Chương 3

Ánh nến mờ mờ trong gian thuyền cũng đủ để y nhìn rõ tướng mạo của hắn. Ngũ quan tinh xảo, song nhãn lúc nào cũng hàm chứa ý cười, khóe môi khinh dương ngạo nghễ. Một bộ hắc y độc màu làm nền cho cái khí chất bá đạo bức người không ngừng tỏa ra từ hắn.

-Chẳng có ý gì, tại hạ không may bị lạc đường đến nơi này. Trời đã tối, không biết huynh đài có thể thương lòng mà cho tại hạ tá túc lại một đêm hay không?

Y nhìn hắn một hồi lâu, không nói gì, chỉ xoay người dùng khinh công đạp mũi thuyền hướng tới một trạch tử u tĩnh bên bờ hồ. Hắc y nam tử thấy y hành động vô lễ như thế cũng không sinh khí, ngược lại tiếu ý tràn đầy khuôn mặt. Hắn cũng nhún người đuổi theo bạch y nam tử. Giang hồ đồn đại quả thật không sai, “Lãnh diện Diêm Vương” Thư Vân võ nghệ trác tuyệt, thiện âm dụng độc, lãnh tính, lãnh tình. Mười tám tuổi trong vòng trên dưới trăm chiêu đã đánh bại đồng thời phế đi võ công chưởng môn phái Côn Lôn, Nga Mi, Không động, Thiếu Lâm

...

khiến các vị này xấu hổ, nhục nhã, chậu vàng rửa tay, thoái ẩn giang hồ. Tương truyền rằng y là môn đệ còn sống duy nhất của Liệt Hồng giáo; ma giáo đã từng làm mưa làm gió, tắm máu giang hồ tám năm về trước. Hắc mộc huyền cầm trong tay y là cố vật của tiền giáo chủ, trong đó có cất giấu bí kiếp võ công thượng thừa có thể thống trị võ lâm. Cũng vì điều đó mà y không ngừng bị truy sát, vì trả thù cũng có mà vì ngai vàng minh chủ cũng có.

Phong diệp nương gió mà xoay tròn trên không tạo ra vũ điệu vui mắt rồi rơi dần xuống nước. Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu, y dùng lực điểm nhẹ trên chiếc lá, phong diệp như lưỡi dao sắt bén, xé gió mà lao vun vυ"t về hắc y nam tử phía sau, ý đồ muốn cản đường. Hắn không tránh né, cũng không hoảng sợ mà chỉ mỉm cười, người ta đã có đại lễ đón tiếp mà hắn lại không đáp trả thì còn gì là đạo lý. Đổi tư thế, mũi chân hắn đạp ngay giữa trọng tâm của chiếc lá, khẽ hích nó một cái, phong diệp liền bay ngược trở về chỗ cũ. Hai bên cứ triền miên trả lễ với nhau như vậy cho đến lúc đặt chân vào bên trong trạch tử.

-Ngươi có thể ngủ trên tháp thượng ở phòng ngoài.

Nói rồi, y thẳng bước tiến vào phòng mình, không thèm ngoảnh mặt lại nhìn hắn, nếu không, y đã có thể thấy được nụ cười gian xảo của hắc y nam tử.

Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy đã là gần chính ngọ. Y có phần ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên y ngủ sâu và dài đến vậy, có lẽ là do hôm qua vận sức nhiều quá chăng? Chợt có mùi thơm xộc vào mũi làm y thanh tĩnh đến bảy phần. Bước chân ra ngoài đã thấy hắn ngồi ngay tại bàn, ánh mắt sáng rực lên khi nhìn thấy y, làm y không khỏi liên tưởng đến hình ảnh một chú chó nhỏ đang vẫy đuôi đợi chủ.

-Ta đi loanh quanh bên ngoài, tìm được chút măng non và rau dại. Ngươi mau đến đây nếm thử xem măng chúc này có ngon hay không?

Chần chờ một hồi, y cũng vươn tay đón nhận chén chúc từ hắn. Ngon thật!

Nhìn hắn cà lơ phất phơ vậy mà cũng thiện trù nghệ ghê gớm. Mùi măng quyện với các loại rau khác thật là thơm, chín mà không nhừ. Đã bao lâu rồi y mới được ăn một chén chúc nóng và ngon đến như vậy? Trong lòng chợt dâng lên một cỗ tư vị không rõ tên.