Chương 37: Ở bên cạnh anh, bị kẻ khác dạy dỗ.

Edit: Mây

Beta: Su

Không ai biết Ngụy Tây Tây trải qua buổi chiều nay như thế nào.

Thời điểm tan học cô là người cuối cùng rời khỏi phòng học, trước lúc rời đi cô phải dùng 3 tấm khăn giấy mới lau khô dâʍ ŧᏂủy̠ trên ghế. Đi ở trong trường học, cô thực sự cảm thấy xấu hổ như chính bản thân không mặc quần áo tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ di chuyển.

May mắn duy nhất chính là đến khi cô tắm rửa xong rồi nằm lên giường thì Hứa Thông vẫn còn chưa quay về ký túc xá. Bằng không, cô thật sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.

Đối với Hứa Thông, có lẽ cô còn chưa đến mức tâm động, nhưng cô có thể cảm nhận được, bây giờ anh thực sự thật lòng đối tốt với cô, cô không muốn tổn thương anh. Có lẽ... rời xa anh sẽ tốt hơn?

Phải nói như thế nào với anh đây?

Tôi không thích anh, đừng làm mấy chuyện vô nghĩa đó nữa?

Anh xứng đáng với người tốt hơn, đừng lãng phí tình cảm lên người tôi?

Hay dứt khoát nói thẳng, chúng ta chỉ cần làm bạn tình đơn thuần là được?

Đầu óc Ngụy Tây Tây hỗn loạn, không nghĩ được lý do gì.

Bởi vì vừa rồi khi ở trong phòng tắm, cô bị bắt call video trò chuyện, tắm rửa xong trước cái nhìn của Diệp Tỉ, thậm chí anh còn bắt cô dùng ngón tay tự an ủi, cao trào một lần trước mặt anh mới chịu buông tha.

Nằm ở trên giường, Ngụy Tây Tây thực sự cảm thấy mỏi mệt từ thân thể đến trái tim, không biết khi nào Diệp Tỉ mới chán ngấy cái loại trò chơi này.

Đêm khuya.

Cửa phòng ngủ cuối cùng cũng có động tĩnh, bóng dáng cao lớn rón ra rón rén bước đến, anh nhìn qua giường Ngụy Tây Tây rồi mới lặng lẽ chui vào trong phòng tắm rửa mặt.

Rửa mặt xong, anh lại lặng lẽ bò lên trên giường Ngụy Tây Tây.

Ngụy Tây Tây vốn nhắm mắt giả bộ ngủ, cảm giác có người bao trùm lấy mình, cô khẩn trương thót đến tận cổ họng.

Anh muốn làm cái gì?!

Khiến người ngoài ý muốn chính là Hứa Thông chỉ nhẹ nhàng hạ xuống má cô một nụ hôn: "Vợ nhỏ, nhớ mơ thấy anh nhé!"

Nói xong, anh vuốt ve gương mặt khi ngủ của cô một lát rồi lại nhẹ chân nhẹ tay bò xuống và ngoan ngoãn quay về giường mình ngủ.

Lượng huấn luyện hôm nay của Hứa Thông cường đại chưa từng có, anh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Giường bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều, mà dưới lớp chăn mỏng, di dộng nằm trong lòng bàn tay cô lại chấn động.

Cô nén nước mắt cầm điện thoại lên, click mở WeChat, quả nhiên Diệp Tỉ lại gửi tin nhắn cho cô.

Diệp Tỉ: Làm theo lời tôi bảo, bằng không tôi liền mở chốt.

Diệp Tỉ: Cởϊ qυầи lót ra, 3...

Diệp Tỷ: 2

Ngụy Tây Tây một tay nhanh chóng gõ chữ, một tay cởϊ qυầи lót.

Không muốn ăn dưa hấu: Cởi rồi.

Diệp Tỉ: Ngoan, trước khi ngủ cần rèn luyện tiểu huyệt một chút, có trợ giúp cho việc bảo trì độ đàn hồi, chụp ảnh cho tôi xem, chụp tiểu huyệt.

Không muốn ăn dưa hấu:...

