Chương 7

Edit: Tiêu Hiên

Đông Phương Vô Song làm sao nghe lời nói của y, mặc dù không dám nhích tới gần, nhưng vẫn ở bên cạnh nơi luyện công quan sát động tĩnh trong rừng.

Phong Văn Tuyết cùng hai Hắc y nhân mai phục tại nơi đó động thủ, tiên có thể dùng như Du Long, làm cho người ta hoa cả mắt.

Hai người kia không phải là đối thủ Phong Văn Tuyết, nhưng kỳ quái chính là bọn họ dường như không sợ đau, không sợ chết, đối mặt với chiêu thức sắc bén của Phong Văn Tuyết tựa như muốn tìm chết xông về phía trước, một chút không có bộ dạng lui về sau.

“A, tính đùa giỡn. ” Phong Văn Tuyết cười nhạo một tiếng, tiên múa nhanh hơn ác hơn.

Hai hắc y nhân kia rất nhanh liền bị tách ra diện mạo hoàn toàn thay đổi, quần áo lam lũ, trên người đều là vết máu.

Đông Phương Vô Song càng xem càng cảm thấy có cái gì không đúng, hai người này giống như mất hồn phách, chỉ biết công kích, không chết không thôi. Hơn nữa chính mình lại đứng ở cách đó không xa, nhưng là bọn chúng lại tựa như không nhìn thấy, chỉ nhằm vào Phong Văn Tuyết.

Mặc dù Phong Văn Tuyết để cho hắn ngây ngốc tại chỗ không cử động, nhưng thời cơ tốt như thế, Đông Phương Vô Song như thế nào không hảo hảo biểu hiện một chút?

Hắn từ trong lòng ngực móc ra ám khí, bắn tới, ngay giữa đầu gối hai người kia.

Hai người gục ngã, rất nhanh ngay cả động cũng không thể động.

Phong Văn Tuyết không vui nói: “Ai cho ngươi nhúng tay vào.”

Đông Phương Vô Song cười hắc hắc, nói: “Ta xem hai người kia là lạ, đánh nhau không xong,vẫn là dùng thuốc mê nhanh một chút.”

Phong Văn Tuyết thanh âm càng lạnh: “Hai cái phế vật mà thôi, ngươi cho rằng bổn tọa thu thập không được sao!”

Đông Phương Vô Song nhìn ra y mất hứng, cúi đầu dùng mũi chân chà chà bùn trên đất, cẩn cẩn dực dực nói: “Ta chỉ là muốn giúp đỡ mà thôi. Phong ca ca ngươi lợi hại như thế, vạn nhất không cẩn thận gϊếŧ bọn họ,liền tra hỏi không ra cái gì đâu.”

Phong Văn Tuyết đá hai người kia một cước: “Hai người này trúng Nhϊếp Hồn Thuật của Hắc Phong phái, đã bị bồi dưỡng thành con rối, cho dù hỏi vậy hỏi nữa cũng không ra cái gì. ” y vốn là không muốn lưu lại hai người này, sở dĩ vẫn không có hạ sát thủ, là muốn nhìn rõ ràng chiêu thức võ công của bọn chúng.

Đông Phương Vô Song ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét y phục hai người kia, lại tìm khắp toàn thân bọn họ, nói: “Trên người cái gì cũng không có. Không biết bọn họ làm sao lẻn vào, cũng không biết có hay không còn đồng bọn. Phong ca ca, làm thế nào? Gϊếŧ bọn họ sao?”

Phong Văn Tuyết ngại vết máu dơ bẩn của hai người này, nhìn Đông Phương Vô Song chủ động thay y lục soát một lần, cũng giảm bớt phần nào tâm tư, nghe vậy nói: “Ngươi đã đem bọn họ làm hôn mê, vậy thì mang về giam lại đi.”

Đông Phương Vô Song nấn ná đến bên cạnh hắn, mắt to mang theo lấy lòng cùng mong đợi: “Phong ca ca, ta vậy cũng tính là nho nhỏ, lập công không?”

“A… “khuôn mặt với đôi mắt đen thon dài tà mị phía sau mặt nạ của Phong Văn Tuyết tự tiếu phi tiếu nhìn hắn một cái, nói: “Có công thì thế nào? Không có công thì thế nào?”

