Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vạn Tộc Thiên Tổ

Chương 58: Nhân Cách Mị Lực

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Bẩm hai vị đại nhân, đám người bọn họ đã đi rồi." Lộc Hứa Tiên khom người trước Hầu lão cùng Đạo Mộc Yêu Vương nói.

Thọ yến lần này kết thúc tốt đẹp, không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, lại thêm Cổ Hoạ sinh ra một tôn Yêu Vương, không thể không nói song hỉ lâm môn.

Lộc Hứa Tiên nói xong, hành lễ lần nữa liền chuẩn bị lui xuống.

"Chậm đã, ngươi cứ ở lại." Đạo Mộc Yêu Vương hô lên một tiếng.

"Lão Hầu, ngươi lần này vì sao vọng động như vậy a, ngươi không lẽ không hiểu thất phu vô tội hoài bích có tội sao." Đạo Mộc Yêu Vương lo lắng nói.

Hầu lão đặt bình rượu xuống, cười nói: "Luận tài trí ta thật không bằng ngươi, nhưng dũng khí hay là cao hơn ngươi a lão Mộc."

"Lần này xem ra, ngươi chưa hiểu được."

"Nếu ta núp đầu giấu đuôi không dám lộ diện, kẻ khác chỉ nghĩ ta thật sự sợ hãi. Nhưng hiện tại ta hưng sư động chúng, toàn bộ Yêu tộc thậm chí Yêu Thần Giới không ai không biết, đây là chuyện khác."

Đạo Mộc Yêu Vương nói: "Ý ngươi là ?"

Hầu lão giảng: "Có nguyên nhân nha, để ta tính tính một chút xem."

"Thứ nhất, tam đại tộc bên trong Vu tộc là cường đại nhất một tộc bây giờ, Nhân tộc lại là nhược yếu nhất tộc, cho nên Nhân tộc cần có Yêu tộc trợ giúp một tay vượt qua kiếp nạn này. Nếu có kẻ muốn gϊếŧ ta, Nhân tộc sẽ không khoanh tay đứng nhìn, ngược lại ra sức giúp đỡ, lấy được nhân tình."

"Đây là ta cố ý cho bọn hắn một sợi dây, nắm không tới, bọn hắn sẽ thiệt thòi."

"Thứ hai, Yêu tộc luôn vào tình thế cân bằng giữa Nhân Vu chi chiến hiện tại, điều này chứng tỏ Yêu tộc có sức uy hϊếp không nhẹ, không ai khác chính là Tỳ Sa Hoàng cùng Mạn Bà La Môn thánh linh. Nhưng hai người này một cái cũng không ra mặt, cho nên trước kia ta suy đoán được sự uy hϊếp này trong mắt Vu tộc càng ngày càng mỏng manh."

"Giữa tình thế như vậy, ta lại lộ diện ra tuyệt đại danh hào, ngươi có nghĩ đến Vu Hoàng suy nghĩ ra sao a ? Ta là tin tưởng hắn nghĩ đến Tỳ Sa Hoàng hai người phía sau ta, cho nên ta mới dám lộ ra chuyện này."

Đạo Mộc Yêu Vương nghe vậy gật đầu, nói: "Ngươi tính không sai, nhưng rất có rủi ro."

Hầu lão cười: "Thiên hạ chuyện gì luôn chu toàn được a."

Nói, hắn lại nốc một ngụm Đào Hoa Nhưỡng, trong miệng khen lên hảo tửu.

Lộc Hứa Tiên lên tiếng: "Hầu lão, lão nhân gia ngài đã tìm ra được trưởng lão người đề cử chưa a ?"

"Hiện tại Tỳ Sa Hoàng vắng mặt, cửu đại trưởng lão ở giữa tranh giành lợi ích cho đại sâm lâm của mình ngày càng mãnh liệt, riêng ta chỉ có một mình, Cổ Hoạ đại sâm lâm là bị thua thiệt a."

Nói xong, hắn hai nắm tay xiết chặt, lộ ra tự trách.

"Tiểu Hứa, ngươi không có lỗi a." Hầu lão ợ một tiếng, thanh âm loạn choạng nói.

"Lão phu chưa tìm ra được, nhưng tin tưởng sẽ sớm thôi a."

"Vâng." Lộc Hứa Tiên gật đầu nói phải.

. . . — QUẢNG CÁO —

Phía nam Cổ Hoạ đại sâm lâm, sát bờ sông Thiên Hà, mù mịt xa xăm không thấy bờ bên kia chính là đông vực Cổ Hoạ.

Bờ sông Thiên Hà trải dài từ nam tới bắc Cổ Hoạ, chia cắt đông vực cùng đất liền, khiến đông vực mảnh đất này hoàn toàn bị cô lập.

