Vấn Tâm Vô Hối

6/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Minh Đế Thiên Du, người chưởng quản Minh giới huyền bí, thường đi đến những thế giới khác nhau để che lấp đi nỗi cô tịch ngàn vạn năm của mình. Là một vị thần cường đại, cao ngạo, tính khí thất thường …
Xem Thêm

Chương 40: Rắc rối mới
Tách trà nghi ngút khói được đặt nhẹ xuống bàn, Thần Uyển Ly trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ. Nơi đó, Thiên Du cùng Quý Vô Song đang cùng nhau ngồi bàn chuyện của Đông Nữ tộc. Bọn người Thần Dĩ Huyền phải trở về quản lý chính nguyên giới, bọn người Ma Lam Duật thì đã bỏ đi chơi hết rồi, cuối cùng chỉ để lại mình nàng với đống rắc rối này. Hừ, đúng là bằng hữu tốt!

"Ngươi biết rõ chúng ta đều nói dối Du Du, về những cái chú đó."

Thuần Khanh buông mi mắt xuống không đáp lời. Hôm đó, anh biết chính tâm mình suy nghĩ những gì, cho nên mới không hề cao hứng chút nào khi họ nói ra những lời giải thích về các loại chú đó. Anh không hoàn hảo tới mức như vậy.

"Con người không ai là hoàn hảo cả." Như đoán biết được suy nghĩ của Quý Thuần Khanh, Thần Uyển Ly nhàn nhạt cất lời: "Nếu ngươi thật sự giống như những gì chúng ta đã nói: không giả dối, không si niệm, không tham lam, không yếu đuối, không oán hận, như vậy ngươi mới thật sự khiến chúng ta kiêng dè khi Du Du bên ngươi."

"Bởi vì các vị là thần?" Thuần Khanh cười khẽ lên tiếng.

Nghe vậy, Thần Uyển Ly hơi nhướng mày lên rồi lắc đầu. Nàng buông tiếng thở dài mà nói: "Thần, đó chỉ là một phong hào mà thôi. Chúng ta vốn đều là con người như bao người khác, có hỉ nộ ái ố, có si oán tham niệm. Khác chăng là bọn người Du Du còn gánh trên vai trách nhiệm Đại Đế, mà chúng ta thì không, thậm chí từ lâu chúng ta đã không còn là thần nữa rồi." Cho nên năm người họ mới có thể thoải mái sống thật với tính cách của mình.

Cả hai người họ lại không nói thêm lời nào nữa, tự mỗi người chìm vào trong suy tư của riêng mình. Phòng khách trống trải và đầy ấp nắng, theo những cơn gió lùa qua khe cửa mang đến một cảm giác tịch liêu đến lạ thường.

"Ngươi oán chúng ta." Thần Uyển Ly lên tiếng phá vỡ trầm mặc. Không phải là một câu hỏi mà là một câu khẳng định rõ ràng. Nàng biết rõ Quý Thuần Khanh đối với bọn họ có oán niệm.

"Phải." Thuần Khanh thẳng thắng thừa nhận. Anh oán họ, oán họ áp đặt mọi thứ lên anh, oán họ ép buộc anh dùng tình cảm của mình như một thứ rẻ tiền để đánh giá, oán họ can thiệt quá phi lý vào cuộc sống của chính mình. Anh chỉ là một người bình thường, họ biết rõ chuyện đó, càng biết rõ anh không thể nào đáp ứng được tất cả những điều kiện khắc khe mà họ đặt ra, nhưng họ vẫn làm như vậy. Luôn miệng nói vì muốn tốt cho Thiên Du nhưng chính họ mới là người khiến em ấy phải luôn lưỡng lự giữa tình và tình. Thân tình, hữu tình, ái tình, để phân tách rạch ròi chúng trong một người là chuyện vô cùng không có khả năng.

Thần Uyển Ly cười nhẹ trước câu trả lời của Quý Thuần Khanh rồi mới lên tiếng: "Thật ra chỉ cần Minh giới chấp nhận ngươi, như vậy ngươi đã chính thức là bạn lữ của Du Du. Mà Minh giới chính là Du Du, cho nên ngay từ lúc đầu, chúng ta đã không có tư cách can thiệp vào chuyện tình cảm của hai người."

Thuần Khanh chờ đợi những lời tiếp theo, bởi anh biết đó mới chính là nguyên nhân thật sự cho cuộc khảo sát đầy náo loạn kia.