Đông Phương Vô Song cảm thấy thái độ hôm nay của Phong Văn Tuyết đối với hắn dường như so với hôm qua tự nhiên hơn một chút, không giống mới vừa gặp mặt luôn luôn toan tính duy trì bộ mặt giáo chủ lãnh đạm kia, không khỏi trong bụng mừng rỡ.

Hắn tin tưởng chỉ cần mình tiếp tục cố gắng, Phong Văn Tuyết nhất định sẽ ở trước mặt mình từ từ lộ ra con người thật của mình, không khỏi càng ngày càng mong đợi.

Hắn nói: “nếu nói có công…, Phong ca ca nên đáp ứng ta một chuyện. Nếu nói không có công… Ha hả, không có công lao vậy cũng có khổ lao nha, ngươi nhìn ta toát ra một thân mồ hôi, thật không dễ dàng đi. ” nói xong giả vờ lấy tay lau trên đầu không có mồ hôi, làm ra vẻ mặt khổ sở cười haha.

Phong Văn Tuyết bị hắn chọc cười, không nhịn được vươn ngón trỏ ra điểm một cái t trên đầu của hắn, nói: thư hương môn đệ”Nếu ngươi có thể từ trên hai người kia tra ra chút gì đó, bổn tọa liền coi như ngươi có công. Đến lúc đó chuyện ngươi bảo ta làm, chỉ cần không tổn hại lợi ích của Thần Minh giáo, không liên quan đến triều chính giang hồ, ta liền đáp ứng ngươi.”

Muốn nói Phong Văn Tuyết thật đủ giảo hoạt. Mấy ngày nay Thần Minh giáo đã không phải là lần đầu tiên bị Hắc y nhân mò tới. Ngày đó Hắc Phong phái đại quy mô tập kích, sau khi bị Phong Thính Vũ dẫn theo cao thủ trong giáo đánh lui, vẫn tăng cường phòng bị.

Thần Minh giáo vốn là thành lập trong thung lũng của thâm sơn, địa thế bí mật, cửa vào khó tìm, trong giáo lại là dựa theo trận trong trận thiết lập, ngoại nhân vốn không dễ dàng phát giác, cho dù ẩn núp đi vào, cũng dễ lạc đường bị bắt bớ. Nhưng mấy ngày này, vẫn là thỉnh thoảng có thể phát hiện ngoại nhân lẻn vào. Chẳng qua là những người này không dám tới gần tổng đà, đều là ở ven trong núi và trong rừng, rất nhanh liền bị phát hiện.

Những Hắc y nhân này Phong Văn Tuyết đã sớm bảo người hết lần này tới lần khác điều tra qua, nhưng trừ một chút giang hồ môn phái bên ngoài vì bảo tàng xông vào, phần lớn đều là dư nghiệt Hắc Phong phái. Trên người những người này không tìm ra bất kỳ manh mối nào, nên tra không được lai lịch của bọn họ, cũng tìm không được manh mối kẻ chủ mưu.

Hiện tại Phong Thính Vũ xuống núi truy sát môn chủ Hắc Phong phái, Phong Văn Tuyết ở trong giáo cũng vì chuyện bảo tàng mà phiền não. Y thấy hai người này không thể nghi ngờ là con rối của Hắc Phong phái, dù sao có thể tra cũng đã điều tra, Thần Minh giáo tra không ra thì lại càng nhiều thứ tới, không bằng giao cho Đông Phương Vô Song. Nếu nhắn có thể lợi dụng thế lực Tĩnh Vương phủ cùng Đông Môn tìm ra manh mối gì, không chỉ có làm cho Phong Văn Tuyết bớt lo, lại có thể có được tin tức giá trị, nếu tìm không ra cũng không có tổn thất gì.

Thậm chí vạn nhất thật tra được cái gì, đến lúc đó phải đáp ứng điều kiện của Đông Phương Vô Song,Phong Văn Tuyết cũng thông minh, đã sớm ở trong lời nói bài trừ tất cả nhân tố có thể uy hϊếp thần minh dạy( nhưng là a Tuyết a, ngươi bỏ qua an nguy bản thân a…).

Phong Văn Tuyết là mang tâm tư lợi dụng Đông Phương Vô Song, mà Đông Phương Vô Song cũng có mưu đồ khác, vì vậy hai người ăn nhịp với nhau.

“Hảo, Phong ca ca nói chuyện giữ lời, chúng ta vỗ tay lập thệ! ” Đông Phương Vô Song vui mừng nói.

“Được!”