Muốn đi đến đông vực, chỉ có cách đi vào truyền tống trận, mới độ được Thiên Hà trạm bờ bên kia.

Lúc này, đâu đó tại một góc của bờ Thiên Hà, ba cái bóng đen bị một thứ tà dị truy sát.

Tà dị đồ vật toả ra từng luồng sát khí, đi qua nơi đều để lại từng mảnh chết chóc, tàn sát hết thảy, may mắn gần bờ Thiên Hà nguy hiểm cùng khô cằn, cho nên rất ít sinh linh gặp hoạ.

Ba cái người đi trước, một vị nữ tử áo trắng cùng hai vị trung niên nhân ảnh.



Hoạ Phù, Trịnh Tiểu Tham, Kê Lang.

"Hai người các ngươi đi trước, để ta chặn lại nó, bằng không ngay cả một người cũng không thể sống được." Kê Lang trầm trọng nói.

Hắn là phụ thân của Kê Thiên Dực con kia gà con ngưu bức phá thiên từng cùng Hắc Thien chơi đùa tại Hắc Ngạc tộc Dạ Yến hắc lâm.

Gọi là Trịnh Tiểu Tham, lại là mẫu thân của Kim Tiểu Mục, nàng nói: "Không được, chúng ta không thể bỏ mặc ngươi."

Hoạ Phù trong lòng run lên nói: "Là ta hại các ngươi, vốn dĩ không nên để các ngươi đi cùng, các ngươi trên thân còn có hài tử đi theo, lập tức rời đi nơi này."

Kê Lang nói: "Hoạ Phù công chúa, ngươi tu vi chỉ là Yêu Quái, tà vật này chí ít đều là Tướng cấp đỉnh phong, một khi bị nó bắt đến ngươi sẽ chết."

"Đi mau, mang theo nó."

Kê Lang nước mắt lăn dài xuống gò má, từ trong tay áo nắm ra Kê Thiên Dực, nhu hoà vuốt đầu nó một cái, sau đó lập tức ném về Trịnh Tiểu Tham.

"Không . ." Hoạ Phù không muốn, chỉ là bị một bàn tay mạnh mẽ kéo đi.

Là Trịnh Tiểu Tham kéo.

"Đi." Nàng lệ thuỷ rơi rơi, quyết đoán nói.

Tà vật tốc độ vốn dĩ thắng qua bọn họ rất nhiều lần, chỉ là nó không biết sử dụng thủ đoạn cho nên luôn bị bỏ lại phía sau, chính vì Hoạ Phù đám người loay hoay lúc này liền bị nó bắt kịp.

"Hỗn trướng." Kê Lang quát lớn,

Hắn tu vi là Yêu Tướng trung kì, chính là một trong hai người mà Hắc Ngạc Quân đích thân bố trí đi theo Hoạ Phù, người còn lại là Trịnh Tiểu Tham.

Hai cái đều là đáng tín nhiệm người.

Kê Lang hai tay toàn lực một kích, cái kia tà vật như vờn chuột đồng dạng cười man rợ, một kích vỗ vào ngực hắn, l*иg ngực lỏm vào bên trong, miệng phun máu tươi phè phè.

Huyết dịch rơi ra lập tức trở thành nó chất dinh dưỡng, toàn bộ hoá thành huyết khí bị nó hút đi. — QUẢNG CÁO —

Tà vật nữ tử này hình dáng thật sự là một đạo nhân ảnh, chỉ là thân ảnh này lại có chút yểu điệu thục nữ, nhưng xung quanh người lại toả ra từng màn xích đỏ khói mờ, rất khó thấy được.

Tà vật cười nham nhở một tiếng, tay phải bóp thành trảo muốn bắt lấy cổ Kê Lang, Kê Lang thụ thương quá nặng nằm yên bất động không cam lòng.

"Xoạt."

Một đạo tiểu phù từ xa bay đến, oanh toạc một tiếng bộc phát ra vô tận quang minh, như muốn thanh tẩy thế gian hết thảy âm tà đồ vật.

Tà vật nữ tử không thể không lui, trong miệng kêu lên một tiếng giận dữ.

Đợi đến quang minh biến mất, Kê Lang thân ảnh đã biến mất, tà vật phẫn nộ gầm thét.

. . .

"Làm sao các ngươi còn quay lại ?" Kê Lang thoi thớp nói.

Huyết dịch thuận tay hắn nhỏ xuống đất rất nhiều.

Hoạ Phù lắc đầu nói: "Hắc Tuyệt đại nhân từng cho ta hai kiện bảo mệnh đồ vật, ta không thể thấy chết không cứu."

Kê Lang hai mắt có chút ướt ướt, nhưng cố kìm nén nói: "Đa tạ rồi."

