Chương 555

Sở Thiên Ẩn thật là giảo hoạt, mới vừa động thủ liền công kích toàn bộ mọi phương hướng. Ở trong không gian nhỏ hẹp, Long Phi Dạ am hiểu nhất là kiếm thuật cùng trường tiên thuật cũng bị hạn chế, không thể phát huy tài nghệ bình thường. Mà Sở Thiên Ẩn dùng tay không bắn Ngự Tiễn Thuật là chiếm được tiện nghi lớn.

Mấy mũi tên cùng lúc bay tới, Long Phi Dạ quơ roi càn quét, quét toàn bộ mũi tên dài xuống đất. Dưới tình huống xấu thế này, Long Phi Dạ phải tranh thủ cơ hội, kiềm chế mũi tên do Sở Thiên Ẩn bắ.n ra. Sở Thiên Ẩn cũng không cho Long Phi Dạ cơ hội t.hở dốc, rất nhanh đã phát động đợt công kích thứ hai, từng tiếng "Hưu, hưu, hưu", từng mũi tên một phi như bão bay tới, Long Phi Dạ dùng trường tiên chế ngự, chỉ có thể một mực né tránh.

Nếu là bình thường, hắn nhất định không chút do dự lấy thân làm lá chắn, dù là trên người có bị mấy mũi tên bắn tới cũng sẽ chấp nhận để tới gần Sở Thiên Ẩn, trực tiếp kết liễu tính mạng của hắn. Nhưng Hàn Vân Tịch vừa mới nói, mũi tên của Sở Thiên Ẩn có tẩm kịch độc, chỉ cần hơi dính phải là sẽ trí mạng.

Loại độc có thể để cho Hàn Vân Tịch nhắc nhở như vậy, nhất định sẽ không đơn giản. Coi như Hàn Vân Tịch có thể đuổi kịp cho hắn lúc Giải Độc, nhưng vẫn cần phải có thời gian.

Bị áp chế gắt gao như vậy, Long Phi Dạ rất bực bội.

Long Phi Dạ một bên tránh mũi tên, vừa suy nghĩ đến cách đối phó. Nhưng thật đáng tiếc, vận khí của bọn họ lần này thật sự không tốt. Lại bị chặn trong không gian nhỏ hẹp như vậy, Sở Thiên Ẩn nhất định nhìn tìm ra được chỗ sơ hở trong trường tiên thuật của hắn, rất dễ dàng đối phó. Long Phi Dạ có thói quen đơn thương độc đấu, coi thường sự tồn tại của Cố Thất Thiếu, người này cho dù bị thương thì cũng phải là một tên Đại tướng!

Bả vai còn đang trúng tên mà Cố Thất Thiếu nhất nhất ở bên, che chở cho Hàn Vân Tịch. Hai tròng mắt híp, hẹp, dài, nhìn chằm chằm Hắc Y phụ nhân rồi lại nhìn quanh mình, trong tay hắn cầm một hạt giống, đang tìm nơi có thổ nhưỡng thích hợp.

Mà Hàn Vân Tịch cũng không nhàn rỗi, nàng nhìn là Sở Thiên Ẩn, Lê Hoa lệ vũ trong tay áo vẫn luôn ở trong trạng thái khởi động. Mặc dù nàng không thể gϊếŧ Sở Thiên Ẩn, nhưng mấy cây Độc Châm lại có thể quấy nhiễu hắn.

Cố Thất Thiếu còn chưa tìm được thích hợp thổ nhưỡng, Hàn Vân Tịch liền động thủ, bất thình lình phát ra mấy đạo Độc Châm, tất cả đều đánh xuống hướng dưới chân Sở Thiên Ẩn.

Ai biết, Sở Thiên Ẩn có thể tránh thoát toàn bộ, một bên tránh, một bên không ngừng bắ.n ra mũi tên ở trong tay, ngược lại còn tặng không ít mũi tên tới hướng Hàn Vân Tịch phía bên này.

