Chương 12: Làm con chó của ta!

– Như vậy đó, muội thấy không, cuộc đời của ta trước khi bị bắt vào cung cũng yên bình lắm!

Mạch Tiểu Khê cúi đầu, nghẹn ngào kể lại toàn bộ cơ sự đã xảy ra cho Phụng Mễ- một nữ hầu khác mà nàng đã tình cờ quen biết khi ở trong cung.

Cả một đoạn đường dài kia chính là những mảnh hồi tưởng khắc sâu như in vào trong trí nhớ của nàng đến ngay cả từng chi tiết dù là nhỏ nhất. Hiện tại này ở trong cung, đây mới là sự khởi đầu cho tất cả!

– Vậy sau khi hoàng thượng bế tỷ đi thì chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?

Nói đến đây, Phụng Mễ nhỏ giọng, ghé tai Mạch Khê thì thầm hỏi nhỏ. Khuôn mặt nàng bất chợt đỏ lựng lên, cố gắng nặn ra một nụ cười rồi quay đi lảng tránh.

Chuyện gì tiếp theo ư? Nàng không muốn kể, chỉ muốn giấu nhẹm vào trong đáy sâu ký ức của bản thân mình mà thôi. Phương Bành Hạc lúc nào cũng đối xử thô bạo với nàng như thế. Hắn cục cằn đem Mạch Tiểu Khê vào trong tẩm cung của mình, sau đó ném nàng lên giường không thương tiếc. Lần thứ hai nàng bị hắn ném như ném một món đồ vật, vết thương sau lưng chưa lành hẳn lại đau lên một hồi.

– Ngươi định làm gì? Người khác sợ ngươi, nhưng ta không sợ ngươi đâu!

Mạch Tiểu Khê trừng mắt nhìn hắn, toan đứng dậy bước xuống giường. Trước thái độ không sợ trời, không sợ đất đó của nàng, Phương Bành Hạc chỉ khẽ lên tiếng:

– Để ta xem ngươi còn mạnh miệng đến bao giờ nữa!

Nói xong, hắn thô bạo xông tới, đẩy Mạch Tiểu Khê nằm sấp xuống giường, vươn tay xé toạc y phục của nàng, để hở ra tấm lưng mềm mịn trắng nõn nà. Mặc cho nàng ra sức vùng vẫy, chống cự, hắn vẫn hung hăng đè lên người nàng, vuốt ve mái tóc dài mượt mà, rồi lại đưa môi xuống thơm lên cổ, lên lưng của nàng. Mạch Tiểu Khê luống cuống, dùng hết sức lực của mình quay người lại, cắn vào vai hắn thật mạnh. Ấy vậy mà Phương Bành Hạc vẫn không hề có ý định buông nàng ra, động tác vuốt ve nàng bắt đầu trở lên mất kiểm soát dần.

Mạch Tiểu Khê cắn chặt môi, một dòng máu đỏ tươi từ từ rỉ ra ở khóe miệng. Là một người vốn rất ưa sạch sẽ, nhác trông thấy thế, Phương Bành Hạc bèn hừ lạnh, đứng phắt dậy chỉnh lại y phục, để mình nàng nước mắt chảy tràn nằm trên giường.

– Khóc lóc cái gì! Ta đã làm gì nhà ngươi chưa? Câm mồm ngay!

Mắng xong, hắn lôi từ trong áo ra một chiếc quạt ngọc bích lấp lánh, tinh xảo, ném mạnh xuống đất. Vừa nhìn thấy chiếc quạt nàng đã nhận ra ngay, đó chẳng phải là vật mà Vương Sùng Ngân vẫn luôn mang theo bên mình hay sao? Mạch Tiểu Khê vội lao xuống đất, run run cầm chiếc quạt lên, căm hận mà hỏi hắn:

– Ngươi đã làm gì Sùng Ngân và ca ca của ta?

Phương Bành Hạc nhếch miệng cười lạnh, đạp cửa bước ra ngoài, trước khi đi, hắn còn không quên buông lời đe dọa nàng:

– Chúng vẫn ổn. Nhưng nếu ngươi không biết thân biết phận thì tính mạng của chúng khó giữ. Chôn chân trong đây, làm con chó của ta, ngoan ngoãn đi!

Mạch Tiểu Khê đã hoàn toàn suy sụp. Phụng Mễ ở bên cạnh không ngừng vỗ vai nàng an ủi. Sau khi nghe Mạch Tiểu Khê kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra trước khi vào cung, Phụng Mễ cảm thấy vô cùng thương cho nàng. Mạch Tiểu Khê mới vào cung được vài ngày ngắn ngủi nhưng tình cảm giữa hai người họ dần dần thân thiết hơn, gắn bó hơn. Cùng chung phận nô tì thấp bé nhất trong hoàng cung, hai người họ được Hương ma ma phân vào Hoàng ti viện. Hoàng ti viện là nơi các thị nữ phải làm hai công việc chính, đó là giặt giũ và đứng bếp. Hoàng ti viện gồm trên dưới năm mươi người hầu, theo lệnh mà phân phó công việc cho nhau. Tháng đầu tiên, Mạch Tiểu Khê, Phụng Mễ và mười tám nữ tì nữa nhận lệnh phải giặt sạch đồ cho các phi tần nương nương. Nhưng những kẻ khác cậy mình đã vào trong cung lâu năm, ỷ thế bắt nạt lại hai người họ. Cả hàng mấy trăm bộ y phục đều đến tay Mạch Tiểu Khê và Phụng Mễ. Mỗi một lần giặt xong, đôi bàn tay của nàng như muốn gãy ra làm đôi.



