Chương 19

Bầu không khí xung quanh chỉ còn lại sự ngọt ngào, ánh đèn ấm áp, đến cả tiếng mưa ồn ào đáng ghét mọi ngày cũng trở nên êm đềm triền miên.

Bùi Tinh khẽ động đậy cánh tay, tìm một tư thế thoải mái hơn, mơ mơ màng màng lại chìm vào giấc ngủ. Sơ Húc vẫn quỳ gối dưới đất, cúi đầu nhìn cô một lúc lâu rồi mới ghé vào tai cô hỏi: “Tiểu Tinh, có dậy được không?”

Anh cố tình hạ thấp giọng nói, nhỏ đến mức Bùi Tinh tưởng cô đang nghe thấy tiếng nói trong giấc mơ.

Cô mở hé hai mắt, nhưng chỉ nhìn một cái rồi lại nhắm mắt ngủ. Thấy cô ngủ say, Sơ Húc nhếch miệng mỉm cười, anh lại khẽ khàng nói: “Vậy… anh bế em lên nhé?”

Không ai trả lời.

Bùi Tinh nhắm hai mắt, hơi thở đều đều, sợi tóc rơi trước chóp mũi bị cô thổi bay đi.

Thấy thế, Sơ Húc liếʍ môi cười, anh suy tư một lát, nếu cô có thể tỉnh lại mà trả lời, đừng nói là để anh bế, ngay cả một ánh mắt đoàng hoàng cũng chẳng cho anh. Anh cúi đầu, duỗi hai cánh tay ra bế cô đi lên tầng hai.

Ngay cả lúc đi lên cầu thang, Sơ Húc vẫn bước rất vững vàng.

Bùi Tinh cảm giác mình rất thoải mái, trong mơ, cô nhìn thấy Sơ Húc khi còn nhỏ. Đó là lúc cô thay răng, hai chiếc răng cửa không còn, ăn chẳng ăn nổi, nói chuyện còn bị gió lùa. Sơ Húc độc mồm độc miệng thành quen, cứ lấy hai cái răng cửa ra để trêu cô.

Trong mơ, anh vô cùng đáng ghét.

Bùi Tinh bất chợt nói mê mấy câu, giữa bốn bề yên tĩnh, nghe ra như tiếng nỉ non khe khẽ.

Sơ Húc mới nghe thấy thì tưởng cô không thoải mái nên rảo bước nhanh hơn, mở cửa phòng rồi bế cô vào trong. Tới gần giường, anh quỳ một chân lên giường, cẩn thận đặt cô xuống. Ngay sau đó, Bùi Tinh lại nói mê, mà lần này thì anh nghe rất rõ ràng.

Một lọn tóc mắc vào khóe miệng, cô chu môi lên lẩm bẩm: “Sơ Húc thối thây, Sơ Húc thối thây, anh mới không có răng ý.”

Sơ Húc sững sờ, một lúc sau mới nhoẻn miệng cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng gẩy bỏ lọn tóc bên môi cô ra. Anh trầm giọng “ừ” một tiếng, giọng nói cố tình đè thấp xuống, vừa trầm vừa khàn, nhưng thật ra lại ẩn chứa sự dịu dàng bất ngờ.

Anh lẩm bẩm, nói hùa vào cùng cô: “Đúng, Sơ Húc đúng là đồ thối thây.”

Nói xong, anh lại tự bật cười. Cô đang mơ thấy anh, anh có thể không vui sao?

So với cô đang ngủ say sưa, ở một căn phòng khác, nằm trên giường, Sơ Húc lại mất ngủ.

Anh gối đầu lên cánh tay, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu cứ lặp đi lặp lại tiếng nói mềm mại của Bùi Tinh lúc kêu tên anh. Đây không phải là lần đầu tiên cô gọi anh bằng cái tên “Sơ Húc thối thây”, trước kia cô cũng hay vừa giận vừa yêu mà gọi như thế. Những lần đó anh đều không đáp lời, nhưng không hiểu vì sao, hiện tại, khi trong đầu cứ văng vẳng câu nói ấy, mỗi một tế bào não của anh như cực kỳ hưng phấn, hoạt động không biết mệt mỏi.

