Chương 7: Bắt đầu nghi ngờ

Edit + Beta: Meow Sama

Nơi An Nặc ở cách trường học không xa nên lúc họ đến nơi vẫn còn rất sớm, An Nặc xuống xe liền nhìn thấy Hạ Thu Di và Vệ Minh đang đi về phía này, dường như cô ấy đang tranh luận gì đó với Vệ Minh, cảm xúc có chút kích động, nhưng thay vì nói là tranh luận thì nên nói đúng hơn là chỉ có mình Hạ Thu Di đang nói chuyện, Vệ Minh cơ bản không mở miệng, trên tay hắn còn cầm một hộp bạch tuộc viên nhỏ, Hạ Thu Di nói nói mấy câu lại đút cho cô ấy một miếng, cứ thế lặp đi lặp lại, thần kỳ là, Hạ Thu Di thế mà đều rất nghe lời ăn hết. An Nặc cảm thấy Hạ Thu Di bây giờ chính là một con hổ bị Vệ Minh thuần phục thành mèo nhỏ.

“Xem ra Vệ Minh thật sự rất thích chị Thu Di.” An Nặc kinh ngạc nhìn qua Cố Nam Kha, lại thấy đối phương chỉ hơi nhún vai, như thể người nói câu vừa rồi không phải mình. “Vệ Minh người này, đừng nhìn dáng vẻ bên ngoài như không quan tâm thế sự kia của anh ấy, kỳ thật ở phương diện nào đó, anh ấy rất thích cùng người khác phân cao thấp, không ngờ ở trước mặt chị Thu Di lại như trái cà tím héo vậy, biểu hiện đặc biệt ngoan ngoãn.”

An Nặc cảm thấy có chút thần kỳ, nhưng nhìn Cố Nam Kha không giống như đang nói giỡn, cô đại khái cũng có thể hiểu. Nhưng mà quả thực loại chuyện yêu đương này đều là ấm lạnh tự biết.

“A? An Nặc!” Không đợi cô kịp phản ứng, nhân vật chính mà bọn họ thảo luận Hạ Thu Di tiểu thư đã chạy tới chỗ cô, kết quả hai cô đâm vào nhau. Nếu không phải Cố Nam Kha phản ứng kịp nhanh tay kéo An Nặc lại, các cô có lẽ đã thực sự ngã xuống trong một tư thế buồn cười rồi.

Vệ Minh theo sau cũng chạy tới, chỉ thấy hắn vội vàng ôm Hạ Thu Di đến bên cạnh mình, cẩn thận quan sát cô ấy, thấy cô ấy không bị thương gì mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, “Sao lúc nào cũng lỗ mãng hấp tấp như vậy chứ, quá nguy hiểm.”

“Em chỉ là quá vui vì nhìn thấy tiểu bảo bối của em thôi mà, ai bảo anh cứ chọc giận em, em không chạy nhanh tránh xa anh khéo đã bị chọc giận đến nổ mạnh rồi.” Hạ Thu Di cố ý bày ra vẻ mặt cợt nhả, Vệ Minh đành phải bất đắc dĩ mã đỡ đỡ trán.

“Được rồi được rồi, hai người có thôi chưa, cũng thật quá đáng, dám rải cơm chó trước mặt mọi người.” Cố Nam Kha khoa trương bày ra bộ dạng bi thương, ngay giây sau lại khôi phục đứng đắn, “Được rồi, cũng sắp giữa trưa rồi, chúng ta cùng đi nhà ăn ăn cơm đi, trọng điểm của nhạc hội hôm nay không ở mở đầu, quan trọng là buổi tối cơ, cũng không thể để còn chưa đến tối mà chúng ta đều đã biến thành quỷ đói hết chứ.”

Bọn họ đang đi về phía nhà ăn, Hạ Thu Di và Vệ Minh đi phía trước, Cố Nam Kha và An Nặc đi đằng sau. Chỉ chốc lát, Hạ Thu Di lại như đột nhiên nhớ tới cái gì quay lại kéo tay An Nặc, cô nàng còn không quên bảo Cố Nam Kha đi lên phía trước không được nghe lén, “Tối nay cậu nhất định sẽ siêu cấp vui vẻ, có một kinh hỉ lớn đang chờ cậu.”

“Kinh hỉ gì cơ?” Vốn còn mong chờ câu trả lời của cô ấy, kết quả Hạ Thu Di chỉ cho An Nặc một ánh mắt vô vùng thần bí rồi chạy đến bên cạnh Vệ Minh, để lại An Nặc đầu óc mơ hồ.

Rốt cuộc là kinh hỉ gì a... An Nặc vốn là người có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, từ lúc nghe thế cô liền không ngừng hỏi thăm Cố Nam Kha.

“Chị à, thật ra đại đa số mọi người đều đã biết chuyện này rồi, nếu không hôm nay cũng sẽ không có nhiều người như vậy.” Cố Nam Kha chỉ để lại những lời này, liền không tiết lộ thêm chi tiết.