"Chúng ta ghen tị a." Thần Uyển Ly tựa người ra sau ghế mà cảm thán. "Sáu người chúng ta cùng trưởng thành với nhau, đột nhiên năm người chết đi, chỉ còn lại Du Du một mình. Mặc dù biết rõ sẽ có người thay chúng ta bên cạnh nàng ấy nhưng chung quy vẫn là không cam lòng. Hơn nữa, tới lúc chết chúng ta còn không có bạn lữ, cho nên chỉ muốn, khụ, ngươi hiểu mà."

Thuần Khanh đen mặt. Có cần vô sỉ thêm chút nữa không? Quả nhiên người xưa nói không sai, đến chết cũng còn có thể hành người khác mà.

"Ngươi có biết như thế nào là Đại Đế của chính nguyên giới không?" Thần Uyển Ly đột ngột chuyển đề tài, gương mặt trở về với vẻ bình thản vô ba. "Đại Đế là trụ cột tinh thần của chính nguyên giới, không cần thiết phải chăm lo quán xuyến đủ điều cho cư dân bởi họ đều trưởng thành và biết chính bản thân phải làm gì, họ không cần một vị "vua" cai trị họ. Đại Đế là người giữ vững trật tự cho vũ trụ, đảm bảo cho mọi thế giới đều có quyền lợi tốt nhất để phát triển mà không phải là người áp đặt quy tắc hay ban bất cứ sinh mệnh cho một thế giới nào cả. Đại Đế là người phải luôn có một tâm thế vững vàng rằng: khi cần thiết, họ nhất định phải hy sinh để bảo toàn chính nguyên giới."

Thuần Khanh giật mình nhìn Thần Uyển Ly, tay vô thức siết chặt vào nhau.

"Chúng ta chỉ muốn ngươi biết khó mà lui. Dù Minh Thiên Du trường tồn với vũ trụ nhưng điều đó không có nghĩa là nàng ấy bất tử. Năm xưa nhờ có Minh giới mà Du Du mới thoát được một kiếp, nhưng cuối cùng nàng ấy vẫn phải lâm vào ngủ say hơn bốn ngàn năm mới cầm về được cái mạng nhỏ của mình. Nếu không may lại xảy ra chuyện, ngươi có thể chờ đợi bao nhiêu năm để Minh giới một lần nữa hồi sinh cho Du Du? Khi đó, người đau khổ nhất vẫn chỉ là ngươi mà thôi."

Thật lâu sau, Thuần Khanh mới khàn giọng đáp lời: "Tôi không biết, nhưng thê quân của Quý Thuần Khanh chỉ có duy nhất là Minh Thiên Du."

Đoán trước được Quý Thuần Khanh sẽ trả lời như vậy, Thần Uyển Ly chỉ cong khóe môi mà nói: "Du Du thật may mắn khi gặp được ngươi, bởi ngươi yêu là chấp nhất, là cố chấp. Nếu không có Du Du, ngươi sẽ yêu Tô Gia Áo như vậy, có đúng không?"

Thuần Khanh nhìn ra ngoài nơi hình bóng của người con gái mình yêu đang hiện diện, anh mỉm cười hạnh phúc rồi đáp: "Có lẽ đi, nhưng chữ "nếu" vốn đã không xảy ra."

Thần Uyển Ly cũng khẽ cười nhìn ra bên ngoài mà nói: "Đúng vậy. Tình yêu không quan trọng ai đến trước ai đến sau, quan trọng là ai biết nắm giữ nó mà thôi. Được rồi, ta phải đi đây, ngươi dương khí quá nặng, tàn hồn như ta cũng không chịu nổi." Thần Uyển Ly đứng lên định rời đi nhưng chợt nhớ đến một chuyện chưa nói nên quay sang nhìn Quý Thuần Khanh. Gương mặt nhu hòa thanh tú khẽ cười, nàng cất lời: "Chúc hạnh phúc!"

Thuần Khanh điểm nhẹ đầu rồi nhìn Thần Uyển Ly biến mất. Mọi chuyện đã kết thúc rồi.

[Thế ngay từ đầu mọi chuyện chỉ là một vở kịch sao?]

Giọng nói của Triển Dương đột ngột vang lên trong đầu Quý Thuần Khanh, điều này làm anh có chút không thích ứng được. Lúc sau, Quý Thuần Khanh mới chậm chạp đáp lời: [Là một vở kịch thật giả lẫn lộn.]

Đến khi đó, người đau khổ nhất cũng chỉ là ngươi mà thôi.

Hóa ra không phải 'Minh Đế chú định đời đời cô độc' mà là 'Đại Đế chú định phải chấp nhận sự cô độc'. Gánh trên vai trách nhiệm lớn đến như vậy mà họ lúc nào cũng thoải mái cười đùa vui vẻ, anh thật sự vô cùng khâm phục và kính trọng họ.