Anh bất chợt nghĩ đến cảm giác mềm mại nơi bàn tay, lần này thì rõ ràng là chạm đến rồi.

Màn đêm u tối, trong phòng không bật đèn, chẳng thể nhìn rõ hình dáng anh.

Bất chợt, trong phòng vang lên tiếng rên khe khẽ, một chuỗi những tiếng sột soạt nối nhau. Qua nửa tiếng, cũng được một lần làm qua loa.

Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

Sơ Húc nhìn chính mình trong gương, khẽ thở dài. Không dưới một lần anh ảo tưởng đến cô, mấy năm gần đây cũng chưa từng thay đổi.

Nghĩ như vậy, anh liếʍ môi bật cười một cái.



Ngày hôm sau, vừa tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trên giường, Bùi Tinh ngây ngẩn mất một lúc lâu.

Nếu cô nhớ không nhầm, thì tối qua cô nằm ngủ trên sô pha.

Bùi Tinh nghĩ đến đó thì bỗng nhiên trợn trừng mắt, Sơ Húc!

Tối qua cô chờ anh về, nào ngờ lại ngủ quên mất.

Sao giờ cô lại nằm trên giường rồi?

Mải suy nghĩ, tới khi nhìn đồng hồ, Bùi Tinh mới biết mình dậy muộn hơn mọi ngày mười phút. Cô không dám lề mề nữa, vội vàng đi đánh răng rửa mặt, lúc chạy xuống thì đã thấy Sơ Húc đứng đợi ở sân rồi. Trông thấy vẻ vội vã của cô, anh khẽ cười rồi nói: “Không phải vội, anh lái xe nhanh lắm.”

Bùi Tinh vừa nhanh chóng đi giày vừa cãi: “Ai vội chứ!”

“Anh vội.”, Sơ Húc thản nhiên đáp lời, cười với cô, “Đi thôi.”

Trên xe, nghĩ đến sáng nay, có một số việc không hỏi thì sốt ruột, thế nên cô thuận theo nội tâm mà hỏi, “Tối qua anh về lúc mấy giờ đấy?”

Nghe thấy câu hỏi đó, Sơ Húc bất giác sửng sốt, ngay sau đó lại khẽ cười, “Rạng sáng.”

Bùi Tinh “à” một tiếng, muốn hỏi tiếp nhưng lại thôi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sơ Húc tập trung lái xe, giọng nói nghe như đêm qua không ngủ ngon, anh hỏi: “Sao thế? Anh về muộn em không vui à?”

Bùi Tinh vừa định nói “Nghĩ hay quá đấy!” thì Sơ Húc lại cướp lời cô trước, “Anh biết rồi, lần sau sẽ bảo em, em đừng không vui nữa.”

Bùi Tinh mím môi, lẳng lặng lừ mắt khinh bỉ.

Sơ Húc ngồi bên cạnh, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, khóe miệng khẽ cong lên.

Đến bệnh viện Quảng An, Sơ Húc đưa cô vào như thường lệ, trên tay còn cầm hộp giữ nhiệt. Tới cửa, Sơ Húc đưa hộp cơm cho Bùi Tinh, cô bất đắc dĩ phải nhận, đang định đi vào thì anh lại gọi.

“Tiểu Tinh.”, Sơ Húc nhìn cô, khẽ vuốt tóc cô rồi cười nói: “Ăn nhiều một chút, em nhẹ quá, bế chẳng có cảm giác gì cả.”

Sơ Húc nói xong liền đi luôn.

Bùi Tinh phản ứng chậm chạp, mãi sau mới sững người!

“Đồ lưu manh!”, Bùi Tinh nhìn về phía xe anh, tức điên tiết.



“Mấy cậu biết chưa, bác sĩ Nghiêm phải nằm viện đấy, giờ đang ở khu bệnh nhân kia kìa.”

“Tối qua tôi trực, chính mắt tôi trông thấy, đầu bê bết máu, giờ nghĩ lại còn thấy kinh.”

