Chương 10

(10)

Bên trong Tàng Thư Các.

Ngụy Anh nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện hồi lâu, nhịn không được liền quay sang nói với Lam Vong Cơ:

" Lam nhị ca ca huynh nhìn xem, thật sự là ta, thật sự là ta kìa. "

Lam Tram trìu mến nói:

" Ừ. "

" Vậy thật sự có cơ hội để ta có thể trở lại cơ thể của mình rồi? "

" Có thể. "

Lam Tram nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.

Ngụy Vô Tiện thấy họ gần gũi như vậy, tuy biết hai người kia vốn rất thân thiết nhưng cũng khó mà quen được, nhất là người đối diện lại là chính là một "hắn" khác nên càng cảm thấy kỳ quái hơn. Thỉnh thoảng Ngụy Vô Tiện lại muốn nói gì đó, nhưng nhất thời không nói ra rõ ràng:

" Ngươi, ta...! "

Ngụy Anh cười hắc hắc:

" Mẹ kiếp, ta thật giống như thấy chính mình vội vàng vậy đó. "

Theo nụ cười của Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện cũng phần nào thả lỏng:

" Thật quá kỳ quái, ngươi có nghĩ thế không? "

" Đúng, thật kỳ quái. " Ngụy Anh vươn tay nhéo mặt Ngụy Vô Tiên:

" Ta nhìn ngươi, mặt đối mặt còn kỳ quái hơn. "

Ngụy Vô Tiện cười:

" Đúng vậy, nhưng ta hiện giờ là đang nhìn mặt của Mạc Huyền Vũ. "

Hắn cũng đưa tay nhéo nhéo mặt Ngụy Anh.

Dù sao cũng là linh hồn của một người, Ngụy Anh và Ngụy Vô Tiện đều cảm thấy bản thân đối vơi người kia vô cùng thân thiết, nhanh chóng trở nên quen thuộc.

Ngụy Anh nhẹ nhàng đẩy đẩy Lam Vong Cơ, ra hiệu muốn nói chuyện riêng với Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện cũng đứng dậy chào Lam Hi Thần, hai người rời khỏi Tàng Thư Các.

Ngụy Vô Tiện mở lời trước:

" Nghĩ đến Hàm Quang Quân trước đây lạnh lùng, bây giờ nhìn thấy ngươi cùng Hàm Quang Quân thân thiết như vậy, thật sự là... " Ngụy Vô Tiện cười nhẹ:

" Khiến ta không kịp thích ứng được. "

Ngụy Anh cũng cười:

" Đúng vậy, chính ta cũng không ngờ tới, nhưng ta có lẽ nên nói cho ngươi biết, Lam Trạm trong chuyện riêng tư chính là không đứng đắn chút nào. "

Ngụy Vô Tiện lại nghe được lời nói thân mật như vậy, hắn nhăn mày chán ghét hỏi:

" Ngươi cùng Hàm Quang Quân... quan hệ rất tốt đi? "

Khi Ngụy Anh nghe thấy Ngụy Vô Tiện gọi Lam Vong Cơ là Hàm Quang Quân, hắn giống như thấy chính mình mấy tháng trước, hơi mỉm cười nói:

"Tốt lắm, nhưng không chỉ có ta, mà còn là ngươi, đúng hơn chính là chúng ta. " Ngụy Anh sửa lại.

Ta, chúng ta?

Ngụy Vô Tiện nhất thời không nói nên lời.

Ngụy Anh tiếp tục nói:

" Lam Trạm rất tốt, không sao đâu, đợi linh hồn được hợp nhất thì ngươi sẽ hiểu hết thôi. "

" Ừm. " Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng:

" Ta đương nhiên biết hắn tốt. "

" Đúng vậy, kỳ thực Lam Trạm đã thích chúng ta từ mười ba năm trước, ngươi không nhớ lúc tới Vân Thâm học tập, chúng ta đều rất thích trêu chọc Lam nhị ca ca sao? Có lẽ lúc đó chúng ta và hắn đã yêu nhau rồi, hehe... " Ngụy Anh tiếp tục nói.