Phong Văn Tuyết vươn hai tay ra, cùng Đông Phương Vô Song song song đối kích, xác lập lời thề.

Đông Phương Vô Song có được hứa hẹn, vui mừng nhảy nhót đem theo hai Hắc y nhân hôn mê bất tỉnh đi địa lao của Thần Minh giáo.

Hắn đến trưa cũng ở này nơi, đáng tiếc sau khi hai người này tỉnh lại, thần trí mơ hồ, đã là si ngốc. Mất đi mệnh lệnh của chủ nhân, liền giống như tượng gỗ.

Đông Phương Vô Song không hỏi ra được cái gì, từ trên người cũng tìm không được manh mối. Lại nghe được mấy hộ vệ trông chừng nhà lao Thần Minh giáo nói, Hắc y nhân như thế bọn họ đã bắt được vài nhóm, đều không thu hoạch được gì.

Đông Phương Vô Song nghe vậy, không khỏi có chút ảo não, thế mới biết ý đồ của Phong Văn Tuyết.

Bất quá hắn cảm thấy không cam lòng, thật vất vả từ chỗ Phong Văn Tuyết nạy ra một lời hứa hẹn, không thể buông tay vô ích. Huống chi hắn đã quyết định phải truy cầu Phong Văn Tuyết làm lão bà, việc kia bản thân phải lộ ra mấy phần bản lãnh, mới tỏ rõ vị tướng công tương lai này sẽ không quá vô dụng phải không?

Hắn vắt hết óc hồi tưởng, nhớ lại dọc đường từ kinh thành tới đây, quả thật nghe được không ít tin đồn giang hồ. Đều nói Thần Minh giáo có một tòa bảo tàng, là năm đó hoàng đế cuối cùng của Vệ Quốc trước khi giấu đi, lưu lại đợi lúc thái tử phục quốc sử dụng. Bên trong bảo bối vô số, là toàn bộ của cải tích lũy hơn trăm năm của Vệ Quốc truyền lại.

Vệ Quốc ở mảnh đất phía Tây Trung Nguyên, khu vực mặc dù không lớn, nhưng giàu có và đông đúc an nhàn. Sông Lạc Hà dọc theo đó chảy qua, ngàn dặm cánh đồng phì nhiêu. Mà thủ đô Vu Thành của Vệ Quốc năm đó, còn có mỹ danh “Lạc nữ vang thanh khúc, Vu Thành vũ phồn hoa ”.

Vệ quốc giàu có và đông đúc phồn hoa, có thể thấy được nhiều điểm.

Chính là bảo tàng Vệ Quốc này, tại sao lại rơi vào trong tay Thần Minh giáo? Trên giang hồ cũng có nhiều cách nói.

Có người nói là năm đó đại giáo chủ nào đó của Thần Minh giáo du lịch trong lúc vô tình phát hiện bảo tàng. Cũng có người nói lúc tường thành Vu Thành bị phát, Vệ vương đem bản đồ bảo tàng phó thác cho thị vệ mang đi, lại bị người Thần Minh giáo chặn đường gϊếŧ sạch, đoạt đi bản đồ, tìm được bảo tàng. Còn có người khoa trương nhất, nói là thượng thượng giáo chủ của Thần Minh giáo luyến đồng bắt cóc Vệ Quốc thái tử làm người của mình, dùng cách này đạt được bảo tàng.

Tóm lại nói cái gì đều có, nhưng ai cũng không biết cái nào là thật cái nào là giả, cũng có lẽ toàn bộ đều không có thật.

Cho dù Đông Phương Vô Song nhìn ra, bảo tàng nói đến thuần túy là lời đồn. Không nói Thần Minh giáo lập giáo hơn hai trăm năm, căn bản không cần cái gì bảo tàng thêu hoa trên gấm. Dù nói Thần Minh giáo thật tìm được bảo tàng kia, lấy thực lực Thần Minh giáo, cũng sẽ không để cho chuyện này lưu truyền ra ngoài.

Chính là đáng tiếc, trong thiên hạ này người giống như Đông Phương Vô Song hiểu được như thế thật sự ít có, phần lớn là hạng người tầm thường phụ thuộc, bảo sao biết vậy, luôn luôn cho là đúng.