“Chả biết thế nào, nhưng mà nghe nói là lúc xe cấp cứu đến thì đã nằm gục dưới đất rồi, sợ nhỉ!”

Giữa trưa, Bùi Tinh đến canteen thì nghe được những lời đó.

Cô đút một tay vào túi áo, cổ đeo ống nghe, trên người khoác chiếc blouse trắng, vẻ uy nghiêm của một bác sĩ và vẻ dịu dàng hòa lẫn, khiến tầm mắt người khác bất giác bị cô thu hút. Không thể không thừa nhận, cô thật sự rất đẹp. Đám bác sĩ nam của bệnh viện thường xuyên bàn luận cả lén lút lẫn công khai về cô, nói rằng cô quá lạnh lùng, quả là một người đẹp băng giá.

Bùi Tinh không quan tâm đến chuyện đó, cũng không chủ động thăm dò thái độ của người khác đối với cô.

Cô định đi vòng qua đám bà tám kia, lại chẳng ngờ, cô không muốn gây rắc rối nhưng người khác lại không nghĩ vậy. Bất chợt, một giọng nói vang lên: “Haiz! Cũng khó nói, bây giờ xã hội phức tạp, sao cậu biết anh ta là người như thế nào được. Ví dụ như người nào đấy, bên ngoài thì như một đóa hoa lạnh lùng, nhưng ai mà biết đằng sau có phải cái loại ăn bám đại gia hay không.”

Người nói là Hà Âm, mặt mũi cũng khá xinh xắn, nhưng chính bởi xinh xắn nên cô ta mới cảm thấy sự xuất hiện của Bùi Tinh chẳng phải chuyện hay ho gì. Phụ nữ mà, không phải kẻ thù thì là bạn bè, Bùi Tinh lại lạnh lùng, đương nhiên bị cô ta đưa vào hàng ngũ kẻ thù. Thế nên mới cố tình làm như bâng quơ mà nói một tràng những lời lẽ chua ngòm như vậy.

Chẳng những tự mình nói, cô ta còn kéo cả đám chị em tốt vào, “Tôi nói không sai chứ?”

Thời gian quen biết cô ta của đám chị em nhiều hơn Bùi Tinh, mà Bùi Tinh chỉ đến đây giao lưu dăm bữa nửa tháng, đương nhiên cả hội phải hùa theo cô ta rồi.

“Đúng đấy, cả ngày cứ tỏ vẻ thanh cao lạnh lùng, ai mà biết sau lưng làm cái gì.”

Bùi Tinh vẫn đút một tay trong túi áo, tầm mắt lạnh lùng quét qua cả đám một cái, sau đó lại hờ hững thu tầm mắt về rồi xoay người rời đi.

Một cái liếc nhìn đầy khinh miệt này khiến Hà Âm tức điên lên. Bệnh viện yên tĩnh, giọng nói của cô ta thì dù không phải quá to nhưng lại vô cùng rõ ràng, rành mạch, Hà Âm nói: “Ôi giời, bây giờ cả cái bệnh viện này ai mà không biết cô ta ăn bám đại gia chứ, mấy hôm trước còn lái con Mercedes G Class đến đón đấy.”

Bùi Tinh thật sự không muốn so đo với họ, nhưng nghe thấy những lời ấy, cô liền dừng bước. Hai ngày nay, cô phong thanh nghe được vài tin đồn, nhưng cũng chỉ cảm thấy là trò vặt vãnh, không muốn quan tâm, có điều, giờ bị người ta bắt nạt, nhẫn nhịn lại chẳng phải là tính cách của Bùi Tinh.

Cô xoay người, nhìn ba người kia bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Không biết ăn nói thì đi đăng kí một khóa huấn luyện đi.”, Bùi Tinh đi thẳng vào vấn đề, tầm mắt quét qua lần lượt từng người, “À mà, mấy cô đi đăng kí học bổ túc, có khi người ta còn chê EQ của các cô không đạt nổi tiêu chuẩn thấp nhất để nhận lớp ấy chứ.”