" Ừ, vậy sao?... "

Ngụy Vô Tiện nhớ lại những điều khi đó, nhưng không hiểu sao khi hắn nhớ lại, thứ hiện lên trong đầu hắn chỉ là khuôn mặt dịu dàng của Lam Hi Thần.

___________

Sau khi chép xong gia quy, hắn cùng Lam Trạm từ Tàng Thư Các đi ra, Lam Hi Thần đã đứng ở bên ngoài, y cười nhẹ như là đến đón Lam Vong Cơ nhưng cũng lịch sự chào hỏi hắn:

" Ngụy công tử, ngài thật bận rộn. Lần này cuối cùng cũng chép xong gia quy rồi sao? "

Ngụy Vô Tiện gãi đầu, cười nói:

" Trạch Vu Quân, ngài đừng cười ta, e rằng lần chép tiếp theo cũng không còn xa nữa. "

Lam Hi Thần nghe vậy lại cười sâu hơn...

Có lần hắn khiến Lam Vong Cơ tức giận, sợ đến mức trốn qua cửa sổ rồi đáp xuống ngay trước mặt Lam Hi Thần đang đi ngang qua, hắn nhanh chóng đứng thẳng lên, nhỏ giọng chào:

" Ngài... ngài vẫn khỏe chứ, Trạch Vu Quân?! ".

Lam Hi Thần thấy hắn như vậy liền biết hắn lại vừa làm chuyện xấu, cũng không nói sẽ trách phạt hắn, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở:

" Ngụy công tử, ngươi chạy chậm một chút, nếu không bị thúc phụ bắt được sẽ bị trừng phạt thêm nữa. "

" Đúng, đúng, đa tạ Trạch Vu Quân nhắc nhở. "

Ngụy Vô Tiên vội vàng cười lấy lòng sau đó đi theo Lam Hi Thần:

" Trạch Vu Quân, ngài đi đâu vậy? Ta cùng ngài đi dạo một lát nha! "

" Được, vẫn mong Ngụy công tử không chê Hi Thần nhàm chán. "

Lại có một lần hắn trốn học đi bắt thỏ ở sau núi, vô tình ngã xuống cạnh chân ai đó, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt ôn hoà ấm áp của Lam Hi Thần:

" Trạch... Trạch Vu Quân... "

Lam Hi Thần nói đùa:

" Con thỏ này thật khó bắt, Ngụy công tử có lẽ sẽ phải cổ gắng thêm. "

" Không, ta... "

Ngụy Vô Tiện nhảy dựng lên, muốn nói chuyện này với hắn là vô cùng đơn giản, chỉ là lần này do không để ý nên mới vậy thôi. Nhưng hắn cũng cảm thấy chính bản thân đã liên tiếp vi phạm hai điều gia quy liền ngậm miệng không dám nói thêm câu nào...

" Không sao đâu, Ngụy công tử, ngươi cứ tiếp tục chơi đi. " Lam Hi Thần cũng không làm hắn khó xử:

" Hiện tại cũng sắp tan học, thúc phụ và Vong Cơ sẽ sớm tới đây. "

" A, được, cảm ơn Trạch Vu Quân! " Ngụy Vô Tiện nhanh chóng chỉnh lại quần áo, đặt con thỏ xuống:

" Vậy ta đi nơi khác trước, tạm biệt ngài. "

Lam Hoán vẫn luôn dịu dàng với hắn như thế...

____

Thấy hắn vẫn còn mơ màng kí ức, Ngụy Anh vẫy tay trước mặt hắn nói:

" Nè, tỉnh lại đi. " Ngụy Anh sau đó tình cờ hỏi thêm:

" Nhân tiện, tại sao ngươi và Trạch Vu Quân lại ở cùng nhau? Trông hai người có vẻ cũng rất thân thiết a... Hơn nữa có phải giống như Trạch Vu Quân đã nói, việc ngài ấy uống rượu ở Vân Thâm thật sự là vì chúng ta sao?