Chẳng lẽ là... An Nặc nghĩ đến một khả năng, rồi lại nhanh chóng phủ quyết trong đầu, nhưng rồi trong lòng cô lại ẩn ẩn chờ mong, nếu thật sự đúng như cô nghĩ, Kỳ Yến quả thật cũng có khả năng sẽ đến, bởi vì đây là trường học cũ của anh. An Nặc chính vì điều này nên mới nỗ lực thi đỗ vào đây.

Cô cứ như vậy mơ màng hồ đồ vượt qua một buổi chiều, tiết mục buổi tối được tổ chức ở trong hội trường nhỏ của trường bọn họ, cho nên người có thể tiến vào cũng chỉ có mấy trăm người, cũng may Hạ Thu Di có quan hệ, bọn họ thậm chí còn được xếp chỗ ngồi ở hàng phía trước.

“Chị ơi, chị ơi?” Cố Nam Kha gọi cô vài tiếng cô mới hồi phục lại tinh thần, có chút mê mang hỏi: “Sao vậy?”

“Sao cả buổi chiều trông chị đều uể oải ỉu xìu vậy, nhìn là lạ khiến người khác lo lắng.” Nhìn biểu tình trên mặt Cố Nam Kha hơi ngưng trọng, An Nặc đành phải cười cười, “Không có gì, tôi chỉ là tò mò rốt cược tối nay sẽ có kinh hỉ gì đang chờ tôi.”

Ánh đèn đột nhiên tối sầm xuống, toàn hội trường đều ăn ý mà an tĩnh lại, một ánh đèn âm thầm sáng lên ở chính giữa sân khấu, lúc này nơi đó xuất hiện một người, nhưng bởi vì người đó đưa lưng về phía khán giả nên không ai có thể nhìn đến mặt anh ta. Trực giác của An Nặc lại mách bảo đó không phải Kỳ Yến, cô có chút thất vọng.

Sau đó người kia cứ như vậy đưa lưng về phía khán giả, hát ca khúc mới của Kỳ Yến “Mặt nạ”. Tuy không phải Kỳ Yến nhưng nghe thanh âm An Nặc lại có loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Ca khúc kết thúc, đối phương mới xoay người lại, vậy mà lại là Mộc, người xuất đạo cùng thời với Kỳ Yến, toàn hội trường lập tức vang lên tiếng hét chói tai, Mộc cũng là một idol nổi tiếng, đương nhiên Mộc không phải tên thật của anh ta mà chỉ là nghệ danh. An Nặc lúc này mới nhận ra chung quanh có người còn cầm banner có hình anh ta, thậm chí nhìn kỹ, trong hội trường đa số mọi người đều mang đồ để tiếp ứng cho idol, cô còn thấy được cả của Kỳ Yến.

Này chẳng lẽ có nghĩa là...? Không đợi An Nặc phản ứng lại, Mộc liền cười tủm tỉm đảm nhận vai trò MC, “Được rồi, xin mời người biểu diễn tiếp theo của chúng ta, Kỳ Yến, biểu diễn ca khúc “Album đen trắng” của Mộc.

Không phải chứ?! Trong khi An Nặc còn đang kinh ngạc, Kỳ Yến đã từ cánh gà bước lên đài, hôm nay anh mặc rất đơn giản, một thân toàn đen, áo lông cao cổ màu đen khiến cho anh thoạt nhìn vô cùng ôn nhu. Giọng của anh khác với Mộc, là kiểu giọng trầm vô cùng thích hợp hát tình ca, bài hát này của Mộc khá bi thương, vốn dĩ ca khúc mang theo ý cười bi thương, lại được Kỳ Yến biểu diễn ra ý vị khác. Tựa như tiếng gọi của người sắp chết đuối, hy vọng ai đó có thể tới cứu vớt, lại phái hiện bản thân chỉ có thể cô độc tuyệt vọng mà chết đi, đến cuối cùng ngay cả chính anh cũng từ bỏ giãy giụa.

An Nặc đang đắm chìm trong bầu không khí đầy bi thương, vừa ngẩng đầu lại thấy Kỳ Yến giống như đang nhìn cô, nhưng lúc này lại có tiếng máy ảnh vang lên sau lưng cô, cô cũng không nghĩ gì nhiều nữa, chỉ cảm thấy anh đang nhìn vào ống kính máy ảnh của fan thôi.

Lịch trình của Kỳ Yến và Mộc đều rất gấp gáp, nên họ chỉ vội vàng giao lưu thêm mấy câu liền kết thúc màn biểu diễn.

“Đúng rồi, mọi người đừng quên để ý phía dưới ghế ngồi nha.” Mộc thần bí lưu lại những lời này với khán giả rồi mới rời đi.

An Nặc lúc này đã bắt đầu tìm kiếm đồ vật bên dưới ghế, cho nên cũng không phát hiện trước lúc Kỳ Yến rời đi còn như suy tư gì đó mà liếc nhìn cô một cái.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~