Ba người kia ngây ra, họ không ngờ Bùi Tinh sẽ quay trở lại, càng không ngờ cô sẽ mắng thẳng vào mặt mình như vậy, còn chê mình EQ không đạt tiêu chuẩn nữa.

Bùi Tinh vốn không định tính sổ với đám “nhược trí” chuyên đi bàn tán về mấy vấn đề thiếu dinh dưỡng này, nhưng cô e là nếu cô bỏ qua lần này, thì ngày mai có lẽ sẽ còn nghe được tin đồn là đã sinh mấy đứa con, hay là ngủ với mấy gã đại gia cũng có khi.

Ba người kia nhao nhao lên, đang định cãi lại, thì Bùi Tinh giơ tay trái ôm lấy khuỷu tay phải, ngón trỏ tay phải nâng lên đặt trên môi, “suỵt” một tiếng, sau đó hơi gập ngón tay lại, lạnh lùng nói: “Ăn bám đại gia ư?”

Cô cong môi, khẽ cười, “Tôi mà ăn bám đại gia thì cũng là vì tôi có nhan sắc, cô nhìn cô xem, có không? Hơn nữa, tôi khuyên cô, muốn hiểu một người thì đừng dùng lỗ tai.”. Đầu ngón tay của Bùi Tinh nhẹ nhàng gõ vào đuôi mắt, đôi môi hồng khẽ mở, “Đôi mắt đây này. Nó là thứ tốt nhất. Di động cũng là một thứ tốt, không biết thì lên mạng tra thử xem, xem cái tên Bùi Tinh này, xuất hiện trong bao nhiêu truyền thuyết ở trên mạng.”

Bùi Tinh nói xong liền liếc đôi mắt hoa đào rồi hừ lạnh một tiếng: “Đại gia sao? Tôi nói cho các cô biết, đại gia trong miệng các cô có khi còn chẳng nhiều tiền bằng tôi đâu. Đã không có tiền bằng tôi, lại không nổi tiếng bằng tôi, tôi cần hắn làm gì, hả?”

Cô đẹp, khí chất dịu dàng, nhưng dáng vẻ lúc này lại khiến người ta sợ hãi, tuy kiêu ngạo, nhưng lời nói lại làm cho người ta không cãi nổi.

Hà Âm hít sâu mấy hơi nhưng vẫn đầy một bụng tức, nghĩ đến chuyện nào đó, cô ta liền nói, “Có ma thèm hiểu cô ấy, cô tưởng là tôi không phát hiện ra à? Con xe đỗ ở cạnh bồn hoa bệnh viện hôm nọ chẳng là G Class thì là gì?”

Nói xong, cô ta chưa hả giận bèn chép miệng một cái, “Cái loại đàn ông đấy mà cô cũng nhằn được, chính mắt tôi thấy là gã đại gia kia mặt thì xệ, bụng thì to, dáng dấp thì vừa lùn vừa mập!”

Lời nói vừa ra, Bùi Tinh ngay lập tức sửng sốt. Ở đây, đàn ông mà cô tiếp xúc chỉ có Sơ Húc và Trần Tư, trong thoáng chốc, cô không thể xác định được người mà cô ta nhắc đến có phải là Sơ Húc hay Trần Tư không.

Có điều, ngẫm ra thì đúng là Trần Tư khá béo, nhưng đâu có lùn lắm đâu!

Cô lại cố nhớ kĩ lại, mấy lần Trần Tư đến đón cô thì chỉ dừng ở ngoài đường, không hề đi vào, còn Sơ Húc thì lần nào cũng lái xe thẳng vào sân.

Mặt xệ, bụng to, béo lùn.

Bùi Tinh bỗng phì cười, sau đó nhìn Hà Âm, lắc đầu nói: “Bà thím à, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, thị lực của cô như thế thì nên sang khoa mắt khám đi.”