" A... Ngươi biết rồi sao?" Ngụy Vô Tiện thoát khỏi ký ức, suy nghĩ một chút, nhận ra dù sao mình cũng không thể giấu được, liền đáp:

" Lam Hoán, y nói y thích chúng ta.. Từ lúc đến đây ta đã ở chung với huynh ấy. Thời gian qua ta, ta thật sự cảm thấy Lam Hoán thực sự thích chúng ta, dành tình cảm cho chúng ta... "

" Cái gì?! " Bây giờ đến lượt Ngụy Anh kinh ngạc:

" Trạch, Trạch Vu Quân... y nói thích ngươi, chính là thích chúng ta sao? "

" Ừ, ngươi hiện giờ ngạc nhiên, ta khi đó cũng vậy... Nhưng mấy ngày nay, thực ra ta đã sớm quen rồi. "

" Ôi trời, vậy không phải ngươi và y là đã... " Ngụy Anh sửng sốt thở dài, nhất thời không biết nên nói cái gì.

" A? Không, không phải! " Ngụy Vô Tiện như nhận ra có gì đó không đúng vội xua tay, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Ngụy Vô Tiện họ nhẹ, vỗ vai Ngụy Anh ra vẻ bình tĩnh:

" Được rồi, hiện tại đừng nghĩ tới chuyện này nữa, dù là hai chúng ta có hợp sức không nghĩ ra được đâu. Ngươi vốn yếu hơn ta thì nên về nghỉ ngơi trước đi. Còn chuyện này, sau khi linh hồn đã hợp nhất rồi thì tính sau đi. "

Ngụy Anh cũng chỉ có thể gật đầu:

" Đúng vậy, nghĩ tới cũng vô ích. "

Khi Ngụy Vô Tiện nhắc tới hợp nhất linh hồn, hai người lại nghĩ tới một chuyện khác:

" Nhưng linh lực... "

Ngụy Anh nói:

" Ừ, dù sao Lam Trạm cũng đã biết rồi, Trạch Vu Quân thì sao? "

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác:

" Lam Hoán còn chưa biết... Ta, ta vốn không muốn nói cho y. "

Ngụy Anh gật đầu:

" Đúng, ta biết, nhưng bây giờ nên làm gì? Đến lúc làm phép khiến linh hồn hợp nhất, sớm muộn chúng ta cũng không giấu được. "

" Haiz.. " Ngụy Vô Tiện lại thở dài:

" Ừ, linh hồn không thể hợp nhất lại càng phiền phức hơn, vẫn là ta nên tìm cơ hội nói cho Lam Hoán và Lam tiên sinh biết. "

" Đúng... Lam tiên sinh cũng cần phải biết... "

Ngụy Anh cau mày, hắn vẫn luôn là "kính trọng" cùng sợ hãi Lam Khải Nhân, nhưng hắn không thể để Lam Khải Nhân nghĩ sai rồi tiếp tục nghĩ đến phương án sử linh lực của bọn hắn. Nếu tất cả các kế hoạch và bùa chú tách rời linh hồn đều dựa trên tiền đề này, đó sẽ là một thảm họa.

Ngụy Vô Tiện suy nghĩ rồi quyết định:

" Được rồi, cái này cũng không phải chuyện gì to tát, chúng ta hãy nhanh chóng làm rõ việc này đi... Nhưng cũng thật không ngờ lần này Lam tiên sinh lại chịu giúp đỡ chúng ta. "

" Ừ. " Ngụy Anh đồng ý với quyết định nói rõ ràng của hắn:

" Ta cũng cảm thấy kỳ lạ, Lam tiên sinh chưa bao giờ thích chúng ta, nhưng lần này ngài ấy sẵn sàng dùng hết sức mình để giúp đỡ, ta thực sự có chút không tin được. "

" Ta cũng vậy, nhất định ngài ấy là vì Hàm Quang Quân cùng Lam Hoán. Nếu linh hồn hợp nhất thành công, chúng ta nhất định phải chuẩn bị một lễ vật lớn để cảm ơn Lam tiên sinh. "

" Ừ, ta cũng nghĩ vậy. "

" Nói đến kim đan... " Ngụy Vô Tiên lại đổi chủ đề:

" Ngươi có biết những năm này Giang Trừng thể nào không? "

" Ta cũng chưa từng gặp lại y, chỉ nghe nói qua một chút rằng y hiện đã trở thành Giang Tông chủ của Vân Mộng, cũng không sai biệt lắm so với dự định của chúng ta... "

" Ồ, thật tốt. "

Kim đan này, đổi đi quả thật đáng giá...

