Vấn Tâm Vô Hối

6/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Minh Đế Thiên Du, người chưởng quản Minh giới huyền bí, thường đi đến những thế giới khác nhau để che lấp đi nỗi cô tịch ngàn vạn năm của mình. Là một vị thần cường đại, cao ngạo, tính khí thất thường …
Xem Thêm

Chương 35: Gia đình nhà vợ
Một người mặc quân phục thời dân quốc, gương mặt góc cạnh sắc nét như điêu khắc, mái tóc đen tuyền cắt ngắn gọn gàng, vẻ mặt nhàn nhã thờ ơ ngồi nhâm nhi tách trà nóng.

Một người mặc xiêm y lục nhạt thời âu cổ, sa lụa thướt tha ôm lấy cơ thể với đồ văn kì lạ luân chuyển, suối tóc đen dài uốn lượn xõa sau lưng, nét mặt lạnh băng xa cách ngồi nhìn ra bên ngoài.

Một người mặc hưu nhàn trang màu trắng ngà, ngũ quan tinh tế ôn nhuận như tiết trời mùa xuân, khí chất hòa ái tưởng chừng dễ thân cận, đôi mắt tràn đầy ý cười ngồi quan sát khách phòng.

Một người mặc trường bào diễm lệ màu đỏ rực, tư thế biếng nhát tựa người ra sau ghế, dung nhan yêu mị quyến rũ như rượu độc đang chơi đùa với những ngón tay xinh đẹp của mình.

Một người mặc võ phục màu đen uy phong như kiếm khách, áo ngoài tinh tế ôm gọn lấy cơ thể với hoa văn kì lạ, gương mặt đoan trang sắc bén và nghiêm nghị ngồi chơi đùa với tách trà trong tay.

Tổng kết lại mà nói, năm người này đang chơi trò đánh trống lảng với Quý Thuần Khanh.

Từ lúc họ tới Quý gia, ngoài việc chào hỏi xã giao cơ bản thì còn lại chính là tình trạng như bên trên. Thuần Khanh cũng thở dài hết cách. Anh thật sự không thể tìm được đề tài nào để nói với họ trong tình trạng mình bị lơ đi như thế này. Nói cho văn hoa một chút, lần đầu ra mắt 'gia đình nhà vợ' của anh xem như bị ngâm nước.

Thiên Du ngồi một bên buồn cười nhìn bọn người Thần Dĩ Huyền. Đây rõ ràng là oán cô lúc nãy đánh họ một trận mà. Chỉ tội cho Thuần Khanh bị giận cá chém thớt. Nhưng thời gian cũng đủ lâu rồi, cô không thể cứ nhìn Thuần Khanh bị bọn họ làm khó dễ được a.

"Này, các ngươi b..."

"Du Du yêu dấu, ngươi cứ ngồi đó làm bình hoa đi, đừng nói tiếng nào hết đó." Yêu Liên Cốt lập tức ngồi thẳng người dậy nhanh chóng cắt ngang lời của Thiên Du.

"Đúng đó Du, chúng ta tự có chừng mực, không làm khó dễ Quý Thuần Khanh đâu." Trần Doãn Phong cũng gật đầu phụ họa.

Những người còn lại không nói gì nhưng ánh mắt cáo trạng của họ đã ám chỉ rõ ràng. Minh Thiên Du ngươi cứ ngồi một bên xem đi, đừng xen vào chuyện 'thẩm vấn con rể' của chúng ta.

Thấy vậy, Thiên Du vừa tức vừa bất đắc dĩ không cách nào khác hơn là im lặng không nói thêm gì nữa hết. Để Thuần Khanh có thể thuận lợi hòa nhập vào chính nguyên giới, một mình cô thật không cách nào lo hết được. Chỉ có để họ hoàn toàn xem anh ấy là người nhà thì khi đó mới tốt.

Dàn xếp xong Thiên Du, hội đồng năm người lâm thời bắt đầu ngồi ngay ngắn nghiêm túc nhìn Quý Thuần Khanh. Liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là người có tư lịch lâu nhất Thần Dĩ Huyền lên tiếng.

"Chuyện của ngươi và Thiên Du, ngươi dự định cưới vẫn là gả đến? Còn có, sính lễ hoặc của hồi môn tính như thế nào?"