Đông Phương Vô Song hơi hơi bội phục phân tích của mình. Trực giác của hắn nói cho hắn biết, bất luận là trước đó vài ngày sự kiện Hắc Phong phái tập kích tổng đà Thần Minh giáo nháo đến ồn ào huyên náo, hay là tin đồn bảo tàng càng truyền càng sai kia, đều là hành động của người nào đó nhằm vào Thần Minh giáo.

Phía sau hành động này, có lẽ che giấu một người, có lẽ che giấu hai người, cũng có thể có thể… Che giấu một đám người.

Đông Phương Vô Song chống lấy cằm ngồi ở cửa Ngân Sương viện, động tác kia cùng ngày hôm qua giống nhau như đúc, chẳng qua là vẻ mặt lại có chút thâm trầm ngưng đọng ngơ ngác.

Phong Văn Tuyết trở lại đã nhìn thấy hắn, khóe miệng vểnh lên, hai tay để phía sau lưng, hơi hơi lưng, trên cao nhìn xuống mà xem hắn, hài hước nói: “bộ dạng làm sao a? tiểu thế tử, có phải tra ra cái gì không?”

“Vô Song! ” Đông Phương Vô Song rất nghiêm túc nhìn y, nghiêm chỉnh nhắc lại: “Vô Song!”

“Được rồi, Vô Song, tra ra cái gì không?”

“Không có. ” Đông Phương Vô Song cũng không lộ ra vẻ ủ rũ, trả lời rất bình tĩnh.

“Nha. ” Phong Văn Tuyết gật đầu, thẳng người đi về phía trong viện.

Đông Phương Vô Song nhảy dựng lên, đuổi theo y nói: “Ngươi có hay không đắc tội qua người nào a?”

Phong Văn Tuyết quay đầu lại, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Ngươi hỏi ta có hay không đắc tội qua người nào? ” Y đột nhiên ngửa đầu cười to, vừa cười vừa nói: “Vô Song a Vô Song, ngươi hỏi cái vấn đề này thật đúng là thú vị.”

Đông Phương Vô Song lần này lộ ra chút ảo não. Hắn đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn.

Phong Văn Tuyết thân là giáo chủ Thần Minh giáo, lại là người tính tình vừa chính vừa tà tính tình, ngươi hỏi y có hay không đắc tội qua ngườ nào? Chỉ sợ bản thân đắc tội bao nhiêu người, y cũng chẳng biết.

Đông Phương Vô Song thấy y còn đang cười, không khỏi nói lầm bầm: “Ngươi coi như vừa rồi không nghe thấy vấn đề kia không được sao? Thiệt là, thân là giáo chủ Thần Minh giáo, ở trên giang hồ đắc tội nhiều người như vậy, có cái gì đắc ý.”

Phong Văn Tuyết ngừng cười lớn, cười tủm tỉm nhìn Đông Phương Vô Song, chậm rãi nói: “Vô Song a, ngươi không rõ, có đôi khi, đắc tội với người cũng là một loại thực lực. Mà bổn tọa, có thực lực này! Thần Minh giáo, cũng có thực lực này!”

Đông Phương Vô Song khẽ chấn động.

Phong thái ngạo tuyệt, thong dong trên người Phong Văn Tuyết, đúng là khiến hắn si mê sâu sắc.

Thế là ánh mắt của hắn trở nên có chút mê giai, nhìn chằm chằm Phong Văn Tuyết phát ngốc, đem đề tài vừa rồi quên khỏi đầu.

Phong Văn Tuyết âm thầm nhíu nhíu mày.Ánh mắt Đông Phương Vô Song lúc này thẳng thắn mà nhiệt tình, chẳng biết tại sao,luôn khiến cho y có chút cảm giác chống đỡ không được.

Y lái sang chuyện khác, nói: “Hôm nay ngươi không có tới Hi Thiện đường, ngày hôm qua không phải nói muốn ăn cơm cùng ta sao?”

Đông Phương Vô Song nhất thời mở to hai mắt, áo não kêu lên: “Ai, ta quên mất rồi.”

Phong Văn Tuyết thấy hắn liên tục vỗ vỗ đầu, bộ dạng cực kỳ ảo não, không khỏi tâm tình nhanh chóng thoải mái hơn rất nhiều, hỏi: “Sao vậy? Ngươi bây giờ còn chưa ăn cơm tối?”

Đông Phương Vô Song lập tức trở nên đáng thương, nói: “Ta cả buổi trưa đều bận rộn chuyện hai cái Hắc y nhân kia, ngay cơm trưa cũng bỏ lỡ. ” nói xong thật giống như muốn chứng minh lời của hắn, trong bụng lập tức phát ra âm thanh dội rõ ràng.