Có lẽ đã lâu không thấy bọn hắn trở về, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ cũng rời khỏi Tàng Thư Các.

Vừa nhìn thấy bọn họ, Lam Vong Cơ liền nói:

" Ngụy Anh, trời đã khuya rồi, sức khỏe của ngươi hiện giờ không tốt, theo ta trở về nghỉ ngơi đi. "

Ngụy Anh gật đầu, đi về phía Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện nhìn bọ họ với vẻ mặt phức tạp, tự nhiên đi về phía Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện:

" Ngụy Anh, ngươi... "

" Tránh...... "

Không đợi Ngụy Vô Tiện nói xong, Lam Hi Thần từ sau Lam Vong Cơ đã tiến lên một bước:

" Vong Cơ, Tĩnh Thất không thể ở được ba người, A Tiện vẫn nên cùng ta trở về Hàn Thất. "

Ngụy Vô Tiện gật đầu, dù sao hắn đã ở lại Hàn Thất vài ngày, sớm đã quen rồi. Hơn thế hắn cũng không thể chen vào cùng hai người kia.

Lam Vong Cơ tuy rằng sắc mặt khó coi, nhưng vẫn là gật đầu. Hắn muốn nói, ở Tĩnh Thất không phải là không thể... nhưng việc ba người ngủ cùng nhau cũng có vẻ hơi kỳ lạ, Ngụy Anh hẳn cũng không muốn điều đó. Hơn nữa, khi hai người gặp nhau lần đầu hắn cảm thấy hai Ngụy Anh dường như có một mối quan hệ không "tốt". Dù rất nhiều chuyện cần bàn bạc lại nhưng hiện tại sức khỏe Ngụy Anh không tốt nên phải sớm nghỉ ngơi một chút. Nghĩ đến điều này, Lam Vong Cơ tuy rằng không muốn bỏ cuộc, nhưng cũng đành phải im lặng nhượng bộ.

Ngụy Anh nói với Ngụy Vô Tiện:

" Vậy mai chúng ta gặp nhé. "

Ngụy Vô Tiện gật đầu:

" Ngày mai gặp lại. "

Ngụy Anh cũng hướng Lam Hi Thần gật đầu:

" Tạm biệt, Trạch Vu Quân. "

Hai người đang muốn quay người rời đi, Lam Vong Cơ liền nhẹ giọng hỏi hắn:

" Có muốn ta cõng không? "

Ngụy Anh lắc đầu, Trạch Vu Quân vẫn còn ở đó, hắn bình thường đều không biết xấu hổ nhưng bây giờ ở trước mặt Lam Hi Thần, không biết vì sao lại luôn có chút ngượng ngùng. Hắn đưa tay hướng về phía Lam Vong Cơ - chỉ là nắm tay mà thôi.

Lam Vong Cơ gật đầu, nắm lấy tay hắn, dẫn hắn đi về phía Tĩnh Thất.

Ngụy Anh hơi quay đầu muốn vẫy tay với Ngụy Vô Tiện thêm lần nữa nhưng lại nhìn thấy Lam Hi Thần nắm tay Ngụy Vô Tiện dẫn y đi về một hướng khác nên hắn đành phải quay lại với vẻ mặt kỳ quái rồi trở về.

___________________________________________________________________________

Ngụy Vô Tiện trên đường được Lam Hi Thần dẫn về Hàn Thất không khỏi thu hút rất nhiều đệ tử Lam gia tới nhìn. Đám tiểu bối không nhận ra Ngụy Vô Tiện, chỉ dám lén lút bàn luận rằng Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân thật sự là huynh đệ, sở thích cũng rất thú vị, đều giống nhau.

Hôm nay Ngụy Vô Tiện được nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình, chứng kiến Lam Trạm và "mình" vô cùng thân thiết, lúc này lại vẫn đang suy nghĩ về việc hợp nhất linh hồn nên liền ngơ ngẩn. Ngay cả Lam Hi Thần ở lại trong Hàn Thất tắm rửa hắn cũng không để ý tới.