Sặc!

"Khụ khụ khụ..."

Hàng loạt tiếng ho khan vang lên. Bốn cặp mắt ngưỡng mộ đồng loạt hướng thẳng về phía Thần Dĩ Huyền. Cao, thật sự cao tay! Nhất châm kiến huyết! Không hổ là Sáng Thế Thần Huyền Đế!

Ở phía đối diện, Thuần Khanh bị hỏi vẫn còn đang ngốc lăng chưa biết phải trả lời thế nào. Theo phong tục của Đông Nữ tộc thì hẳn là anh gả đến. Nhưng anh được biết thế giới của Thiên Du đa phần là nữ gả đến, trừ một số trường hợp ngoại lệ. Đối với anh chuyện này không mấy quan trọng, Thiên Du thích thế nào thì anh sẽ làm thế đó. Nhưng nói về sính lễ hoặc của hồi môn... thế giới này có thứ gì tốt hơn ở thế giới của Thiên Du sao? Thuần Khanh lại mặc cảm tự ti.

Đột nhiên cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Thuần Khanh giương mắt nhìn lên. Nụ cười ấm áp của Thiên Du thần kì làm dịu lại tâm trạng bất ổn của Thuần Khanh. Anh hơi nhoẻn miệng cười. Thấy vậy, Thiên Du vươn tay vỗ nhẹ vào hai gò má của anh rồi khẽ nói:

"Gả cho tôi, anh có hối hận không?"

"Không." Thuần Khanh kiên định đáp.

Ngồi một bên nhìn hai người tình chàng ý thϊếp làm lóa mắt, Yêu Liên Cốt bĩu môi nghiêng người sang rù rì tám chuyện với Nghiêm Thần.

"Ta thấy phấn hồng phao phao."

"Ta thấy mật ngọt sến súa."

Yêu Liên Cốt thở ra ngán ngẩm: "Còn tưởng làm khó hắn chút xíu..." Ai biết Thiên Du chen ngang cứu mỹ nhân. Yêu Liên Cốt nói thầm trong lòng.

Tiếp theo chờ Thiên Du và Quý Thuần Khanh tình tứ xong, lần này đến lượt Tiên Kỳ Ngọc ra trận. Vốn bọn họ đã chấp nhận Quý Thuần Khanh làm bạn lữ với Thiên Du thì không cần phải làm khó anh làm gì nữa. Nhưng cái quan trọng là bằng hữu cũng như thân nhân mà họ coi trọng lâu như vậy đột nhiên bị người khác bắt đi, khó chịu là tất nhiên. Dù sao, muốn có được vợ cũng không phải chuyện dễ dàng gì, tự cổ chí kim đã vậy rồi.

Quét mắt nhìn Quý Thuần Khanh được Thiên Du trấn an, Tiên Kỳ Ngọc nhàn nhạt lên tiếng: "Coi như hắn gả đến thì sao? Cuối cùng chẳng phải là cần chờ hắn tu luyện đạt đến yêu cầu của chính nguyên giới thôi. Cho nên cưới gả gì đó cứ để sau đi."

Lúc này, Thiên Du đáp lời: "Ta sẽ giúp anh ấy phá phàm tu tiên."

Nghe vậy, mọi người trầm mặc.

Cảm nhận được áp lực đè nặng, Thuần Khanh rũ mắt xuống không nói tiếng nào. Anh biết là bản thân trèo cao, cho nên mọi việc kế tiếp anh không có quyền xen vào dù cho đó là chuyện chung thân đại sự của bản thân. Anh chỉ cần một cơ hội, một cơ hội để bản thân hoàn toàn nhập được vào mắt của năm người kia, chỉ có như vậy anh mới có đủ tư cách đứng sóng vai với Thiên Du. Cơ hội đó, dù khó khăn thế nào thì anh cũng chấp nhận.

