Vấn Tâm Vô Hối

6/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Minh Đế Thiên Du, người chưởng quản Minh giới huyền bí, thường đi đến những thế giới khác nhau để che lấp đi nỗi cô tịch ngàn vạn năm của mình. Là một vị thần cường đại, cao ngạo, tính khí thất thường …
Xem Thêm

Chương 55: Phiên ngoại
Meliora nâng tách trà nhấp một ngụm nhỏ, vẻ mặt hài lòng không hề che giấu. Cô mỉm cười tao nhã, giọng cất lên nhẹ nhàng: "Sybille nói không sai, trà do Glenda pha quả nhiên rất tuyệt."

Phía đối diện, Thuần Khanh từ tốn nói: "Hoàng hậu quá khen. Thật ra, trà do ngài pha mới thật sự tuyệt diệu, tôi vô cùng vinh hạnh khi được thưởng thức."

Đặt tách trà xuống bàn, Meliora thu tay về, mọi động thái đều hết mực quy cũ và quý khí. Cô khẽ lắc đầu, ánh mắt hơi cong lên khiến cho dung nhan xuất trần thêm phần ấm áp. Cô nói: "Glenda là chồng của Sybille, không cần khách sáo với tôi như vậy. Vì lời khen của anh nên tôi cũng nói thật một chuyện." Meliora chợt cười rộ lên, "Để pha được tách trà thế này, tôi đã bỏ ra mười năm đấy, mà cũng chỉ pha được một loại duy nhất thôi. Lúc đầu Sybille nếm thử, chị ấy... đã mắng tôi không chút thương tiếc. Haizzz!"

Thuần Khanh: "..."

Meliora hướng mắt nhìn vườn hoa hồng diễm lệ xa xa, vẻ mặt càng thêm nhu hòa. Nhớ lần đầu tiên, một công chúa cao quý như cô vì muốn thân cận với nữ công tước Sybille Golding mà tự mình pha cho người đó một tách trà. Lúc đó, mọi sự hâm mộ, kính sợ cùng sùng bái trong tâm tư của cô đều bị một câu nói đánh tan.

"Cảm ơn tách trà của công chúa đã xoa dịu hết mọi tế bào nghệ thuật của tôi."

Chính là câu nói như vậy, rất nhã nhặn, rất lễ độ, rất ôn hòa không hề sai phạm chút quy tắc ứng xử nào cả. Nếu là người thường sẽ chẳng nghe ra thâm ý gì nhưng khó ở chỗ, trong lễ nghi hoàng gia và quý tộc đều có môn học gọi là nghệ thuật ngôn ngữ. Và hiển nhiên, câu nói đó len lỏi trong tâm trí của cô cùng mọi người có mặt lúc bấy giờ được dịch lại là: Cảm ơn tách nước lã của công chúa đã khiến tôi không cần dùng đến tế bào nghệ thuật để phẩm trà.

Ngày hôm đó, có thể nói... là ngày xấu hổ nhất đời của cô.

"Đối với quý tộc, không phải cứ lớn tiếng mắng chửi, nói khích nói phạm lẫn nhau mới khiến đối phương xấu hổ, nhục nhã. Chỉ cần một câu chỉ điểm đơn giản như vậy thôi cũng đủ khiến người trong cuộc chết không toàn thây." Meliora thở dài một hơi rồi nói tiếp: "Bữa tiệc hôm đó, không chỉ tôi mà toàn bộ vương tôn quý tộc của xứ sở Max đều bị chị Sybille chỉ điểm đến không ngóc đầu lên được. Trong một đêm, chị ấy vang danh trên khắp Max, khiến vương quốc Gwyn của tôi cũng đi đầu ngọn sóng."

Thuần Khanh chợt cười khẽ, cũng nhìn về vườn hoa hồng rực rỡ mà từ tốn cất lời: "Em ấy chỉ muốn tốt cho người mà thôi."

Meliora ngẩn ra, ánh mắt đầy hoang mang nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện. Lịch thiệp, nhã nhặn, thông minh và... xinh đẹp, đây là những gì cô đã thấy được ở Glenda. Cô cho rằng người đàn ông này cũng chẳng khác mọi người là bao thế tại sao lại được Sybille yêu thương như vậy, xem ra cô trông nhầm rồi. Meliora lắc đầu cười khổ, nói: "Sybille thật sự chưa từng kể mọi chuyện ở Gwyn cho anh nghe sao?"

Thuần Khanh đáp: "Tôi chỉ biết em ấy từng sống ở đây vài năm."

