Chương 1

Căn nhà ở thị trấn dưới quê sắp bị phá bỏ, tôi đã phải chạy vội về nhà để thu dọn đồ đạc.

Trước khi rời đi, run rủi thế nào tôi lại vòng trở lại, mở cánh cửa nhà hàng xóm ra.

Rêu xanh mọc đầy sân, trông rất hoang tan, thậm chí cửa sổ cũng bị vỡ mất vài ô.

Có một chiếc điện thoại nằm ngay ngắn trong ngăn kéo bàn học.

Là kiểu dáng của rất nhiều năm về trước, hình như bây giờ không còn bán trên thị trường nữa.

Trên chiếc ốp trong ố vàng có dán hình dán màu hồng, là hình dán năm đó tôi tự tay dán vào, là hình nhân vật hoạt hình nổi nhất thời bấy giờ.

Đây là chiếc điện thoại Du Vãn Tinh từng dùng.

Ý thức được điều này, con tim tôi bất giác đập loạn nhịp.

Điện thoại cũ quá rồi, sạc cả đêm mới mở được máy.

Phần mềm lâu không được cập nhật nên rất lag.

Lúc tôi vô tình mở hộp thư ra xem, có một dòng tin nhắn đã được soạn sẵn hiện ngay trước mắt.

“Anh cũng thích em.”

Số điện thoại người nhận…

Là số tôi từng dùng năm năm trước.

Tôi hóa đá đứng ch.ôn chân tại chỗ.

Năm năm trước lúc rời đi, tôi lại tỏ tình với anh nhưng vẫn bị anh từ chối, rõ ràng khi ấy anh đã nói: “Anh thật sự không thích em, đừng bám lấy anh nữa.”

Tôi quen Du Vãn Tinh hồi mới lên cấp hai.

Sau khi bố mẹ đường ai nấy đi, mẹ dẫn theo tôi chuyển về sống ở thị trấn nhỏ dưới quê.

Anh sống ngay kế bên nhà tôi.

Tháng bảy, anh trai tới đây nghỉ hè, chơi cùng Du Vãn Tinh rồi tự dưng trở thành bạn thân của anh luôn.

Trước lúc khai giảng, anh ấy đã gửi gắm tôi cho Du Vãn Tinh.

“Em gái tớ cái gì cũng tốt, có điều hơi bướng với cố chấp, lần sau trước khi nó với mẹ tớ cãi nhau cậu nhớ cản nhé.”

Năm ấy tôi mười bốn tuổi, đang trong độ tuổi phản ngh.ịch nhất, cũng không quá thân thiết với anh trai.

Sau này tôi cũng không ưa Du Vãn Tinh, bạn thân của anh trai.

Một tối nọ, tôi lại cãi nhau với mẹ.

Mẹ túm cổ áo rồi kéo tôi ra ngoài.

“Mày có giỏi thì đừng ăn đồ của tao, đừng mặc đồ tao mua nữa, mày nghĩ tao muốn nuôi mày chắc.”

Rầm một tiếng, cánh cửa sau lưng đóng lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn vài ngôi sao lác đác trên bầu trời đêm.

Ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng của Du Vãn Tinh: “Chưa ăn gì phải không? Anh dẫn em đi ăn đêm.”

Anh đưa tôi đi qua con hẻm ngoằn ngoèo đến một quán nhỏ bán hoành thánh ở phía đông thị trấn.

Mười mấy chiếc bánh hoành thánh, nhân thịt nóng hổi, tôi cầm chiếc thìa sứ trắng thổi nguội rồi lặng lẽ ngồi ăn.

Du Vãn Tinh ngồi đối diện, bất lực cười nói.

“Hình như anh chưa làm gì đắc tội với em thì phải, anh cũng khá thân thiết với anh trai của em mà…”

“Anh ấy không phải anh trai em.”

Tôi khó chịu nói, đến mức Du Vãn Tinh nghe cái là hiểu ngay: “Giận cá c.h.ém thớt.”

“...”

Tôi để mấy tờ t.iền lẻ lên trên bàn rồi quay người rời đi.

Anh chậm rãi theo sau tôi, thỉnh thoảng lại nói đôi ba câu, tôi không trả lời nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe.

Lúc đến đầu ngõ, anh thở dài: “Nói thế nào thì một mình mẹ nuôi em cũng rất vất vả.”

Tôi bỗng dừng bước, quay đầu lại nói: “Bà ấy không muốn nuôi em.”

“Bà ấy giành nuôi con trai chứ không muốn níu kéo chồng cũ, vạn bất đắc dĩ nên bà ấy mới phải nuôi đứa con ghẻ là em.”