Mãi đến khi Lam Hi Thần đã mặc xong áo ngoài, ngồi trên ghế gọi hắn Ngụy Vô Tiện mới ý thức được:

" Lam, Lam Hoán, hôm nay ngươi ở lại Hàn Thất sao? Vậy ta... "

" Ta đương nhiên sẽ không đuổi người đi, A Tiện. Ngươi đi tắm rửa rồi lại đây... " Lam Hi Thần vỗ vỗ giường.

" Cái gì? "

Ngụy Vô Tiện đỏ mặt nghĩ thầm, ngươi, ngươi tốt nhất là mau đuổi ta đi đi...

" Ta, ta ở phòng khách cũng được! "

Ánh mắt Lam Hi Thần lập tức tối sầm:

" A Tiện, ngươi hãy ở lại đây. Hi Thần cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn cùng ngươi ở chung một phòng. "

Lam Hi Thần khách khí nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng đáng thương, bàn tay của hắn tựa hồ không biết đặt vào đâu, duỗi ra rồi lại thu vào.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện đã sớm mềm nhũn:

" Cái này... "

Lam Hi Thần vốn là một mỹ nổi danh Tu chân giới, mấy lần mất không chế đều là vì hắn, giờ lại biết mỗi năm y đều dùng rượu để tiếc thương cho hắn trong Hàn Thất... Một mình hy sinh,một mình chịu đựng. Giờ nói hắn từ chối... cũng thật cũn khó quá đi.

Thấy hắn còn vẻ do dự, Lam Hi Thần vội vàng nói tiếp:

" A Tiện và Vong Cơ cũng ở cùng phòng, ta thì có chuyện gì sao? "

Điều này nghe có vẻ sai sai, nhưng Ngụy Vô Tiện nhất thời không nghĩ ra nó sai ở đâu, nên chỉ có thể dựa vào trực giác mà phản bác lại:

" Đó không phải là ta! " Nói xong, hắn lại có chút sửng sốt:

" Ừm, thật ra cũng không hẳn là không phải ta, nhưng chắc chắn không phải "ta" bây giờ, Lam Hoán. "

Lam Hi Thần nghe vậy chỉ nhìn chằm chằm hắn:

" Vậy A Tiện vẫn nên ở lại Hàn Thất. "

Ngụy Vô Tiện lúc này cuối cùng cũng nhận ra chỗ không đúng:

" Nhưng, nếu Hàm Quang Quân và "ta" kia đã như vậy thì ta càng không nên ở bên cạnh ngài... "

" A Tiện! " Lam Hi Thần hoảng loạn, đứng dậy khỏi ghế, ôm chặt lấy hắn:

" A Tiện, ngươi hoàn thành mong muốn của mình thì sẽ không cần ta nữa sao? "

" Không! " Những lời này nghe càng kỳ quái hơn.

Ngụy Vô Tiện chắc chắn hắn không có ý như vậy, hắn chỉ nói những gì nghĩ đến trong đầu. Lời nói này tưởng chừng như có lý, nhưng hắn gần như không cảm nhận được chút tình cảm nào của mình dành cho Hàm Quang. Kỳ thực, việc trở thành đạo lữ gì đó hắn không có cảm giác chân thực nào, ngược lại, hắn càng cảm thấy gần gũi với Lam Hi Thần hơn. Thấy y lo lắng như vậy, hắn cũng cảm thấy khổ sở và ôm lấy y trong vô thức:

" Lam Hoán, đừng lo lắng, ta không có ý đó. Chỉ là... ta chỉ... Ôi, ta không biết chuyện gì đang xảy ra, vấn đề này quá phức tạp! "

Lam Hi Thần khẽ kéo hắn ra:

" Ta hiểu chuyện này thật sự là một vấn đề phức tạp. Mọi chuyện đều đã thay đổi, linh hồn của người hiện tại lại không hoàn chỉnh, có rất nhiều chuyện A Tiện chưa quyết định được. Nhưng ta chỉ muốn hỏi A Tiện, A Tiện có ghét ta không? "

" Ta đương nhiên không ghét ngươi! " Ngụy Vô Tiện lập tức trả lời:

" Ta làm sao có thể ghét ngươi! " Lam Hoán tốt như vậy, ấm áp, ôn nhu như thế, hắn quả thực là chưa từng gặp người nào tốt hơn y, sao có thể nghĩ như vậy được.