Lúc này, Trần Doãn Phong lên tiếng phá vỡ trầm mặc: "Như vậy ngươi định tiến hành khi nào? Là bây giờ, vẫn là chờ khi hắn chết? Ta nghĩ Quý Thuần Khanh cũng không muốn nhìn phụ mẫu và tộc nhân từ từ già cỗi rồi chết đi mà bản thân vẫn cứ giữ mãi hình dạng như bây giờ đâu. Vẫn là nói, ngươi nguyện ý cùng hắn đi hết đời này rồi để hắn tiến nhập luân hồi bắt đầu con đường tu luyện? Như vậy trách nhiệm của một người con đối với phụ mẫu các ngươi tính thế nào?" Hoài thai con của một vị thần là vô cùng khó khăn, hơn nữa đó còn là một quá trình dài đằng đẵng.

Ngăn cách giữa Thiên Du và Quý Thuần Khanh không đơn thuần là năm người bọn họ hay chính nguyên giới mà là do Quý Thuần Khanh có quá nhiều ràng buộc ở thế giới này. Tình cảm của họ sẽ không ai phủ định được nhưng nói cho cùng, hai người họ gặp nhau thật là không đúng lúc, thế giới không đúng, nhân sinh không đúng, địa vị không đúng...

Trần Doãn Phong hắn cai quản nhân giới, những chuyện thế này hắn nhìn rõ hơn những người khác. Cho nên, một mặt hắn thuận theo quyết định của Thiên Du, mặt khác lại cố phân tích cho nàng ấy thấy những khó khăn để mà suy nghĩ lại. Chung quy thì hôn sự của một vị Đại Đế là không phải trò đùa, nó ảnh hưởng rất lớn đến sự ổn định của chính nguyên giới.

Bạn lữ của Đại Đế mà không đủ tài đức thì cư dân của chính nguyên giới sẽ coi người đó là sự sỉ nhục đối với Đại Đế của mình. Không cần động tay động chân, chỉ cần miệng lưỡi thế gian cũng đủ nhấn chìm người bạn lữ không hợp cách đó rồi.

Thiên Du im lặng chau mày lại. Cô quên tính tới chuyện này, thật là thất trách mà. Chỉ là không để Thiên Du lên tiếng thì Yêu Liên Cốt đã mở lời: "Ta ngược lại có một cách a~~~"

Âm điệu kéo dài của Yêu Liên Cốt làm mọi người không hẹn rùng mình một cái nhìn hắn. Thấy vậy, Yêu Liên Cốt nheo mắt lại cười đến tà khí mà tiếp lời: "Dùng máu của Du Du và Quý Thuần Khanh ngưng tụ ra phôi thai, sau đó để linh trí của thế giới này dung nhập vào đó, dù gì nó cũng tự nhận là con của hai người thôi. Yêu cầu của ta là..."

Mọi người nghi hoặc chờ đợi. Riêng lúc này chỉ có Nghiêm Thần ngồi gần Yêu Liên Cốt là giật giật mí mắt vài cái. Thấy cái đá lông nheo nham nhở kia là cô biết người này muốn nói cái gì rồi.

Quả nhiên lời cuối của Yêu Liên Cốt là: "... Quý Thuần Khanh phải là người sinh hạ thai nhi."

Tĩnh!

Toàn bộ phòng khách lâm vào yên lặng.

Tất cả cặp mắt đồng loạt hướng về phía Quý Thuần Khanh, thậm chí người háo hức nhất vẫn là Thiên Du, khụ khụ... Dù sao ở chính nguyên giới, người mang thai luôn là người ở thế yếu; nữ mạnh hơn thì nam mang thai, nam mạnh hơn thì nữ mang thai, thực lực vi tôn a. Cho nên xét đến cùng thì cặp đôi Thiên Du và Quý Thuần Khanh, chậc chậc, tìm được người mạnh hơn Thiên Du hình như là không có.

Lúc này gương mặt của Quý Thuần Khanh đã đỏ như tôm luộc. Anh bối rối vội cúi mặt xuống tránh đi cái nhìn đầy 'man rợ' của những người có mặt tại đây. Mangthai? Anh? Chuyện này...

"Cách này không tồi." Đột nhiên Thần Dĩ Huyền gật đầu tán thành ý kiến của Yêu Liên Cốt, trực tiếp phá vỡ không khí quỷ dị đang ngày một lan tràn.

"Vẹn toàn đôi bên a." Trần Doãn Phong cảm thán.

"Có thể." Tiên Kỳ Ngọc cũng chấp thuận điều này.

