Chương 11: Nếu không về, em liền quên anh đi.

Edit: An Puung

Beta: Ami

Ngày hôm sau, Ngụy Tây Tây mất hồn mất vía mà về tới trường học, trên chân đã quên đeo băng vải, tình trạng đau chân cũng đều quên mất.

Sáng hôm nay khi cô tỉnh lại, thân thể giống như sụp đổ, hạ thể sưng đỏ đau đớn, nhưng lại có chút mát lạnh.

Cô mơ mơ màng màng nhớ tới tối hôm qua, Bành Kiêu tuy rằng hung mãnh dị thường, nhưng chỉ làm cô một lần, sau đó lại còn tinh tế mà bôi thuốc cho cô.

Trong lòng mềm mại, cô theo bản năng mò tìm người bên cạnh, nhưng lại phát hiện anh sớm đã không ở đây.

Cô vội vàng ngồi dậy khỏi giường, trong lòng hoảng đến không chịu được.

Tuy rằng cô không nghĩ Bành Kiêu sẽ chịu trách nhiệm cho việc tối hôm qua, nhưng anh lại lần nữa không từ mà biệt vẫn làm cho trái tim cô lạnh đi.

Thẳng đến khi hóa trang bản thân xong và trở lại trường học thì đầu óc cô vẫn còn loạn. Tưởng Tiểu Húc cùng lớp nhìn thấy cô liền ngạc nhiên mà nói: “Ngụy Trình Trình, chân cậu lành nhanh vậy, tên nhóc cậu cũng thật gặp may mắn nha, chân hết bị thương cũng không cần phải tham gia quân huấn.”

Tưởng Tiểu Húc được xem như là tân sinh viên mới chuyện gì cũng đều biết, các loại tin tức lớn nhỏ đặc biệt đều biết.

Ngụy Tây Tây phục hồi tinh thần lại, nghi hoặc hỏi: “Vì cái gì không cần tham gia quân huấn nữa?”

Bành Kiêu thật sự đi rồi sao?

“Oa… Đó thật đúng tin tức lớn a, bác sĩ của trường chúng ta hóa ra là một đặc vụ bí mật, anh ta vừa bị giáo viên hướng dẫn Bành Kiêu của chúng ta bắt giữ, tôi còn nghe nói rằng thầy Bành còn bị… Ai! Cậu đi đâu vậy a, thầy trợ giảng kêu chúng ta trở lại lớp tập hợp đó!”

Tưởng Tiểu Húc ở phía sau kêu rên, Ngụy Tây Tây đã chạy trốn không thấy tăm hơi, hắn rất ngạc nhiên, quả nhiên tin tức ma đầu huấn luyện viên sắp đi, thái độ của Ngụy Trình Trình này là vui vẻ nhất, mừng rỡ đến sắp bay lên.

Phòng y tế.

Ngụy Tây Tây một hơi chạy đến nơi đây mới dừng lại, trái tim như muốn rớt ra từ trong lòng ngực, cô mồm to thở phì phò, không quan tâm mà bước vào bên trong.

Khi đó Bành Kiêu đang ngồi ở trên giường bệnh, bác sĩ quân y đang băng bó miệng vết thương cho anh, nhìn thấy cô xông vào, bác sĩ quân y quát lớn nói: “Học sinh này, rời khỏi đây ngay lập tức!”

Ngụy Tây Tây túm vạt áo, cũng không nói lời nào, cô dùng đôi mắt quật cường mà nhìn chằm chằm Bành Kiêu.

“Câu học sinh này sao lại thế này…”

Bành Kiêu cắt lời bác sĩ quân y: “Đồng Nguyên, cậu đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ lập tức về đơn vị.”

Bác sĩ quân y lúc này mới trộm liếc mắt đánh giá người mới tới này, muốn nói lại thôi, vội vàng băng bó cho anh xong liền đi.

Còn không quên đóng cửa cho hai người họ.

Hắn từng nghe nói tiểu đội trưởng hình như đã có người trong lòng, không ngờ rằng lại là nam, aizzz, nhưng cũng không có gì lạ, không có cô gái nào trong quân đội của bọn họ, nhiệm vụ trói chặt cùng đống đàn ông, inox cungz đều phải cong.

Bành Kiêu kéo tay cô qua, thấy cô không hề chớp mắt mà nhìn vào vết thương của mình, anh bèn trấn an nói: “Chỉ là bị thương chút da thịt, sẽ nhanh khỏi thôi.”

Ai ngờ vừa dứt lời, nước mắt của Ngụy Tây Tây ngược lại càng rớt càng dữ dội.

“Có phải anh lại phải đi hay không?”

Lúc nãy khi cô chạy trên đường, thật nhiều người đang vui mừng hoan hô, nói trăm năm khó gặp, quân huấn sắp kết thúc.

Cô thanh âm rầu rĩ, lộ ra ủy khuất vô tận.

Bành Kiêu dùng ngón tay lau nước mắt cho cô, thầm thở dài ở trong lòng: “Tây Tây, nhiệm vụ ở nơi này đã kết thúc, bọn anh có nhiệm vụ mới, hôm nay liền phải rời đi.”

“Vậy thì sao?”

Cô lạnh lùng nhìn anh, đôi môi tái nhợt hiện vòng cung chế giễu.

“Cho nên anh ném tôi một mình ở khách sạn, không nói không rằng liền rời đi có phải hay không?”

Thanh âm cô không lớn, nhưng mỗi một chữ đều đánh vào trái tim anh.

“Tây Tây……”

Tình huống lúc ấy nguy cấp, anh không thể không rời đi, nhưng anh dù cho có một vạn cái lý do thì lúc này cũng đều nói không nên lời.

“Anh lần nào cũng vậy!”

“Ba năm trước đây, anh cũng là như thế này, nói đi là đi!”

Hai mắt Ngụy Tây Tây đỏ hoe như một con thú nhỏ sợ hãi, phẫn uất lúc này như muốn bùng nổ, nếu muốn vứt bỏ cô thì vì sao lại còn muốn tới trêu chọc cô!

Bành Kiêu dùng một tay ôm cô vào trong lòng, khuôn mặt lạnh lùng, lông mày nhíu chặt vẫn tiết lộ nỗi lòng anh.

“Tây Tây, chờ anh nửa năm, nửa năm sau, nếu anh có thể trở về, chúng ta liền ở bên nhau mãi mãi.”

Ngụy Tây Tây nhìn Bành Kiêu, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt anh: “Nếu không về thì sao?"

“Nếu không về, em liền quên anh đi.”