“Bùi Tinh!”, Hà Âm bị một câu “bà thím” của cô chọc giận, cô ta hét lên: “Chẳng lẽ không phải à? Hôm đó gã kia lái G Class đến đón cô, chính mắt tôi nhìn thấy dáng vẻ gã ta như thế nào nhé, là mặt xệ, bụng to, vừa lùn vừa béo! Tôi thấy chắc là cô chột dạ rồi! Cô mới nên sang khoa mắt khám thì có.”

Hai người còn lại nhìn dáng vẻ của Bùi Tinh thì có phần sợ sệt, dứt khoát ngoan ngoãn ngậm miệng.



Sơ Húc đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy Bùi Tinh xuống, anh đành phải cầm hộp cơm đi lên.

Càng lên gần đến nơi càng nghe rõ tiếng cãi nhau, giọng nói là của phụ nữ, Sơ Húc không định để ý, chỉ rảo nhanh bước chân đi tìm Bùi Tinh, nhưng đến đúng chỗ rẽ thì lại nghe thấy một tiếng hét dõng dạc “Bùi Tinh”. Bước chân anh khựng lại. Giọng nói đó không phải là của Bùi Tinh, đương nhiên anh biết.

Người phụ nữ kia lại nói: “Chẳng lẽ không phải à? Hôm đó gã kia lái G Class đến đón cô, chính mắt tôi nhìn thấy dáng vẻ gã ta như thế nào nhé, là mặt xệ, bụng to, vừa lùn vừa béo! Tôi thấy chắc là cô chột dạ rồi! Cô mới nên sang khoa mắt khám thì có.”

Anh đang định bước ra thì lại nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.

“Tôi không quen cái người mặt xệ, bụng to, vừa béo vừa lùn mà cô nói, tôi chỉ biết là người đàn ông đến đón tôi bụng tám múi, cao một mét chín, vóc dáng tiêu chuẩn, còn về gương mặt thì phiền cô tìm ảnh của nhân vật truyền kỳ tám năm nay của trường trung học số một thành phố Thanh nhé, anh ấy chính là người ấy đấy.”

Sơ Húc đứng ở góc tường, không kiềm chế được, khóe miệng cong lên.

Lúc nói chuyện, hai mắt Bùi Tinh vẫn nhìn Hà Âm chằm chằm. Cô ta bỗng chột dạ, hôm đó cô ta nhìn thấy, thế nên mới cảm thấy không cam lòng. Dựa vào cái gì mà cô vừa đến đây đã có siêu xe đưa đi đón về, còn cô ta thì…

Hà Âm vẫn không phục, hít sâu một hơi, nhưng đang định mở miệng nói thì bỗng một tràng tiếng bước chân vang lên.

Bùi Tinh quay lưng ra ngoài, tiếng bước chân truyền tới, cô không cần quay đầu cũng biết là ai. Tiếng bước chân này không hề thay đổi, vẫn luôn như vậy.

Sơ Húc cầm hộp cơm đi về phía Bùi Tinh. Đang khi cả bốn người có mặt đều ngây ra, thì Sơ Húc đã duỗi tay, ôm lấy bả vai Bùi Tinh, rồi hờ hững nhìn ba người hội Hà Âm.

“Chiếc xe kia là của tôi, người đến đón cô ấy cũng là tôi, cô ấy không ăn bám đại gia, sau này mong các cô đánh răng sạch sẽ rồi hẵng đi làm.”, Sơ Húc lên tiếng, giọng nói trầm thấp một cách lạ lùng. Ánh đèn chiếu thẳng vào mặt anh, mỗi một đường nét trên khuôn mặt đều như một tác phẩm nghệ thuật, hai cô gái kia và cả Hà Âm đều hoàn toàn sững sờ.

Sơ Húc không để ý đến ánh mắt của họ, anh chỉ lại gần Bùi Tinh hơn rồi ôm cô vào sát bên mình. Đang lúc cô định giãy ra, thì Sơ Húc lại nói, “Mong các cô đừng tạo ra hiểu lầm không cần thiết cho chúng tôi, nói cho cùng thì…”

Sơ Húc cúi đầu nhìn sườn mặt của cô, anh nhẹ giọng nói: “Tôi đang theo đuổi cô ấy.”