Phòng ngủ tắt đèn.

Diệp Tỉ: Mở đèn flash.

Ngụy Tây Tây nhíu mày, chỉ có thể nghiêng người chụp một tấm gửi cho anh.

Ảnh chụp rất mơ hồ, nhưng loáng thoáng có thể đoán được đúng là hạ thể cô gái đang trần trụi. Thấy cô nghe lời cởϊ qυầи lót, Diệp Tỉ thực vừa lòng, ngón tay thon dài tiếp tục gửi mệnh lệnh.

Diệp Tỉ: Sờ nó, vói ngón tay vào đi, giống lúc nãy đi tắm.

Diệp Tỉ: Cắm hai ngón tay vào, cắm đến sâu nhất rồi chụp cho tôi xem.

Ngụy Tây Tây vốn định lừa dối qua cửa cuối cùng chỉ đành cắm hai ngón tay vào, trong bóng tối, cô liều mạng cắn môi dưới, cố nén kɧoáı ©ảʍ từ hoa huyệt truyền đến xong lại chụp một ảnh gửi cho anh.

Diệp Tỉ: Cắm hết vào đi, rất tuyệt, thoải mái không?

Diệp Tỉ: Trả lời tôi, thoải mái chứ?

Không muốn ăn dưa hấu: Ừ.

Diệp Tỉ: Miêu tả cho tôi biết cảm giác cụ thể.

Không muốn ăn dưa hấu: Thực căng, thực nóng.

Diệp Tỉ nhoẻn miệng cười, nói lời trong lòng ra.

Diệp Tỉ: Hai ngón tay nhỏ như vậy mà cũng ăn không vô, vậy lúc tôi dùng côn ŧᏂịŧ cắm em thì em phải làm sao bây giờ?

Diệp Tỉ: Gửi voice cho tôi, tôi phải nghe được tiếng nước phía dưới của em.

Không muốn ăn dưa hấu: Không được, bạn cùng phòng tôi đang ngủ.

Diệp Tỉ: Cậu ta sẽ không nghe được, em ghi âm một lần gửi tôi thì hôm nay tôi sẽ buông tha em.

Thật biếи ŧɦái. Ngụy Tây Tây mắng thầm một câu.

Cô ấn nút ghi âm, đưa điện thoại di động tới cạnh nơi riêng tư, hai ngón tay ra sức đâm thọc hoa huyệt, cuối cùng cũng thu được tiếng nước chảy, sau đó gửi đi.

Ngụy Tây Tây nặng nề thở ra một hơi, rút ngón tay ra, chuẩn bị mặc qυầи ɭóŧ vào, nhưng người nọ lại nhắn tin tới.

Diệp Tỉ: Thật dâʍ đãиɠ, có phải muốn đồ vật càng thô hơn cắm vào không?

Diệp Tỉ: Muốn nghe tiếng thở dốc của em, gửi cho tôi đi.

Không muốn ăn dưa hấu: Anh nói gửi xong đoạn voice kia liền sẽ buông tha cho tôi!

Diệp Tỉ: Không sai. Vừa qua 12 giờ, một ngày mới bắt đầu rồi.

Diệp Tỉ: Dùng ngón tay cắm chính mình đi, thở gấp cho tôi nghe.

...

Suốt một đêm, Ngụy Tây Tây hầu như không ngủ.

Chìm nổi trong cảm xúc tuyệt vọng cho tới khi bầu trời xuất hiện sắc trắng bạc.

Một ngày mới thật sự bắt đầu rồi, nhưng trò chơi ma quỷ vẫn chưa kết thúc.

...

Mà lúc này, trong đêm đen im lặng ở Thụy Sĩ...

Trong phòng tắm lớn vẫn sáng sắc đèn vàng ấm áp cực kỳ yên tĩnh. Sau đó, trong bồn tắm, một thân thể tuổi trẻ phá nước mà ra, tiếng nước bắn tung tóe đánh vỡ sự yên lặng.

-----

Su: Tỉ ca vô sỉ gke á

Tinh: Đã trả nợ=))))))))))))