Người này không chỉ có Tiễn Thuật được, võ công lại cũng thuộc dạng nhất lưu, vượt qua xa sự tưởng tượng của bọn họ. Đối mặt tình huống này, Long Phi Dạ càng phát ra ý tứ muốn buông tay, lao ra đánh một trận cho sảng khoái. Nhưng hết lần này tới lần khác, con đường này lại quá nhỏ, không gian quá bé, vô luận là trường tiên hay là trường kiếm, đều không cách nào tinh tế đối phó.

"Tần Vương điện hạ cùng Tần Vương Phi muốn lấy hai địch một sao?" Sở Thiên Ẩn châm chọc nói. Một hồi trước vô tình gặp gỡ ở trong cung điện dưới lòng đất, hắn vẫn rất khách khí, nhưng lần này, hắn sẽ không khách sáo.

"Sai! Lấy ba địch một!"

Cố Thất Thiếu phách lối trả lời, tiện tay đánh ra một viên mầm mống nhỏ bé hướng về phía Sở Thiên Ẩn. Nếu đã không tìm được thổ nhưỡng thích hợp, vậy thì cứ lấy huyết nhục của Sở Thiên làm thổ nhưỡng!

Nhưng!

Sở Thiên Ẩn lại một lần nữa né tránh được, mũi tên trong tay hắn cũng chưa dừng lại, "Hưu, hưu, hưu" phi thẳng như bão tới.

Long Phi Dạ đánh ra một roi, đánh rơi toàn bộ mũi tên xuống mặt đất, "Không nghĩ tới Đại thiếu gia Sở gia lại có thân thủ thâm tàng bất lộ như thế!"

"Không nghĩ tới đệ tử đắc ý nhất của Kiếm Tông lão nhân, am hiểu nhất cuối cùng lại là trường tiên thuật!"

Mặc dù Sở Thiên Ẩn trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng ý tứ cuối cùng chính là bội phục. Có thể ngăn cản Ngự Tiễn Thuật của U Tộc hắn lâu như vậy, từ trước tới nay, Long Phi Dạ chính là người thứ nhất.

Tình thế giữ hai người cũng không có phát sinh thay đổi bởi vì có thêm Hàn Vân Tịch cùng Cố Thất Thiếu gia nhập, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, ở trong không gian nhỏ hẹp này, Sở Thiên Ẩn thật sự có thể lấy một địch ba. Nếu không, hắn cũng sẽ không dễ dàng lộ ra bí thuật của Sở gia, Ngự Tiễn Thuật!

Hàn Vân Tịch cùng Cố Thất Thiếu cũng không hề từ bỏ, ngược lại đồng thời công kích Hắc Y phụ nhân. Một là b.ắn ra độc châm, một là gieo xuống mầm mống, đồng loạt đánh ra.

Nhưng để cho bọn họ vạn vạn lần không nghĩ tới là Hắc Y phụ nhân cũng có thể dễ dàng né tránh!

Hàn Vân Tịch sợ, "Cố Thất Thiếu, do ngươi ở cùng ta nên bị tiêm nhiễm, trở thành cặn bã như thế, hay là nàng ta quá mạnh mẽ?"

Ám khí của nàng không đánh trúng, nhưng dầu gì Cố Thất Thiếu cũng phải đánh trúng chứ.

Cố Thất Thiếu nguy hiểm nheo lại hai tròng mắt, "Nữ nhân này... Thực lực mạnh như Sở Thiên Ẩn!"

Tiếng nói vừa dứt, hắn vội vàng kéo Hàn Vân Tịch sang một bên. Trong nháy mắt, một mũi tên ác liệt, xuyên qua màn phòng thủ của Long Phi Dạ, từ trước mặt Hàn Vân Tịch bay tới, thật nguy hiểm!

Long Phi Dạ cũng sợ, lúc này mới ý thức được, cao thủ chân chính chính là Hắc Y phụ nhân này.

"Vốn còn định cẩn thận ở một bên, coi trộm một chút, xem tên nam nhân Thanh Ca nhìn trúng có bao nhiêu tốt đẹp. Bây giờ xem ra..."