Đông Phương Vô Song trong nháy mắt mặt đỏ lên.

Phong Văn Tuyết không nhịn được bật cười. Bất quá thấy bộ dạng nhỏ bé của Đông Phương Vô Song đáng thương thêm xấu hổ, lại cảm thấy có chút không đành lòng, liền nín cười, gọi Đông Trùng, chuẩn bị cho Đông Phương Vô Song bữa tối thịnh soạn.

Phong Văn Tuyết tựa hồ tâm tình vô cùng tốt, mặc dù đã dùng bữa tối, nhưng vẫn cầm một chén trà xanh trong tay, một bên chậm rãi thưởng thức trà, một bên bồi Đông Phương Vô Song ăn xong cơm tối.

Đông Phương Vô Song cảm động đến không biết làm gì, cảm thấy Phong Văn Tuyết đối với mình quả nhiên vẫn là dùng con mắt khác. Lại không biết Phong Văn Tuyết là người tùy tâm sở dục, nhất thời nổi hứng nhiều chuyện.

Ăn cơm xong, hai người vừa hàn huyên trong chốc lát tình thế trước mắt trên giang hồ, Đông Phương Vô Song nhân cơ hội nói: “Lời đồn đại về bảo tàng kia hết sức khả nghi, có thể hay không cùng Hắc Phong phái có liên quan?”

Phong Văn Tuyết nói: “Ta cũn hoài nghi như vậy, nhưng quả thật không có chứng cớ.”

Đông Phương Vô Song nói: “Ngươi có hay không cảm thấy kỳ quái? Cố đô Vu Thành của Vệ Quốc cách Thần Minh giáo xa như thế, lại không có cái gì đặc biệt liên quan, vì sao lời đồn này lại cứ quy nó là vong quốc bảo tàng của Vệ Quốc?”

Này liên quan đến đến bí mật năm xưa của Thần Minh giáo, lại cùng thân thế của phụ thân Phong Văn Tuyết: Phong Tùy Liễu có liên quan, cho nên y cũng không có trực tiếp trả lời, mà chỉ nói: “Vấn đề này phải hỏi người tung tin đồn.”

Đông Phương Vô Song chống lấy cằm, gõ gõ mặt bàn, nói: “Ta nhất định phải đem chủ sử phía sau tìm ra.”

Phong Văn Tuyết khẽ mỉm cười, nói: “Vậy thì giao cho ngươi. Được rồi, cũng đã muộn, sớm nghỉ ngơi đi.”

Đông Phương Vô Song có chút ý do vị tẫn, nói: “Lúc này còn sớm a.”

Phong Văn Tuyết nhìn hắn, một đôi tròng mắt đen dưới mặt nạ thật giống như có ma lực ma lực nào đó, đen đen trầm trầm không nhìn thấy đáy: “Ngủ sớm dậy sớm mới là đạo lý nghỉ ngơi, mau đi nghỉ đi.”

Đông Phương Vô Song trong lòng chợt lóe, cảm thấy ánh mắt Phong Văn Tuyết… Có chút kỳ quái. Hắn bĩu bĩu môi, không cam lòng không nguyện ý mà trở về phòng.

Đông Phương Vô Song bởi vì chuyện hai Hắc y nhân kia, trong lòng lo lắng, lăn qua lộn lại ở trên giường ngủ không được, định không mặc y phục, chỉ xỏ giầy, tính toán đến viện tử hóng gió ngắm trăng ( từ ngày hôm trước sau khi bị Phong Văn Tuyết ‘Mời’ ra ngoài cửa, hắn tạm thời không dám mạo muội).

Ai ngờ hắn ra khỏi phòng, đi tới cửa thang lầu, bỗng nhiên mơ hồ nghe được trong phòng Phong Văn Tuyết có thanh âm truyền tới.

Tuy nói hắn cùng với Phong Văn Tuyết ở chung dưới một mái hiên, nhưng tòa tiểu lâu này lại hết sức rộng lớn, các gian phòng cũng không liền nhau, hơn nữa phòng của hắn cách phòng Phong Văn Tuyết rất xa.

Chẳng qua lúc này đêm khuya người yên lặng, bốn phía cũng im ắng, có chút thanh âm liền vô cùng mẫn cảm, huống chi Đông Phương Vô Song lỗ tai có bao nhiêu thính a.