Từ khi nàng vào cung, gây sự với Hoàng thượng làm ầm ĩ cả hoàng cung mấy ngày trước, lại còn được Hoàng thượng bế vác trên vai đem về tẩm cung, tin đồn này càng ngày càng lan rộng khắp các ti phủ. Có những kẻ độc miệng hơn thì thêm mắm dặm muối, khiến mỗi bước đi của Mạch Tiểu Khê cũng bị người trong khắp cung nhòm ngó, dò xét. Chúng tỏ ra ghen tị với nàng, tìm cách mắng nhiếc, hành hạ nàng cho bõ ghét. Kẻ nào mà chẳng muốn được Hoàng thượng chú ý. Hơn nữa, Hoàng thượng lại còn trẻ tuổi, nét đẹp hoàn mỹ, uy quyền hơn người. Mặc cho tính khí hắn có độc ác, cuồng bạo đi chăng nữa, nếu được làm phi tần của Hoàng thượng há chẳng phải vẫn sung sướиɠ hơn sao?

Đêm muộn, Mạch Tiểu Khê uể oải bước về phòng. Những nữ hầu khác đã xong việc từ sớm, trở về ngủ lúc nào. Phòng ngủ của nàng có mười người. May mắn nàng và Phụng Mễ được ở cùng phòng với nhau, nằm cạnh nhau hay thì thầm tâm sự, chuyện trò. Hôm nay chỉ còn mình nàng chưa xong việc, Phụng Mễ chẳng may bị cảm nên được về phòng nghỉ ngơi từ sớm.

Đi qua một con hẻm trống vắng trong cung, Mạch Tiểu Khê chợt nghe thấy có tiếng động lạ. Nàng vốn không tò mò với mấy chuyện đâu đâu, nên định bụng đi thẳng về phòng. Nhưng tiếng động ngày một lớn, còn có tiếng rên nhẹ vang lên. Mạch Tiểu Khê đứng khựng lại, rón rén nhón chân đi sát lại gần khung tường, hé mắt nhìn vào trong. Nương theo ánh trăng mờ mờ phản chiếu, Mạch Tiểu Khê chợt nhìn thấy có hai người đang khệ nệ khiêng một vật nặng. Người đàn bà lông mày xếch lên trên trông vô cùng dữ dằn, khoác bộ y phục bằng tơ lụa cao quý, đứng khoanh tay nhìn chằm chằm xuống đất. Gã đàn ông cúi xuống, dùng sức kéo lê vật nặng. Nàng cố gắng nhìn kĩ thì nhận ra cái thứ đen xì kia trông rất giống thi thể một người. Nói là thi thể bởi người đó nằm im lìm, l*иg ngực không có dấu hiệu của nhịp tim đập.

– Nương nương, vứt xác nó xuống đây, nước giếng sẽ làm trôi hết mọi chứng cớ, người yên tâm đi!

Gã đàn ông vừa nói vừa dồn hết sức mạnh, nhấc bổng cỗ thi thể kia lên, đem ném thẳng xuống giếng. Mạch Tiểu Khê sợ hãi đưa tay che miệng, nhón chân lùi dần về sau rồi cắm đầu bỏ chạy.

Trở về phòng, nàng trằn trọc cả đêm không ngủ. Cứ nhắm mắt lại hình ảnh thê thảm của cỗ thi thể kia lại hiện ra trong đầu. Hàng loạt câu hỏi nghi vấn được nàng đặt ra. Rốt cuộc, hai kẻ kia là ai? Vì sao chúng lại nhẫn tâm gϊếŧ người rồi ném xuống giếng để phi tang? Hơn nữa, “Nương nương!”, nàng sực nhớ lại câu nói của gã đàn ông khi nãy. Hắn gọi người đàn bà đứng bên cạnh là nương nương.

Mải mê suy nghĩ, Mạch Tiểu Khê thϊếp đi lúc nào không biết. Khi nàng tỉnh dậy thì trời đã sáng tỏ, bèn vội vàng gấp đồ rồi đi ra ngoài. Hương ma ma gương mặt lạnh lùng, chắp hai tay sau lưng đứng đợi nàng từ bao giờ. Trông thấy Mạch Tiểu Khê vội vã đi ra, bà ta trừng mắt lườm nàng thật lâu, rồi cất giọng the thé mà mắng:

– Ngươi ngủ trương mắt lên đến tận gần trưa mới dậy. Hôm nay ta phải phạt ngươi thật nặng để làm gương cho kẻ khác.