Hắc Y phụ nhân nhếch miệng lên thành một vệt lạnh lẽo cùng cô quạnh, không nói tiếp nữa mà là trực tiếp tay không giương cung, một mũi tên dài cũng đang chờ nữ nhân này phân phó!

Nàng lạnh lẽo, cô quạnh, tương tự như Sở Thanh Ca vậy. Nữ nhân này là người nào của Sở gia?

Long Phi Dạ không có thời gian suy đoán, lui về phía sau, đến bên người Hàn Vân Tịch nói, "Rút lui!"

Sở Thiên Ẩn cùng Hắc Y phụ nhân cười rộ, vừa đem Ngự Tiễn Thuật bày ra, tất nhiên là muốn đích mắt thấy bọn họ chết! Hai người không chút do dự, đồng loạt phát tiễn.

Long Phi Dạ vừa kịp rút lui, chỉ có thể lại ngăn cản. Lần này, phải nói là hắn đối mặt với lực công kích gấp đôi vừa mới xong!

Lần đầu tiên hắn ngăn cản, lần thứ hai, hai mũi tên xẹt qua người hắn, lao về phía Hàn Vân Tịch. Thật may là Cố Thất Thiếu kịp thời bảo vệ nàng. Lần thứ ba, mũi tên phi qua mặt Long Phi Dạ, mặc dù không bắn trúng, nhưng hắn cũng bị khí tràng ác liệt làm trầy da.

Không thể không nói, đây là lần Long Phi Dạ chịu nhiều uỷ khuất nhất từ khi hắn sinh ra tới nay.

"Các ngươi đi trước!" Hắn nghiêm nghị.

"Không thể nào!"

"Ngươi nghĩ quá nhiều!"

Hàn Vân Tịch cùng Cố Thất Thiếu cũng rất bất mãn. Ngay vào lúc này, phía sau Sở Thiên Ẩn cùng Hắc Y phụ nhân bất thình lình rung ầm một cái, đá lớn cản đường lại bị nổ tung. Trong lúc khói bụi tràn ngập, bóng người Đường Ly cùng Sở Tây Phong dần dần rõ ràng.

Viện binh tới!

Đường Ly cùng Sở Tây Phong vừa nhận được bao thư liền hỏa tốc chạy tới, Đường Ly dùng không ít ám khí có lực bộc phát cường hãn mới đánh nát được đá lớn cản đường. Ai biết, vừa vào bên trong địa cung lại bắt gặp cảnh tượng này.

Mọi người đều ngây ngốc, bất quá chỉ mất một giây, Long Phi Dạ là người đầu tiên phản ứng, giơ roi đánh, cạnh tranh đến tiên cơ. Sở Thiên Ẩn cùng Hắc Y phụ nhân rốt cuộc không kịp xuất thủ, phản ứng đầu tiên chính là né tránh, Đường Ly cùng Sở Tây Phong cũng lập tức gia nhập.

Nhưng lại một lần nữa xuất hiện sự tình phát sinh ngoài ý muốn lại.

Vốn là con đường nhỏ vẫn đung đưa theo tình trạng địa cung muốn sụp đổ, cũng không biết thế nào, đột nhiên liền đung đưa trái phải, chỉ trong nháy mắt mà thôi, dưới chân bọn họ lại nứt ra một cái kẽ đất, sâu như vực không đáy.

Ai cũng không dự liệu được sẽ phát sinh chuyện như vậy, mọi người cùng bị trượt xuống phía dưới vực thẳm. Long Phi Dạ theo bản năng quay đầu, nhìn về hướng Hàn Vân Tịch. Nhưng trước mắt hắn, trừ một màu đen, thì cũng chỉ có màu đen!

"Hàn Vân Tịch!" Hắn rống to, lại không có hồi âm.

Kẽ đất tách ra thành vực sâu, đen kịt một màu, mọi thứ xung quanh đều đung đưa, tất cả mọi người đều bị trượt xuống dưới. Mất một hồi lâu sau, tất cả mới bình tĩnh lại...

Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, Hàn Vân Tịch từ choáng váng dần dần mở choàng mắt, lại phát hiện mình đang ở trong một mảnh rừng rậm rậm rạp mà tối tăm. Ở nơi này, một cây một thảo đều có thể chế thành Độc vật.

Thời điểm đột nhiên bị rơi xuống vực sâu, nàng vẫn nghe được tiếng kêu của Long Phi Dạ. Nhưng bị cấp tốc rơi xuống làm cho cơ thể nàng mất cân bằng, khó chịu, đầu đau đớn giống như đang bị ứ máu. Nàng muốn đáp lại Long Phi Dạ một tiếng cũng không được, sau đó nàng liền bất tỉnh nhân sự.

Nơi này, là địa phương nào? Nàng không té chết sao?

Hàn Vân Tịch liền vội vàng bò dậy kiểm tra chính mình, lại phát hiện mình một chút xíu thương tích cũng không có. Nàng vốn nên vui mừng, nhưng lúc này, trong lòng nàng tràn đầy cảm giác sợ hãi.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ai cứu nàng? Là người trước dập lửa ở trong mật đạo?

Long Phi Dạ, bọn họ ở đâu?

Thấy xung quanh mình không có lấy một bóng người, cỏ cây Phồn Thịnh, Hàn Vân Tịch không tránh khỏi lạnh run, liền vội vàng đi tới hướng có ánh sáng. Nàng cũng không có chú ý tới, phía sau nàng có một cái bóng trắng vẫn một mực đi theo.

Rất nhanh, Hàn Vân Tịch liền thấy một Đại Tế Đàn hình vòng tròn, bị rừng rậm bao vây ở chính giữa. Trên tấm bia đá, cây mây đã mọc xanh lại càng toát ra vẻ trang trọng mà thần bí.

Chỗ này không phải là nơi Tế Đàn lúc xưa của Độc Tông chứ?

Độc Tông cũng giống như Y Học Viện, đều có lịch sử lâu đời. Ở thời kỳ thế lực của Đại Tần đế quốc vẫn chỉ là một dạng thống nhất sơ khai, trong thiên hạ có rất nhiều thế lực cũng từ từ quật khởi, dần dần, Độc Tông cùng Y Học Viện cũng mới tự cường phát triển.

Ngay tại thời điểm Hàn Vân Tịch còn đang buồn bực, phía sau đột nhiên truyền tới một thanh âm hết sức quen thuộc.

"Hưu..." Là tiếng mũi tên xé gió phi tới!

Hàn Vân Tịch kinh hãi, vừa quay đầu lại thì lại gặp được trường tiên đánh ra, đánh rớt mũi tên cấp tốc kia.

Long Phi Dạ từ một bên bay tới, vừa mới đến cạnh Hàn Vân Tịch một cái liền bá đạo kéo nàng về sau lưng hắn, bảo hộ nàng. Cùng lúc đó, Cố Thất Thiếu, Sở Tây Phong cùng Đường Ly, tất cả đều bay ra ngoài từ trong rừng rậm, rơi xuống bên người bọn hắn.

Bọn họ ở trong bóng đêm, thần không biết, quỷ không hay đi đến cánh rừng rậm này. Bọn họ cùng ở chung một chỗ, chỉ đơn độc không thấy mỗi Hàn Vân Tịch. Nếu không phải vừa vặn đang ở phụ cận, lại nghe được thanh âm mũi tên xé gió, chỉ có trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Sắc mặt Long Phi Dạ thật sự không tốt, vẫn còn coi là tỉnh táo, thấp giọng nói, "Ai cứu nàng?"

Bọn họ phải dùng Khinh Công để bay xuống đất, chỉ có một mình Hàn Vân Tịch không biết võ công, nữ nhân này lại không té chết, nhất định là có người cứu giúp.

"Ta cũng không biết, ta hôn mê." Hàn Vân Tịch thành thật trả lời.