Hắn sửng sờ một chút, thay đổi chú ý đi tới ngoài cửa phòng Phong Văn Tuyết.

Thanh âm kia càng rõ ràng hơn, dường như là tiếng cười, còn có chút quen tai.

“Giáo chủ… Thật đáng ghét… A a a… Không cần mà…”

“…”

“… Người ta… A a, giáo chủ, nhẹ chút…”

Đông Phương Vô Song ở ngoài cửa đứt quãng nghe, mặt liền biến sắc lại biến sắc.

Mặc dù hắn không nghe thấy Phong Văn Tuyết nói cái gì, nhưng dựa theo thanh âm khinh bạc kia, cũng có thể biết được hai người này đang ở bên trong làm ‘Chuyện tốt’ gì.

Đông Phương Vô Song vừa tức vừa ghen, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

“A a ── giáo chủ…”

Bên trong lại truyền tới thanh âm ái muội.

Đông Phương Vô Song không còn kịp suy nghĩ xem thanh âm có chút quen thuộc là của ai. Lúc này hắn trong cơn giận dữ, càng nghe sắc mặt càng xanh, cuối cùng cũng kềm nén không được, một cước đạp ra đại môn, xông đi vào.

“Người nào!”

Chỉ thấy bên trong trong phòng, trên giường mơ hồ dây dưa hai người.

Đông Phương Vô Song sải bước nhảy qua, cao giọng nói: “Ta!”

“Đi ra ngoài!”

Phong Văn Tuyết một chưởng phất qua, chưởng phong trực tiếp xuyên qua màn giường, đánh tới trên người Đông Phương Vô Song.

Nhưng Đông Phương Vô Song có kim ti nhuyễn giáp hộ thân, chẳng qua là hành động ngừng lại một chút, cũng không bị thương, ngược lại càng thêm mãnh liệt nhào tới.

Hắn một phen vén màn lên, chỉ thấy Phong Văn Tuyết mặt mang mặt nạ, y sam rời rạc mà nửa nằm ở trên giường, một bạch y thiếu niên y sam cởi sạch, cơ hồ thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi chồm hỗm ở trên người hắn.

Cảnh tượng này…

Đông Phương Vô Song cơ hồ hộc máu.

Hắn nổi giận đùng đùng trừng mắt người thiếu niên kia, trong đôi mắt giống như bốc lên ánh lửa.

Thiếu niên kia mới vừa rồi thừ người ra, lúc này phục hồi lại tinh thần, cũng không che dấu thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, ngược lại cáo mượn oai hùm mà chỉ lấy hắn nói: “Là ngươi? Ngươi sao dám xông vào phòng giáo chủ!”

Đông Phương Vô Song định thần nhìn lại, nhận ra thiếu niên này chính là Phượng ca, hắn ban đầu ở Tây viên ‘Tàng kiều’ kia nhìn thấy.

“Ngươi cút xuống cho ta!”

Đông Phương Vô Song nhào tới, một phen níu lấy cổ tay Phượng ca, từ trên người Phong Văn Tuyết kéo xuống.

Phượng ca kia không nghĩ tới hắn khí lực lớn như vậy, ai ôi một tiếng kêu đau, vừa muốn té xuống giường, một cái tay khác cũng bị đau, quay đầu nhìn lại, nhưng là bị giáo chủ kéo.

“Ngươi làm cái gì! ” Phong Văn Tuyết híp híp mắt, thanh âm lạnh như băng, hơi thở bất thiện.

Đông Phương Vô Song từ nhỏ chính là thiên chi kiêu tử, thân phận tôn quý. Cha của hắn vốn là thân vương tay cầm thực quyền, mẫu thân là trưởng công chúa, ngoại tổ phụ là thái thượng hoàng, ngoại tổ mẫu là hoàng thái hậu, một thúc thúc là Quận Vương, hai thúc thúc là thân vương, hơn có tam thúc thương yêu hắn nhất là đương kim hoàng thượng.

Cõi đời này hắn không kiêu ngạo người nào kiêu ngạo?

Thiên Vương lão tử ở trước mặt hắn cũng không dám nháy mắt, Phong Văn Tuyết mặc dù khí thế kinh người, nhưng với Đông Phương Vô Song từ nhỏ đối mặt Thiên gia hậu duệ quý tộc mà nói, lại không coi là cái gì. Huống chi hắn nổi giận hơn phân nửa là nhắm vào Phong Văn Tuyết, thì làm sao lại sợ khí thế của y?