"A phụ thân a, ngươi không được bỏ ta a." Kê Thiên Dực nhảy lên vai hắn khóc lóc.

"Trước tiên mau lên, ta tin tưởng đồ vật kia chác chắn còn phía sau, nó ưa thích huyết dịch cùng huyết khí, e rằng sớm muộn cũng đuổi theo được." Trịnh Tiểu Tham nói.



"Hoạ Phù công chúa, ngươi cũng đừng nên dùng bảo vật như thế cứu chúng ta, chúng ta là phụng Hắc Tuyệt đại nhân mệnh lệnh mà đi theo bảo vệ ngươi, không phải ngươi bảo vệ chúng ta a."

Trịnh Tiểu Tham nghiêm túc nói.

Nàng thấy vừa rồi, Ám Quang Phù là cỡ nào quý giá đồ vật, Hoạ Phù ngay cả chớp mắt một cái cũng không tiếc ném ra cứu Kê Lang.

Nhiêu đây cũng đủ thấy Hoạ Phù phẩm hạnh, Trịnh Tiểu Tham âm thầm nói trong lòng, vì Hoạ Phù tấm lòng này, nàng nguyện hi sinh thân mình.

Kê Lang ho khụ khụ nói: "Thì ra là Ám Quang Phù, Hoạ Phù . ."

"Tới !" Trịnh Tiểu Tham giật mình hô.

Chỉ nghe phía sau gió lớn kêu lên, một đạo khó chịu thanh âm xé gió mang theo gào thét, là cái kia tà vật nữ tử đuổi theo.

Trịnh Tiểu Tham không nói một lời, nắm lên tiểu nữ của nàng Kim Tiểu Mục tiểu kim xà, nhẹ nhàng hôn một cái, lại nhét nó vào bàn tay Hoạ Phù.

Nàng lập tức hoá thành một con màu xanh đại mãng xà, đại mãng xà trên đầu có một chỉ bông hoa ba màu, toả toả ba màu quang mang.

Đây là Trinh Tiểu Tham chân thân, Tam Sắc Thanh Xà. — QUẢNG CÁO —

Nàng cuốn lấy hai người Hoạ Phù sau đó tật tốc lao chạy về phía trước, muốn trốn xa khỏi phía sau tà vật nữ tử.

Ba màu bông hoa thỉnh thoảng thả ra như từ trường quang hoa bắn về phía sau, tạo ra huyễn cảnh quấy rối, nhưng hoàn toàn vô tác dụng với tà vật nữ tử này.

Tà vật nữ tử tốc độ ngày càng gia tăng, muốn đuổi kịp bọn hắn sát phía sau.

"Đi mau a, chăm sóc cho tiểu Kim giúp ta." Nói, nàng ném hai người toàn lực về trước, quay đầu lao về tà vật nữ tử.

"Xà." Trịnh Tiểu Tham gào lên một tiếng, hé ra miệng lớn cắn về tà vật nữ tử.

Chỉ thấy luồng khí đỏ này bỗng nhiên tán đi ra, lần nữa xuất hiện đã là tại Trịnh Tiểu Tham trên đầu.

Tà vật nữ tử một chân đạp xuống, khiến đầu lâu Tam Sắc Thanh Xà đập mạnh vào đại địa, tiếp đỏ nó lại như chớp chụp về ba màu bông hoa.

"Xoạt."

Chỉ là lúc này, một cái thân ảnh bỗng dưng xuất hiện cạnh bên tà vật nữ tử kia, Hoạ Phù.

Nàng vận dụng của nàng Mị Hồ nhất tộc bản mệnh thân pháp, Mị Hồ Điệp.

Trong tay cầm lấy một cây tiểu kim, Chuỷ Mộc Châm.

Chuỷ Mộc Châm bị kích hoạt, Quân cấp tốc độ khủng bố đâm về tà vật nữ tử thái dương.

"Ầm."

Tà vật nữ tử kêu thảm một tiếng, đầu lâu bị nổ tung, toàn bộ kinh mạch đứt hết, thân thể hoá thành huyết khí biến mất tại chỗ.

Chỉ để lại hai cánh hoa màu rơi xuống theo gió.

Cánh hoa này, chính là từ Tam Sắc Thanh Xà bông hoa ba cánh trên đầu hái xuống hai cánh.

Một khi ba cánh mất hết, cũng là Trịnh Tiểu Tham mất mạng lúc.

Đây là điều đặc biệt tại Tam Sắc Thanh Xà, nó vị trí yếu hại không nằm tại bảy tấc vị trí.

Trịnh Tiểu Tham hoá thành nhân hình, miệng phun ra máu, hư nhược đến cực điểm mỉm cười, hai mắt chảy xuống lệ thuỷ nói nhỏ:

"Đa tạ."
« Chương TrướcChương Tiếp »