Du Vãn Tinh ngẩn người đứng im tại chỗ.

Tôi càng nói càng kích động: “Anh là bạn thân của Hà Tri Hạo, bố mẹ anh cũng thương yêu anh nhất, tất nhiên anh sẽ không hiểu em…”

“Không phải đâu.”

Anh bỗng nhỏ giọng: “Anh không có mẹ.”

Thứ cảm hóa được tâm hồn một thiếu nữ đang trong độ tuổi phản nghịch nhất chính là cảm giác đồng cảm.

Sau buổi tối ngày hôm ấy, quan hệ giữa tôi và Du Vãn Tinh đã dịu đi được rất nhiều.

Khi ấy tôi vừa mới chuyển trường, do không phải người bản địa, tôi đã trở thành đối tượng bị bạn bè trong lớp c.ô l.ập.

Tôi càng phản kháng lại, bọn đại ca trong trường càng ra tay mạnh hơn.

Sau đó Du Vãn Tinh xuất hiện.

Anh lớn hơn tôi hai tuổi, rất cao, cơ bắp trên cánh tay rõ mồm một, anh vung nắm đấm khiến một đứa đang từ thế yếu như tôi bỗng lội ngược dòng.

Mấy nam sinh cùng tuổi chặn đường tôi v.òi t.iền bị đ.ánh đến nỗi co giò chạy biến, Du Vãn Tinh cầm cổ tay tôi, kéo tôi chạy thẳng ra ngoài cổng.

Có một chiếc xe đạp đang đỗ ở đó.

“Đi thôi, đến hiệu sách mới mở.”

Tôi ngồi trên thanh chắn ở phía trước, được hai cánh tay của Du Vãn Tinh ôm ở trong lòng, kèm theo đó là tiếng chuông xe đạp leng keng, loạng choạng tiến về phía trước.

Cách một lớp áo sơ mi mỏng, lưng tôi bỗng dán lên l*иg ngực phập phồng của anh.

Ngẫm lại, có lẽ đó là mở đầu cho mối tình đơn phương dài gần mười lăm năm của tôi dành cho Du Vãn Tinh.

Nhưng bất kể tôi có bày tỏ lòng mình biết bao nhiêu lần thì câu trả lời của Du Vãn Tinh luôn là…

“Nhưng Châu Châu, anh thật sự không thích em.”

Anh mỉm cười bất lực rồi giơ tay xoa đầu tôi: “Em là em gái của Hà Tri Hạo, tất nhiên anh cũng sẽ coi em là em gái của mình.”

Hai rưỡi sáng, tôi nhận được cuộc gọi từ anh trai.

“Em về đến nhà cũ chưa?”

Tôi cầm chiếc điện thoại cũ của Du Vãn Tinh, cố dằn tâm trạng như sóng biển vỗ vào bờ của mình xuống rồi giả vờ bình tĩnh nói:

“Cũng không có gì, chỉ là em thấy cửa sổ nhà bên bị vỡ mấy ô rồi. Chẳng phải anh và Du Vãn Tinh là bạn thân sao? Anh bảo anh ấy rảnh rỗi thì về xem qua nhà cửa đi.”

“...”

Anh trai ở đầu dây bên kia bỗng im bặt.

Tôi muốn giấu đi suy nghĩ trong lòng mình, nói thêm một câu.

“Em cũng không có ý gì đâu, dù gì bây giờ anh ấy cũng kết hôn rồi, em gọi điện cho anh ấy nghe vẻ không tiện lắm.”

Mãi lâu sau.

Cuối cùng anh trai cũng lên tiếng, giọng nói chậm rãi nhưng lại nặng nề.

“Châu Châu, Du Vãn Tinh không kết hôn.”

“Mùa đông năm năm trước, gần Tết anh có nhận được điện thoại của c.ảnh s.át, thông báo cậu ấy đã mất rồi.”

Sau khi anh trai nói xong câu ấy, dường như không khí như bị đóng băng.

Như thể có một bàn tay vô hình nào đó đang bóp chặt lấy trái tim, cảm giác khó thở đau đớn khiến đầu tôi trống rỗng, mãi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình.

“Anh nói gì vậy Hà Tri Hạo, bây giờ vì để em mất hết hy vọng, anh có thể tùy tiện nói dối như vậy sao.”

Tôi hoang mang hét lên.

Nhưng anh tôi chỉ thở dài rồi nói.

“Anh vốn định giấu em cả đời, bởi lẽ di ngôn của Du Vãn Tinh là không muốn để em biết được chuyện này.”

“Nhưng Châu Châu à, em cũng sắp ba mươi rồi, đến khi nào em mới có thể sống một cuộc sống bình thường đây?”