“Làm cái gì? Ta muốn để cho tiện nhân này biết, sau này người có thể ở trên gường của ngươi chỉ có thể là ta!”

Đông Phương Vô Song quát lên như sấm, tiếng thét rung trời.

Phong Văn Tuyết không nghĩ tới hắn hỏa khí lại lớn như thế, khí thế lại hung hãn như vậy, mặt đối với uy áp của mình không mảy may động dung, ngược lại có xu thế đi trước đón đầu, nhất thời cũng có chút ngây ngẩn cả người.

Y ngây ngẩn cả người, Phượng ca lại càng không cần phải nói, một bộ dạng ngu đi, Đông Phương Vô Song nhân cơ hội điểm huyệt ngất của hắn, ném trên mặt đất.

Đông Phương Vô Song xé mở tầng vải màn che giữa mặt hắn và Phong Văn Tuyết, trái lại có loại cảm giác thông khoái như trút được gánh nặng. Dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, nói: “Phong Văn Tuyết, mười một năm ta đã nói muốn thú ngươi làm lão bà! Ta Đông Phương Vô Song nói lời giữ lời, lần này tới tìm ngươi chính là muốn cùng ngươi trở lại kinh thành, cùng ngươi thành thân!”

Phong Văn Tuyết không nói gì, sắc mặt dưới mặt nạ lại có chút biến ảo.

Đông Phương Vô Song không đợi y mở miệng, tiếp tục nói: “Ngươi không đáp ứng cũng không sao, ta cuối cùng sẽ cho ngươi biết ta có bao nhiêu thích ngươi. ” hắn chỉ người ôn mê trên mặt đất, lại nói: “Ngươi tìm những người này tới, trừ có thể đạt được kɧoáı ©ảʍ trên nhục thể, còn có thể được cái gì? Bọn họ là thật tâm yêu ngươi, thật lòng thích ngươi? Bất quá là sợ hãi quyền thế cùng võ công của ngươi thôi. Thay vì tìm đồ chơi như vậy có cũng được mà không có cũng không sao, vì sao không thử lấy tiếp nhận tâm ý của ta?”

Phong Văn Tuyết lúc đầu chỉ muốn cười ha ha, nhưng chẳng biết tại sao, nghe được phía sau, rồi lại không cười được.

Y lặng yên chốc lát, lạnh lùng nói: “Tiểu Vô Song, lòng của ngươi thật lớn. Ngươi biết ta là loại người gì? Thần Minh giáo ta tuy nói không cách nào cùng hoàng quyền so sánh, nhưng cũng là đại giáo số một số hai trên giang hồ. Lời ngươi mới vừa nói …, ta trước sau chưa từng nghe qua, bây giờ khỏi phòng của ta!”

Đông Phương Vô Song lần đầu tiên trong đời bị người cự tuyệt, trong lòng vừa khổ sở vừa tức giận, sắc mặt trướng đến đỏ bừng, nói: “Ngươi không tin lời của ta? Ta là thật tâm thích ngươi!”

Phong Văn Tuyết cúi đầu cười, chậm rãi ngồi dậy, một chân co, một tay để trên đầu gối, sửa sang vạt áo tán loạn, thần thái tiêu sái nói: “Thật lòng? Ta vai vế lớn hơn ngươi, lại so với ngươi lớn hơn mười tuổi. Tuy nói thân phận của ngươi tôn quý, nhưng Phong Văn Tuyết ta cũng không phải là hạng người vô danh tiểu tốt. Chẳng lẽ ngươi nguyện ý ủy thân làm nam sủng của ta? Nga, đúng rồi,ngươi Tĩnh Vương phủ huyết mạch nhất hệ hẳn là có huyết mạch người Ma Da, chẳng lẽ ngươi có thể vì ta sinh hài tử sao? Như thế, bản thân ta có thể cân nhắc.”

Đông Phương Vô Song suy cho cùng vẫn chỉ mười sáu tuổi, bị Phong Văn Tuyết lúc này không đếm xỉa tới trêu chọc, loại cảm giác chân tâm bị coi rẻ, khiến cho hắn ủy khuất vô hạn. Trong mắt vốn đã dày hơi nước, không khỏi đọng lại kết thành nước mắt giọt lớn giọt lớn, men theo gương mặt nhẹ nhàng rơi xuống.