Cốc cốc!

Thuần Khanh xoay người lại. Nơi ngưỡng cửa, Thiên Du đang đứng tựa lưng vào đó mà mỉm cười nhìn anh.

"Trò chuyện thế nào? Ly Ly rất ôn hòa và thấu tình đạt lý, tôi cũng không sợ nàng ấy gây khó dễ cho anh như những người kia."

"Rất tốt." Thuần Khanh cười nhẹ mà nói. Quả thật Thần Uyển Ly rất dễ nói chuyện, ngài ấy luôn khiến người đối diện có được tâm thái thoải mái nhất để lắng nghe và hỏi đáp.

Thấy Quý Thuần Khanh thật sự không có vẻ miễn cưỡng, Thiên Du mới an lòng. Mấy ngày qua anh ấy bị áp lực quá nhiều, là cô sơ sót không để ý tới. Có lẽ vì trước giờ Thuần Khanh luôn giấu mọi chuyện trong lòng nên làm cô quên mất rằng anh ấy cũng chỉ là một con người bình thường như bao người khác mà thôi. Ngay đến bản thân cô cũng cảm thấy phiền táo thì huống chi là Thuần Khanh.

"Thật xin lỗi, là tôi..."

Thuần Khanh vươn tay chạm lên vành môi của Thiên Du ý bảo không cần nói gì cả. Lời xin lỗi là không cần thiết. Thật ra qua chuyện lần này, anh có thể hiểu thêm về Thiên Du mà em ấy cũng sẽ biết chú ý nhiều hơn đến tâm trạng của anh, như vậy là được rồi.

"Lỗi không hoàn toàn ở ai hết, anh chỉ..."

Rầm! Rầm! Rầm!

Thuần Khanh và Thiên Du giật mình vội nhìn ra ngoài. Mặc dù không thể thấy gì được khi ở trong Quý gia nhưng những chấn động lớn vẫn liên tục vang lên. Các đội thương sĩ và ám bộ của Quý gia trong tối đều đồng loạt xuất động. Tính hiệu giới nghiêm toàn tộc đã vang lên.

Thiên Du đi ra ngoài hiên lướt mắt khắp nơi mà nói: "Bọn họ động thủ rồi."

"Em biết chuyện?" Thuần Khanh theo sau lo lắng hỏi.

"Ừ. Đây là cơ hội cuối cùng, nếu không Lăng gia sẽ không có được vị trí tộc trưởng nữa."

------------------------------

---------------------------------

Đinh linh!

Tiếng chuông bạc vang lên thanh thoát như một điệu nhạc vui tươi. Đôi tay trắng nõn thon dài vân vê vài lọ thủy tinh nhỏ, khiến vạt áo lay động như cánh bướm chập chờn. Nhan Lam Đình cong khóe mắt cười thâm thúy, cả người nằm dài ra trường kỷ mà lười nhát cất lời: "Đông Phương, Lăng Sương Hoa hành động rồi sao?"

Đứng một bên phe phẩy cái quạt, nam tử mặc trường bào lam được gọi là Đông Phương cười hì hì đáp lời: "Đúng vậy đại quân, hiện Lăng gia đã khống chế được một nửa Đông Nữ tộc."

Nghe vậy, Nhan Lam Đình tỏ vẻ ngạc nhiên mà chớp mắt suy tư. Người của Quý gia đều chết hết rồi sao? Cả Minh gia nữa? Không nên a, như vậy thì làm sao chơi vui được nữa.

"Đại quân, ngài không phải muốn đi gặp thiếu công tử sao?"

Hm? Nhan Lam Đình giương mắt lên nhìn rồi xoa cằm cười mỉm. Hắn tỏ vẻ chán chường chống tay nghiêng đầu thốt lên: "Chỉ là cảm thấy, thân là phụ thân, ta cũng nên quan tâm hôn sự của con mình một chút."

Đông Phương sặc nước miếng một cái rồi vội lấy cái quạt che miệng lại. Ngài nếu quan tâm thì đã sớm làm rồi, còn phải chờ đến bây giờ sao? Còn không phải là vì lo lắng...

"Aizzz... ta cảm thấy hôn sự của nó và nha đầu Minh gia vẫn là tạm hoãn lại một chút thì tốt."

"Vì sao?" Đông Phương tò mò hỏi.

"Vì nha đầu kia dám chê ta già!"

...

"Hắt xì!" Thiên Du xoa nhẹ cánh mũi của mình mà nghi hoặc. Chẳng lẽ có người đang bất mãn với mình?

Thêm Bình Luận