Lần này, Meliora bật cười thành tiếng, lễ nghi quý tộc đều bị cô bỏ qua một bên. Thuần Khanh hơi nheo mắt dõi theo. Người phụ nữ tao nhã mang phong thái của vị hoàng hậu đức độ ban đầu, chỉ trong thoáng chốc đã trở nên nghiêm nghị, sắc bén như một chiến binh lão luyện.

Thuần Khanh lẳng lặng chờ đợi. Quả nhiên, Meliora chợt đứng lên, đưa ra lời đề nghị: "Tôi đưa anh đi xem thành trì."

Cứ như vậy, cả hai rời khỏi khu vườn xinh đẹp, xuyên qua những dãy hành lang kiên cố, từng bước tiếp cận thành trì bảo hộ cho lâu đài. Binh lính xung quanh thấy cả hai thì hành lễ cung kính, sau đó nhường ra một khoảng không gian trống cho họ trò chuyện với nhau.

Gió thổi l*иg lộng, sắc như đao nhọn. Từ trên cao nhìn xuống, lãnh thổ vương quốc Gwyn trải rộng bạt ngàn, đồi núi thăm thẳm kéo dài đến tận chân trời, các thành lũy được xây dựng khắp nơi bảo vệ cho những cư dân đang sống an nhàn, sung túc dưới sự cai trị của đế vương.

Meliora vén những lọn tóc rối ra sau tai, vẻ mặt bình thản nhìn vương quốc của chính mình. Cô nói: "Mẹ kế của tôi, Isadora, bà là một phù thủy. Sau thời đại của vua Arthur, mọi thứ về phép thuật dần bị quên lãng và rồi bị cấm đoán. Tôi và rất nhiều người đều biết những quyền năng đó vẫn tồn tại, tồn tại trong hắc ám của thế giới, không được hé lộ, không được công nhận, bị người đời sợ hãi và xa lánh. Isadora cũng như vậy."

Nói tới đây, Meliora chợt ngừng lại, vẻ mặt cười rất miễn cưỡng.

Thuần Khanh tiếp lời thay cho cô. "Ngài quý trọng bà ấy."

Meliora giật mình nhưng vẫn đáp lời: "Trước khi chiếm đoạt vương vị, bà đối xử với tôi rất tốt. Không phải giả tạo, bà thật lòng yêu thương tôi, đó cũng là lý do cha tôi yên tâm về bà. À, được rồi, một phần là vì cha tôi bị nhan sắc của bà quyến rũ. Nhưng không ai ngờ tới, bà ấy lại muốn gϊếŧ cha con tôi. Nếu không phải có chị Sybille thì có lẽ tôi đã không thoát được quyền năng của bà ấy. Mãi cho đến sau này tôi đứng trước mặt Isadora, hỏi tại sao bà làm như vậy, đáp án nhận về lại là hai chữ: nhan sắc."

Meliora bất giác vươn tay chạm vào gương mặt của bản thân.

Suối tóc đen như gỗ mun, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng như máu, xinh đẹp tuyệt trần nhất thế gian này, những lời ước nguyện đó liệu có đáng giá hay không, mẫu hậu?

Thuần Khanh nhìn Meliora, nội tâm không ngừng cảm khái. Sắc đẹp luôn là một con dao hai lưỡi, bảo vệ chính bản thân đồng dạng cũng tổn thương chính bản thân mình.

Không muốn người bên cạnh thương cảm về quá khứ, Thuần Khanh chợt hỏi: "Người đã phá hủy gương thần?"

Hơi bất ngờ vì câu hỏi, Meliora bật cười khúc khích, đáp: "Đúng, tôi cho rằng chính quyền năng của gương thần khiến Isadora thay đổi nên tìm mọi cách hủy nó. Chỉ là, uhm, chiếc gương đó rất là có vấn đề."

Cuối cùng, cô nhịn không được mà cười to.

Thuần Khanh nhướng mày ngạc nhiên, song khi nghĩ đến chiếc gương bé tí kia thì mọi nghi hoặc dường như đều sáng tỏ. Nó đúng là... có vấn đề thật.

"Glenda, tôi thật sự rất yêu chị Sybille."

Thuần Khanh mỉm cười lắng nghe, chỉ là nụ cười dường như rất có thâm ý. Chớp mắt tỏ vẻ trêu đùa, Meliora nói tiếp: "Thật đáng tiếc khi tôi không thể tham dự hôn lễ của hai người."

"Chúng tôi sẽ thường xuyên về đây."

Meliora gật đầu tỏ vẻ đã không còn tiếc nuối nữa.

Bất chợt, một binh lính tiến tới cúi người bẩm báo: "Thưa hoàng hậu, Right tiên sinh đang chờ dưới thành, nói là đến đón Golding tiên sinh."