Hắn ngầm bực chính mình không dám tranh giành, một bên lau đi nước mắt, một bên kiên trì nói: thư hương môn đệ “Ta không quan tâm ngươi vai vế lớn hơn, cũng không quan tâm ngươi lớn hơn ta. Mười một năm trước lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền thích ngươi. Sinh con ta không làm được, nhưng ta sẽ không dễ dàng buông xuôi. Phong Văn Tuyết!”

Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng tên Phong Văn Tuyết, hướng về y hắng giọng mà kiên định nói: “Ngươi không nên xem thường ta! Ta Đông Phương Vô Song làm việc, chưa bao giờ bỏ dở nửa chừng! Ta sẽ làm cho ngươi thích ta! Ta nhất định sẽ làm cho ngươi thích của ta!”

Nói xong hắn cũng không muốn ở lại để bị coi thường, xoay người vọt ra khỏi phòng.

Phong Văn Tuyết vẫn chống đầu gối ngồi ở trên giường, nhìn bóng lưng của hắn,hai tròng mắt đen nhánh như đêm càng trở nên thâm trầm, sâu trong đáy mắt, mơ hồ hiện lên tinh quang nào đó.

Đột nhiên cửa phòng lại bị xông mở, Đông Phương Vô Song hùng hổ chạy trở lại, hung hăng trợn mắt nhìn trênPhong Văn Tuyết ở trên giường một cái, sau đó khẽ khom lưng, kéo lôi Phượng Ca hôn mê bất tỉnh nằm ở trên sàn nhà, thô bạo giống như tha heo chết kéo đi ra ngoài. Còn như phát tiết, đem cửa phòng Phong Văn Tuyết mạnh mẽ đυ.ng vào.

Phong Văn Tuyết sững sờ nhìn động tác của hắn, thẳng đến lúc đυ.ng vào đại môn, biến mất không thấy gì nữa, yên lặng một hồi lâu, đột nhiên bộc phát ra một trận cười to.

Phong Văn Tuyết cười ngã xuống giường, mới vừa rồi lửa giận cùng đóng băng đã không cánh mà bay.

Sau một lúc lâu, tiếng cười dần dần biến mất.

Phong Văn Tuyết sờ ***g ngực của mình, lẩm bẩm tự nói: “Làm sao đây? Tiểu Vô Song, ta hiện tại thật giống như có chút thích ngươi…”

” Thích ” này, đã không giống với thích.

Lúc trước Phong Văn Tuyết đối với Đông Phương Vô Song, chỉ đơn thuần là người lớn tuổi sủng nịch cùng yêu thích người trẻ tuổi, nhưng giờ này khắc này…

Phong Văn Tuyết trước mắt, dường như lại hiện lên mười một năm trước, Đông Phương Vô Song nho nhỏ, dùng đôi tay nhỏ mập mập dùng sức vỗ, kiên định nói: “Ta phải cố gắng! Sau này thú Phong ca ca làm thế tử phi của ta!”

Còn có trước sau lần lượt, đứa bé kia xuất kỳ bất ý mà bỏ ra mặt nạ trên mặt y, ở trên trên gương mặt y hôn một cái thật sâu, giảo hoạt mà khả ái nói: “Phong ca ca, ta thấy được mặt của ngươi, ngươi phải chờ ta trở lại thú ngươi nha.”

Mười một năm…

Một hài đồng năm tuổi, dùng thời gian mười một năm đợi chờ cùng cố gắng, hơn nữa lời hứa lúc trước với mình, thủy chung nhớ kỹ.

Chỉ một phần chân thành cùng cố chấp này, cũng đủ làm cho người ta cảm động.

A… Tiểu Vô Song, ta dường như xác thực có chút xem nhẹ ngươi rồi.

Phong Văn Tuyết cúi đầu cười, nỉ non tự nói: “Bản thân ta muốn nhìn, ngươi muốn làm thế nào để cho ta thích ngươi?”

Thật đúng là mong đợi a…

Phong Văn Tuyết không nhìn thấy vẻ mặt của mình. Nếu như lúc này có người có thể xuyên thấu qua mặt nạ màu bạc tinh sảo kia thấy được thần sắc của y che giấu phía dưới, nhất định sẽ đọc hiểu loại biểu tình này.

Đó là một loại tình cảm, gọi là mong đợi cùng động tâm …