng rằng cô sẽ thay một bộ đồ ngủ trước khi đến đây, nhưng không ngờ cô sẽ trực tiếp mặc chiếc váy đen đến, thế nhưng cô lại tháo chiếc vòng cổ ra, chất vải của chiếc váy đen là lụa, nó vừa vặn vào cơ thể cô đến mức không thể vừa hơn làm cho cô ấy trông vô cùng quyến rũ, anh biết rằng mình có thể cởi chiếc váy này và thậm chí thân mật với cô ấy, nhưng sự ghen tị chết tiệt lại hiện lên trong đầu anh và anh không muốn người khác nhìn thấy cô quyến rũ như vậy.

Đậu Dương kéo cô vào lòng, vuốt ve eo cô, nhỏ giọng nói: “Trông em rất đẹp.”

“Em biết mà.” Thẩm Tinh nằm trong lòng hắn mỉm cười.

Đậu Dương Nhất hai tay giơ lên, lúc ôm ngực, sắc mặt liền thay đổi: “Em không mặc đồ lót à?”

"Ừm."

“Ra ngoài mà không mặc đồ lót à?” Đậu Dương Nhất lại hỏi.

“Em chỉ dán miếng đệm ngực thôi.” Thẩm Tinh trả lời.

“Miếng dán đệm ngực?” Đậu Dương Nhất thực sự không biết đó là gì, nhưng anh biết nếu cô đi ra ngoài như thế này, ai biết sẽ có bao nhiêu người nhìn chằm chằm và thèm muốn cô, chỉ nghĩ đến thôi anh cũng không chịu nổi.

“Nó được dán lên đầu ngực của em để chúng không bị phồng lên.” Thẩm Tinh liền giải thích, “Bởi vì rất khó để mặc áo ngực với loại váy này nên mới có miếng dán đầu ngực. Bởi vì chúng là quà của mẹ em, nếu em không mặc nó để gặp bà ấy, bà ấy sẽ không vui ”.

Nói nhiều như vậy, Đậu Dương Nhất cũng không nói được gì, chỉ có thể cúi đầu liếʍ cái cổ lộ ra ngoài của cô.

Thẩm Tinh quay lại hỏi gần dái tai vì anh đang cúi đầu xuống trước mắt cô, nhẹ nhàng liếʍ nói: “Nếu như anh không thích thì sau này em sẽ không đeo nó. Em có rất nhiều bộ váy có thể thay thế, mặc cái gì như thế này đi.”

"Em thích nó không?" Đậu Dương hỏi.

"EM?"

Thẩm Tinh suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: “Cũng như nhau thôi, dù sao chỉ là một mảnh vải dùng để che thân, nhưng vẫn cần phải đẹp. Suy cho cùng, thẩm mỹ không thể thay đổi được bởi vì luôn có người nhìn. Trước những thứ không phù hợp với gu thẩm mỹ của bản thân, em chắc chắn sẽ không cảm thấy dễ chịu chút nào”.

Đôi tay Đậu Dương Nhất đã đặt lên vai cô, đặt lên trên băng treo, nhưng lúc này anh do dự một chút, chợt nhớ ra mình phải che mắt Thẩm Tinh trước. Anh lấy tay che mắt cô, sau đó anh mới dám kéo chiếc địu xuống, tấm vải đen khiến làn da vốn đã trắng của cô lại càng trắng hơn, bộ ngực lộ ra trắng như một quả cầu tuyết mềm mại, lại có một chút đỏ quyến rũ, hơi thở của anh càng lúc càng nhanh và nặng nề hơn, điều này có phần làm Thẩm Tinh khó chịu, nhưng cô cũng cảm thấy thú vị khi nghe nó.

Đậu Dương ôm lấy cơ thể, nhìn bộ ngực trắng nõn đang di chuyển qua lại giữa các ngón tay, nó mềm hơn nước, những đốm đỏ trong lòng trắng co lại thành một quả bóng, hắn thấy đối phương còn chưa lộ ra ngoài, khi chạm vào ngực cô ấy, anh hiểu miếng đệm núʍ ѵú dùng để làm gì, núʍ ѵú co lại sau đó nó lại phồng ra, đẩy vải quần áo lên.

Bàn tay anh không khỏi lang thang qua lại giữa hai quả bóng thịt mềm mại, ước gì mình có thể mọc thêm một bàn tay khác, nhưng nếu anh không bịt mắt cô lại mà để cho cô nhìn anh, anh thực sự sẽ không thể chịu nổi. Vậy là anh ấy đành làm thế thôi.

"Ưm~"

Thẩm Tinh vừa bị vuốt ve thì cô liền rêи ɾỉ, điều này càng khiến anh hưng phấn hơn.

Tay Thẩm Tinh nắm lấy cánh tay anh, giọng nói của cô rất mềm mại, anh muốn nghe nhiều hơn nữa nên anh ôm lấy ngực cô, đặt đầu ngón tay lên núʍ ѵú nảy nở, xoa xoa ấn xuống, ngực cô chuyển động, như thể cô không thể " Không chịu được sự kí©h thí©ɧ, môi và răng của cô càng phát ra nhiều tiếng rêи ɾỉ. Dươиɠ ѵậŧ vốn đã cương cứng của anh lại càng bị kí©h thí©ɧ mạnh hơn bởi phản ứng của cô, chưa kể đến cô còn có một cặp mông mềm mại cứ cọ sát vào dươиɠ ѵậŧ của anh, và dươиɠ ѵậŧ ngày càng cương lớn ép vào mông cô và thông qua lớp vải mềm mại mà nhét vào trong chân cô, cô kẹp chặt hai chân, da thịt đùi mềm mại cọ vào. Cả hai chân và cơ thể đều vô cùng nóng bỏng.

"Hmm...Dương Nhất, em muốn được nhìn thấy anh...ưʍ..."

Giọng nói của Thẩm Tinh nhẹ nhàng đến mức Đậu Dương càng cảm thấy nóng hơn.

“Không được đâu.” Dù trong lòng mềm mại và nóng bỏng nhưng anh vẫn từ chối.

"Tại sao... anh không muốn em được nhìn thấy anh nhiều như vậy sao? Ừm...ah, xin hãy nhẹ nhàng chút, em đau lắm."

“Xin lỗi em.” Anh xin lỗi, không biết là vì anh vẫn không chịu buông bàn tay đang che mắt cô ra, hay là vì xoa xoa khiến cô cảm thấy đau. Anh không giải thích mà chỉ đưa tay xuống, kéo gấu váy lên, nâng lên đến bụng cô, nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của anh đang kẹp giữa hai chân cô, so với cái bụng và đôi chân xinh đẹp của cô thì bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của anh trông có hơi xấu xí. Hắn khẳng định không muốn Thẩm Tinh nhìn thấy cảnh tượng này.