Cả Thuần Khanh và Meliora đều sửng sốt. Rất nhanh sau đó, cô vội nói: "Có vẻ xảy ra chuyện rồi. Glenda, anh đi đi, thứ cho tôi không tiễn."

Thuần Khanh không chần chờ thêm nữa, nói lời từ biệt rồi theo binh lính rời đi. Phía sau, Meliora đứng lặng người rồi thở ra một hơi. Cô quay đầu nhìn lãnh thổ của Gwyn, khóe môi bất giác cong nhẹ.

"Lần này không gặp được Sybille mà em cũng vui như vậy sao?"

Meliora không quay đầu mà thoải mái ngã người ra sau, một vòng tay vững chãi nhanh chóng đón lấy cô rồi ôm trọn cô vào lòng, hơi ấm cùng mùi hương thân quen làm cô mỉm cười hạnh phúc.

"Vậy còn chàng? Không gặp được chị ấy có phải rất vui không?"

Người phía sau giả vờ ho khan vài tiếng, giọng nói pha chút rầu rĩ đáp lại: "Mỗi lần gặp mặt, ta đều có cảm giác mình không phải quốc vương mà là con riêng của chị ấy vậy."

Meliora cười đến run người.

Nắm chặt đôi tay của vợ, quốc vương nói: "Ta rất cảm ơn Sybille vì mọi chuyện. Tiếp xúc với Glenda, ta biết chị ấy sống rất hạnh phúc."

Ít nhất thì không còn giống thùng pháo đi tới đâu nổ chết người tới đấy như lúc xưa.

"Phải, em cũng rất cảm ơn chị ấy."

Cảm ơn Sybille vì năm đó đã dạy cho cô cách pha một tách trà cho cuộc đời của mình.

"Cảm ơn tách trà của công chúa đã giúp những ham muốn trong tôi tan biến."

Thưởng trà là thưởng tâm, không thưởng vị!

.

.

.

.

.

Thuần Khanh đau đầu nhìn về phía trước, chân bước vội cố gắng bỏ qua khẩu pháo liên thanh đang kêu ong ong bên tai.

"Đế quân ơi là Đế quân, chúng ta chẳng phải thương lượng tốt lắm sao? Thế nào mà ngài còn để Minh Đế rảnh rỗi đi phá hoại mấy đợt phỏng vấn tuyển nhân sự của bọn này hả?"

"Hiện giờ lục giới an bình, ngài cùng Minh Đế lại đi hưởng tuần trăng mật lần thứ... à chẳng nhớ nữa, nói chung là cứ đi đi. Đi mấy trăm năm nữa cũng được. Ngài có biết hiện giờ nhân sự của Minh giới đang ở mức báo động đỏ không hả?"

"Ta nói ngài có nghe gì không vậy Đế quân? Ngài không thể cứ sủng Minh Đế quá đáng như vậy được!"

"Xin ngài thương xót cư dân Minh giới đi, mỗi ngày bị yêu ma nhị giới cười nhạo, nhân tiên thần tam giới khinh bỉ, ngài nói xem có cõi chết nào mà khan hiếm cư dân tới vậy không!"

"Chúng ta đều vì tốt cho ngài và Minh Đế đấy. Chờ tới lúc Huyền Đế lịch kiếp là lục giới lại loạn nữa thôi, khi đó ngài hối hận đã muộn rồi. Bài học của Ma Đế còn chưa đủ hay sao?"

"(&%>"~#!
Thuần Khanh day day huyệt thái dương lên tiếng: "Hữu hộ pháp, ngươi có mệt không?"

"Đương nhiên là mệt rồi."

"Vậy thì im lặng chút đi."

Hữu hộ pháp há miệng thở dốc, cuối cùng không dám kêu ca thêm tiếng nào nữa, chỉ đành uất ức theo đuôi Đế quân tiến vào chính điện Minh giới. Xuyên qua lối kiến trúc cổ kính, cuối cùng cả hai tới được một gian điện thanh lịch, quý khí. Thuần Khanh vừa chạm tay đẩy nhẹ cửa thì đã nghe được một giọng nói quen thuộc.

"... có tên không để gọi thì để làm gì? Viết lên bia mộ ngoài nghĩa địa để hằng năm đến cúng không bị nhầm à?"

"Ngài đừng khinh người quá đáng!!!"

"Ta khinh người khi nào? Mà ngươi có còn là người đâu. Sự thật vốn không phải vậy sao, ai chết rồi chẳng muốn được lập bia mộ khắc tên lên? Ngươi như vậy mà còn dám đến đây ứng tuyển làm công cho Minh giới, chết là đúng lắm."