Nghe được câu trả lời khẳng định của Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần rốt cuộc nhướng mày, nở nụ cười nhẹ.

Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, thật tốt, y không còn buồn nữa.

Lam Hi Thần lại hỏi:

" Vậy A Tiện sẽ ở lại cùng ta chứ? "

Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, nếu điều này có thể khiến y vui vẻ thì...

" Được. "

Lam Hi Thần nghe xong trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, không khỏi kéo hắn vào lòng ôm thêm lần nữa:

" A Tiện, ta thật sự thích ngươi. "

" Hả? " Giọng nói nhẹ nhàng, chân thành đến mức khiển trái tim hắn nhột nhột. Như có thứ gì phá đất chui lên, Ngụy Vô Tiện nhẹ giọng đáp:

" Ừm. "

Ngụy Vô Tiện được y ôm như vậy, cả người đều thoải mái. Không biết đã ôm bao lâu, Ngụy Vô Tiện đột nhiên muốn nói cho Lam Hi Thần biết về kim đan, hắn muốn nói cho người này biết bí mật lớn nhất đã bị hắn chôn sâu trong lòng từ lâu. Ngụy Vô Tiện chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Lam Hi Thần:

" Lam Hoán. "

" Ừm? "

" Ta có chuyện muốn nói với ngươi. "

" Có chuyện gì sao A Tiện? "

" Lam tiên sinh hôm nay nói, linh hồn của ta cần phải dẫn dắt bằng linh lực. " Ngụy Vô Tiên vùi đầu sâu hơn vào trong ngực Lam Hi Thần:

" Nhưng linh lực của ta không đủ để dẫn dắt linh hồn. Bởi vì ta... " Ngụy Vô Tiện Tiên hít một hơi thật sâu rồi nói:

" Kim đan của ta đã không còn từ lâu rồi. "

" Cái gì...?! " Lam Hi Thần sửng sốt:

" Nhưng ta rõ ràng cảm nhận được, ngày đó trong cơ thể A Tiện vẫn có linh lực vận chuyển... "

" Ngươi nói cái gì?! Làm sao có thể như vậy được?! " Đến lượt Ngụy Vô Tiện sửng sốt.

Lam Hi Thần nhéo nhéo linh mạch của hắn, nhẹ giọng hỏi:

" A Tiện, ngươi có phiền không? "

Ngụy Vô Tiện lập tức lắc đầu, không hề trốn tránh:

" Không... Đương nhiên không... "

Lam Hi Thần đưa tay bắt mạch, thật cẩn thận cảm nhận - linh lực vẫn giống như ngày Ngụy Vô Tiện xuyên không, yếu ớt, gần như không thể bị phát hiện. Nhưng rõ ràng ở đó, nó vẫn đang chầm chậm chảy trong cơ thể y.

Kể từ khi mất đi kim đan, Ngụy Vô Tiện đã luôn tránh nhìn đến linh mạch của mình. Lúc này hắn cũng nhắm mắt cùng Lam Hi Thần khám phá, sau đó hắn sửng sốt. Trong cơ thể hắn, những dòng linh lực cực kỳ yếu ớt vẫn đang chảy trong cơ thể hắn dù cho nó gần như không thể cảm nhận được. Nếu những thứ này chỉ là tàn dư của linh lực trong quá khứ thì nó không thể tạo thành sự chuyển động như thế, càng không nói đến chuyện cảm nhận được.

Tuy nhiên, nếu như tập trung cảm nhận nó và thần trí di chuyển theo dòng chảy của linh lực, có thể thấy rằng tất cả các sợi linh lực của hắn từ khắp mọi nơi đang chảy về và tụ lại trong Đan điền. Chúng chậm rãi hoà vào nhau, chảy vòng theo một hướng, yếu ớt nhưng kiên trì.

Và trong Đan điền, một kim đan mới đang được hình thành, phát ra thứ ánh sáng mờ nhạt khi linh lực lưu chuyển.