"Chính là gia hỏa giúp chúng ta tắt lửa chăng?" Cố Thất Thiếu nghi ngờ hỏi.

Khi bọn họ đang nói chuyện, mấy mũi tên liền nhanh chóng b.ắn ra từ trong rừng rậm, khí thế hung hăng, hùng hổ dọa người.

"Muốn chết!"

Long Phi Dạ thu hồi trường tiên, rút trường kiếm ra. Hắn phi người nhảy ra, ở trong hành lang bị áp chế lâu như vậy, bây giờ, cuối cùng có thể tận tình bính sát.

Sở gia, U Tộc! Hừ, hận cũ, thù mới, Quốc Cừu tư oán, hôm nay cùng nhau tính toán sòng phẳng!

Bóng người của hắn như mũi tên rời cung, một đường nghênh đón mũi tên mà phi lên, trường kiếm vung tảo. " Khanh, khanh, khanh", thanh âm trường kiếm đánh rớt mũi tên không ngừng phát ra, không ngừng ép tới gần rừng rậm.

Rốt cuộc, Sở Thiên Ẩn không đỡ nổi, lăng không bay ra từ cái cây thật cao trong rừng rậm, Long Phi Dạ lập tức gϊếŧ tới.

Đáy mắt Sở Thiên Ẩn xẹt qua một vẻ khϊếp sợ, quyết định thật nhanh, lấy ra một bó mũi tên thật to, dốc hết tinh thần sức lực, cùng lúc b.ắn ra mấy mũi tên!

Mấy mũi tên cùng b.ắn ra, có hình thù như một mũi tên thật lớn, phô thiên cái địa, gào thét lao tới. Rốt cuộc, Long Phi Dạ cũng dừng lại, gắng sức vung tảo. Sở Thiên Ẩn đem hết toàn lực, lại lấy một bó to lợi tiễn.

Hai người ở giữa không trung cứ chống trả như vậy, nhưng không giống với lúc ở trong hành lang, lần này rõ ràng là Long Phi Dạ chiếm được thượng phong, nghênh đón mũi tên mà lên, cấp tốc ép tới gần Sở Thiên Ẩn.

Ngay từ đầu Sở Thiên Ẩn còn từ từ lui về phía sau, sau đó, bị Long Phi Dạ bức bách, chỉ có thể cấp tốc lui về phía sau. Bên trong màn mưa mũi tên, trong tiếng vang leng keng, tốc độ của Long Phi Dạ rõ ràng là nhanh hơn Sở Thiên Ẩn.

Một khi khoảng cách của hai người trở nên gần hơn, khoảng cách của Sở Thiên Ẩn b.ắn ra liền mất đi ưu thế, mà trường kiếm của Long Phi Dạ tất nhiên sẽ chiếm được thượng phong.

Hàn Vân Tịch bọn họ nhìn đến kinh tâm động phách, trong lòng không ngừng khen ngợi Long Phi Dạ. Đột nhiên, một vệt bóng đen từ phía sau Sở Thiên Ẩn, bay ra ngoài từ trong rừng rậm, không ai khác, chính là Hắc Y phụ nhân kia.

Nàng vừa xuất hiện liền bắn tên về phía Long Phi Dạ, thấy vậy, Đường Ly cùng Sở Tây Phong không hẹn mà cùng bay ra tiếp viện. Cố Thất Thiếu nhếch miệng lên một tia cười lạnh, lặng yên không một tiếng động đánh ra một hạt giống.

Đường Ly cùng Sở Tây Phong liên thủ đối phó Hắc Y phụ nhân, kiếm thuật của Sở Tây Phong, ám khí của Đường Ly, rất nhanh thì đã làm cho Hắc Y phụ nhân không có thời gian chiếu cố Sở Thiên Ẩn, chỉ có thể chuyên tâm đối phó lại hai người bọn họ.

"Hai tên đại nam nhân còn lấy nhiều khi ít, còn dùng cả cho ám khí, hèn hạ!" Hắc Y phụ nhân mắng.