"Ta rút hồ sơ!!!"

...

Thuần Khanh: "..."

Hữu hộ pháp: "..."

Thở dài, Thuần Khanh chuyển tay gõ nhẹ lên cửa hai tiếng rồi bước vào. Hữu hộ pháp theo sát phía sau. Mọi người bên trong đồng loạt hướng mắt về phía cả hai.

Thiên Du cảm thấy bất ngờ nhưng rồi vui vẻ rời khỏi chỗ ngồi đi đến cạnh Thuần Khanh. Cô nói: "Sao không ở chơi với Meliora lâu chút nữa rồi chờ tôi đến đó?"

Thuần Khanh cười, đáp: "Anh đến đón em."

Thiên Du cười rộ lên, nắm chặt tay của Thuần Khanh nói: "Vậy đi thôi."

Trong ánh nhìn rưng rưng nước mắt của mọi người, thân ảnh của Thuần Khanh và Thiên Du dần mất dạng. Ngay lập tức, tả hữu hộ pháp cùng ba vị trưởng lão Minh giới thay đổi sắc mặt "thấy chết không sờn" thành "cao cao tại thượng" nhìn mười ứng viên còn ngồi ở trong phòng.

Đại trưởng lão hắng giọng, nói: "Chúc mừng mười vị đã vượt qua được một trăm ứng viên, dũng cảm trụ lại gian phòng này đến cuối cùng. Để trở thành viên công của Minh giới, điều đầu tiên là phải có dũng khí đối mặt với Minh Đế, mười vị đã làm rất tốt. Ta chính thức thông báo, mười vị đã thông qua xét tuyển, hồ sơ cũng đã được đăng ký vào hệ thống Minh giới chính nguyên. Chúc mừng!"

Chín ứng viên còn trụ lại: "..." Ép mua ép bán a!!! Tụi này ở lại chỉ là muốn xem những kẻ phía sau xấu mặt để an ủi tâm linh bị tổn thương mà thôi.

Ứng viên cuối cùng: "..." Lão tử vẫn muốn rút hồ sơ ra về!

***

Thuần Khanh buồn cười hỏi: "Thế nào, chơi vui không?"

Thiên Du cong cong khóe mắt, cười khúc khích đáp: "Tất nhiên là vui rồi."

Thuần Khanh lắc đầu bất đắc dĩ, vẻ mặt dung túng nhìn người bên cạnh. Bao nhiêu năm rồi mà cư dân ở lục giới vẫn chẳng thể tạo thành thói quen trò chuyện với Du Du được hơn năm câu. Nếu không họ có thể phát hiện ra, chỉ cần bình tĩnh sống qua năm đợt hội thoại là đã thành công trò chuyện với em ấy rất bình thường.

"Về thăm cha mẹ hay đến chơi với Meliora?" Thiên Du nghiêng đầu hỏi.

Thuần Khanh mỉm cười hỏi ngược lại: "Em hết giận phụ thân rồi sao?"

"Uhm, tôi đâu có giận. Nhạc phụ đại nhân muốn ôm cháu, còn không cho tôi nuôi con thì cũng được thôi, chỉ cần người đủ kiên nhẫn chờ đợi." Thiên Du híp mắt đáp lời. Dám chê bai cô ăn nói ác độc sẽ dạy hư con nhỏ nên giành quyền nuôi nấng. Được thôi, chỉ cần nhạc phụ đại nhân chờ được. Dù sao muốn dựng dục đứa nhỏ không mất mấy trăm năm thì cũng là mấy ngàn năm, tới khi đó để xem ai nổi nóng trước.

Thuần Khanh véo nhẹ cái mũi của Thiên Du rồi dịu dàng hôn lên trán của cô. Anh khẽ khàng: "Ai sinh?"

Thiên Du nhìn gương mặt điển trai quen thuộc, chợt bĩu môi một cái rồi vòng tay ôm chầm lấy anh. Cô nói: "Thuần Khanh, anh học xấu rồi." Nhất định là năm người kia dạy hư Thuần Khanh của cô.

Đáp lại là tiếng cười êm dịu bên tai.

"Được thôi, sinh thì sinh, ai sợ ai chứ! Đến lúc đó tôi để năm người họ làm cha mẹ đỡ đầu cho đứa nhỏ, tiện thể âm một bút tiền tài."

"Tùy em." Thuần Khanh dở khóc dở cười, vòng tay ôm chặt người trong lòng.

Đời đời kiếp kiếp bên nhau, hạnh phúc đong đầy mãi mãi.

~ Hết ~

Thêm Bình Luận