Nghe vậy Yêu Liên Cốt cười càng thêm sáng lạn nói: "Sao nào Quý Thuần Khanh? Nếu ngươi không tin nam nhân có thể mang thai thì đây..." Yêu Liên Cốt lập tức hướng tay về phía Nghiêm Thần làm giới thiệu. "... nhân chứng sống. Nàng ấy là do phụ thân của mình sinh ra đấy. Thương Khung lấy nữ vi tôn, nam vi quý, nam nhân sinh con quản gia lên được phòng khách xuống được phòng bếp, khí phách không kém gì nữ nhân. Cho nên ngươi không cần cảm thấy ngại ngùng trong chuyện này."

Bình thản đón nhận ánh mắt ngạc nhiên của Quý Thuần Khanh, Nghiêm Thần rất tự nhiên vân vê tách trà trong tay mà chơi đùa. Dù sao chuyện này vốn chẳng có gì to tát, cô còn thấy tự hào mình được phụ thân sinh ra và yêu thương hết mực nữa kìa.

"Hơn nữa chỉ là bảo ngươi mang thai lần này để làm tròn phận hiếu thôi, chúng ta thật không nỡ nhìn Du Du mệt mỏi tiều tụy trong chuyện này a."

Thật là dối trá! Đây là tiếng lòng của những người nào đấy.

"Hơn nữa mang thai là một, chuyện phòng the là hai, ngươi cũng có thể tranh giành chuyện trên dưới với Du Du a, tình thú thôi!"

"Khụ khụ khụ..."

Thêm một tràng ho khan nữa vang lên. Ngoại trừ Quý Thuần Khanh, những người còn lại đều đỡ trán nhìn trời. Tên Yêu Liên Cốt này vẫn luôn không ấn lẽ thường mà nói a. Chuyện tế nhị thế mà ăn nói trắng trợn như vậy.

"Hơn nữa..."

Còn nữa sao???

"Tiểu Cốt nhi, sắp tới ngươi cứ nằm dưới A Liên đi." Thiên Du đột ngột phán một câu làm Yêu Liên Cốt hoàn toàn hóa đá. Ngay lập tức hắn gào khóc một tiếng rồi vội điểm nhẹ giữ không một chút. Màn ảnh lưu ly hiện ra rồi một bóng người từ từ xuất hiện. Nữ nhân xinh đẹp như một đóa sen trắng tinh khiết vừa nhìn thấy Yêu Liên Cốt thì nhoẻn miệng cười cất lời: "A Cốt, ta vừa nghe Minh Đế nói..."

"A Liên, nàng đừng nghe Du Du nói bậy, nàng ta luôn lấy ta ra làm trò mà. A Liên, A Liên, nàng nghe ta nói..."

"Tốt." Nữ nhân tên A Liên cười duyên gật đầu. "A Cốt, dạo gần đây Yêu giới Chính nguyên có chút bất ổn, chàng hãy chăm lo cẩn thận một chút, không cần đến Cực Lạc giới bồi ta đâu."

Dứt lời, màn hình tắt ngúm. Yêu Liên Cốt trợn mắt há hốc mồm nhìn lăng lăng vào không trung sau đó ai oán trừng mắt với Thiên Du, chỉ bỏ lại một câu "ngươi chờ đó cho ta" rồi biến mất.

Nhìn Thiên Du ngồi cười tủm tỉm, bốn người còn lại nhìn nhau rồi giả vờ ngó lơ sang chỗ khác. Họ cũng không muốn là người kế tiếp bị nàng ấy châm ngòi ly gián với bạn lữ của mình đâu.

Hài lòng gật đầu, Thiên Du quay sang nhìn Quý Thuần Khanh. Thấy vậy, gương mặt của anh càng đỏ hơn. Mãi một lúc sau Thuần Khanh mới lắp bắp lên tiếng: "Chuyện đó, chuyện đó... tôi..."

Vài tiếng cười thốt lên thành công khiến mọi người nhìn sang. Nghiêm Thần khẽ xoa nhẹ cánh mũi của mình rồi lên tiếng: "Chúng ta biết rõ đáp án của ngươi rồi. Thật là, ngươi có cần phải chiều ý Minh Đế hết lòng như vậy không?"