Tôi thở hổn hển, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Bây giờ em đến tìm anh, có gì anh hãy nói rõ trước mặt em.”

Trước lúc đi, tôi cất điện thoại của Du Vãn Tinh vào trong túi.

Cạnh của miếng dán cũ đã cong lên, tôi lấy ngón tay miết cho nó thẳng nhưng nó lại càng cong hơn.

Bác tài thận trọng nhìn tôi rất lâu qua gương chiếu hậu, sau đó không cầm lòng được mà khuyên nhủ.

“Cô bé, có chuyện gì mà không thể nói chuyện với nhau được, đừng kích động, đêm hôm khuya khoắt cháu đến ga đường sắt cao tốc ng.uy h.iểm lắm đấy.”

Tôi đưa tay lên lau mặt, bấy giờ mới nhận ra mặt mình đã đẫm nước mắt.

Lần đầu tiên tôi tỏ tình với Du Vãn Tinh là khi tôi vừa mới tốt nghiệp cấp ba.

Lớp 11 sau khi chia khối, điểm của tôi cũng bị ảnh hưởng, yêu cầu muốn đi học thêm của tôi bị mẹ gạt phăng.

Mẹ vừa xào thức ăn trong phòng bếp vừa chẳng mấy để tâm nói.

“Hai năm trước anh con cũng không tiêu t.iền o.an như thế, học trên lớp còn không được, ra ngoài thì học được gì?”

“Hà Tri Hạo không cần nhưng con cần, không được sao?

“Con gọi cả họ tên anh mình vậy đấy à?”

Bà nhìn tôi, giọng điệu không mấy vui vẻ.

“Thảo nào người ta hay nói sinh con gái không bằng sinh con trai, lớn ngần này rồi mà chẳng biết lễ phép, hiểu chuyện gì cả.”

Tôi quay người bỏ đi.

Kết quả buổi tối trước lúc ngủ bà lại qua nói với tôi, ban ngày bà nói chuyện hơi nặng lời, nói tôi đừng giận.

Sau đó dúi cho tôi ít t.iền, bảo tôi đi tìm thầy học vài tiết xem xem thế nào.

Tôi bướng không chịu nhận t.iền, không lâu sau anh trai cũng biết được chuyện này.

Anh ấy gửi cho tôi ba nghìn tệ, bảo tôi tự đi tìm hiểu rồi tìm một giáo viên học thêm Vật lý.

Tôi rất ngạc nhiên: “Anh lấy t.iền ở đâu, bố cho anh à?”

Anh ấy ậm ờ: “Trẻ con đừng có hỏi nhiều, cho em thì em cứ cầm lấy, mau đi học thêm đi.”

Từ xưa đến nay tôi chưa bao giờ thấy áy náy khi nhận t.iền của anh trai.

Hai tháng sau, sau khi tiêu hết t.iền, anh ấy lại gửi thêm cho tôi.

Nghỉ hè, anh ấy lại đến chơi với Du Vãn Tinh, trong lúc vô tình tôi đã nghe thấy anh trai hỏi Du Vãn Tinh: “Cậu không định nói cho Châu Châu biết thật đấy à, phần lớn đều là t.iền cậu đi làm thêm mới kiếm được mà.”

Dưới ánh trăng đêm yên tĩnh, Du Vãn Tinh cười dịu dàng nói: “Chẳng phải cậu cũng bỏ ra một nghìn tệ sao? Châu Châu cũng là em gái cậu.”

“Nhưng đứa làm anh trai như tớ lại không được như cậu.”

Anh tôi huých tay vào người anh rồi hỏi: “Nói thật đi, cậu có ý gì với Châu Châu phải không?”

Du Vãn Tinh chỉ cười chứ không nói gì.

Nép sau bức tường, tôi lặng lẽ rụt đầu về, trái tim cứ đập thình thịch thình thịch trong l*иg ngực.

Lúc Du Vãn Tinh thi đại học, anh thi được điểm rất cao, đứng đầu thành phố. Rõ ràng anh có thể đến Bắc Kinh nhưng anh vẫn chọn ở lại học đại học trong tỉnh.

Tôi ảo tưởng một giấc mộng thiếu nữ không có thật, tôi luôn cho rằng, biết đâu trong lựa chọn này của anh còn có cả sự không nỡ dành cho tôi thì sao.

Tôi thi đại học xong, anh và anh trai cùng nhau đứng ngoài trường thi đợi tôi.

Tôi kiếm bừa một cái cớ đuổi anh trai đi rồi hỏi anh: “Anh quan tâm em như thế, thích em rồi phải không?”