Thuần Khanh có hơi ngạc nhiên song vẫn cười nhẹ đáp lại: "Đó là điều duy nhất tôi có thể làm vì Thiên Du."

Nghiêm Thần nghe câu trả lời chỉ cười không nói gì nữa nhưng điều này lại khiến những người còn lại âm thầm cảnh giác. Con nhóc này hôm nay dễ nói chuyện như vậy?

"Ta thấy vẫn là để cả Đông Nữ tộc tu chân đi, còn ngộ tính của họ tới đâu thì tùy duyên, như vậy Quý Thuần Khanh cũng không mấy băn khoăn. Dù sao con trai gả đi như bát nước đổ ra ngoài, rời xa cha mẹ là điều hiển nhiên." Nghiêm Thần cong đôi mắt cười đến thâm trường ý vị.

"Tiểu Nghiêm Thần nhi, hôm nay ngươi uống lộn thuốc xổ sao? Vẫn là nói đầu óc choáng váng? Lao lực quá độ? Có cần ta bảo Doanh nhi và Lâm nhi chăm sóc cho ngươi không?" Thiên Du nghi hoặc hỏi thăm.

Nghiêm Thần nghe vậy khóe môi run run muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn nuốt vào bụng lại. Lúc sau cô khó nhọc phun ra vài chữ: "Không cần quý ngài nhọc lòng." Dứt lời, Nghiêm Thần biến mất.

Nhìn cảnh này, Trần Doãn Phong bật cười lắc đầu nhìn Thiên Du mà nói: "Ngươi cứ thích chọc tức nàng ấy."

"Ai bảo nàng ấy cứ thích chống đối ta." Thiên Du dè bỉu.

Lúc này, Thần Dĩ Huyền đặt tách trà trở về bàn rồi tao nhã đứng lên mà nói: "Được rồi, chuyện của ngươi và Quý Thuần Khanh cứ quyết định theo ý của Nghiêm Thần đi, nếu các ngươi thích đề nghị của Liên Cốt thì ta cũng không phản đối."

Sau đó, Thần Dĩ Huyền cũng biến mất.

Nối tiếp đó, Tiên Kỳ Ngọc và Trần Doãn Phong cũng khách sáo vài câu rồi rời khỏi. Trước khi đi Tiên Kỳ Ngọc còn bỏ lại một câu lạnh nhạt: "Chờ hắn phá phàm, ta nghĩ đó là lúc nhận khảo sát cuối cùng. Linh hồn lực đã thức tỉnh, tâm cảnh cũng vững chắc, vậy chỉ còn lại hoán huyết, tẩy tủy, phạt cốt. Một quá trình hơi ngược ngạo nhỉ?"

Quý Thuần Khanh ghi nhớ tất cả những lời thoại mà năm người kia dành cho anh, tâm trí bắt đầu phân tích liên tục. Tu tiên sao? Đúng lúc này, đôi bàn tay ấm áp chạm vào gò má của Quý Thuần Khanh, anh giương mắt nhìn lên.

Thiên Du mỉm cười mà nói: "Yên tâm, anh sẽ làm được thôi."

Thuần Khanh gật đầu.

"Còn nhớ phụ thân anh không? Chúng ta có thể lợi dụng chuyện này để giải quyết khúc mắc cho họ."

Thuần Khanh giật mình lâm vào trầm tư rồi thở dài vươn tay ôm lấy Thiên Du. Chuyện của phụ thân và mẫu thân, anh cũng chỉ biết khái quát mà thôi. Dù cảm thấy hai chữ 'phụ thân' đối với anh thật xa lạ nhưng chung quy thì... anh vẫn luôn khao khát có được.

Cảm nhận bàn tay của Thiên Du vỗ nhẹ sau lưng mình, Thuần Khanh khép mắt cười hạnh phúc. Thiên Du, cảm ơn em vẫn luôn bên cạnh tôi.

============//

Tác giả có đôi lời:

Khụ, khụ, mình thông báo bế quan ở bên kia mà quên thông báo cho truyện bên này, thật xin lỗi!

Khoảng cuối tháng 12 chúng ta gặp lại nhak!

Thêm Bình Luận