Mạch Tiểu Khê yên lặng không nói. Vì quả thật nàng đã phạm phải điều cấm trong ti viện, đó là nữ hầu không được ngủ quá canh năm. Ti viện lại còn có quy định kỳ lạ hơn, những người dậy trước tuyệt đối không được phép gọi người khác dậy cùng mình. Hương ma ma vốn đã không ưa mắt Mạch Tiểu Khê ngay từ đầu nên nhân lần này bèn lấy cớ phạt nàng thật nặng cho bõ ghét.

Bà ta sai người dẫn Mạch Tiểu Khê đến một con suối, bắt một mình nàng phải giặt hết vài trăm bộ quần áo trong một ngày, những kẻ còn lại được ân xá không phải làm gì nữa. Phụng Mễ nhìn đống quần áo nhiều ngất ngưởng, muốn xắn tay áo ra giúp nàng, nhưng Hương ma ma đã chỉ tay đe dọa, ai mà ra giúp bà ta sẽ lôi xuống đánh năm mươi trượng.

– Mạch tỉ tỉ, để muội giúp tỉ!

Phụng Mễ không sợ bị đánh, vẫn xắn tay toan lại giúp Tiểu Khê. Thấy vậy, nàng bèn vội vàng ngăn cản Phụng Mễ, nhất quyết không cho tiểu muội giúp. Phụng Mễ chỉ đành bất lực, chỉ trách hai người họ đều ở vị trí thấp kém nhất trong chốn hoàng cung, không có lấy một chút tiếng nói để mà tự bảo vệ cho bản thân mình.

Mạch Tiểu Khê làm không nghỉ ngơi, cơm trưa Hương ma ma cũng không cho nàng ăn chỉ một tẹo. Sẩm tối, cuối cùng nàng cũng làm xong hết những việc được giao bèn đứng dậy rời suối trở về ti viện.

Đi qua nơi đêm hôm trước chứng kiến vụ việc gϊếŧ người phi tang xác, nàng hơi khựng lại. Ngoảnh đầu quan sát một hồi, khi chắc chắn không thấy bóng dáng một ai đi lại xung quanh, nàng bèn bước thật nhanh về phía chiếc giếng. Chiếc giếng cổ đã lâu năm, rêu phong xanh mướt trơn trượt, bám đầy vào hai bên thành giếng. Ở dưới đất vẫn còn dấu vết có vật bị kéo lê, để ý kĩ hơn ắt sẽ thấy có vài giọt máu đã cô đặc, thâm đen lại, nằm rải rác xung quanh. Mạch Tiểu Khê thu hết can đảm, nhẹ nhàng cúi xuống giếng quan sát. Nhưng chiếc giếng này thực sự quá sâu thăm thẳm, ngoài một màu đen hun hút ra, nàng không thể nhìn thấy được một cái gì nữa.

Mạch Tiểu Khê thu người, quay lưng lại, rảo bước rời đi. Nàng Không biết rằng ngay đằng sau, ở một góc khuất cạnh đó, có một đôi mắt độc ác đang lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của nàng.

Phụng Mễ đã chờ sẵn ở cửa từ lúc nào, trên tay còn cầm hai chiếc bánh bao, trông thấy Mạch Tiểu Khê về bèn vội vàng đưa cho nàng ăn lót dạ

– Tỉ mau mau tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Muội chỉ lén giấu được hai chiếc bánh bao này thôi.

– Muộn vất vả rồi!

Mạch Tiểu Khê khẽ mỉm cười, đón lấy bánh và ăn một cách ngon lành. Nhiều ngày trôi qua, nàng chưa hề gặp lại Phương Bành Hạc. Hắn cũng tuyệt nhiên không đến tìm nàng gây khó dễ nữa. Không bị hắn ức hϊếp, theo dõi, nàng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ tìm cách trốn thoát khỏi cung. Chỉ cần ra khỏi đây, nàng sẽ lập tức đến gặp Vương Sùng Ngân và ca ca của mình, báo cho họ biết thời gian qua đã xảy ra những chuyện gì để họ có kế sách đề phòng Phương Bành Hạc.

Tuy nhiên hoàng cung rộng lớn, mênh mông vô cùng. Muốn trốn thoát khỏi đây nàng phải tìm được một tấm bản đồ chỉ đường. Ở gian phía Đông hoàng cung có một ti phủ bị bỏ hoang đã lâu. Nghe nói hiện giờ nó được dùng để làm gian phòng kho chứa đồ. Hầu như thời gian cả một ngày Mạch Tiểu Khê phải làm rất nhiều việc nên không có cơ hội đến đây để tìm. Do vậy, nàng quyết định chờ tới nửa đêm, sau khi mọi người đã say giấc bèn lén lút tìm đến nhà kho.

Nghĩ là làm, nửa đêm, Mạch Tiểu Khê tỉnh dậy, rón rén nhón chân, cố gắng không gây tiếng động, mở cửa đi ra ngoài. Bầu trời tối đen, sương lạnh phủ giăng kín khắp mọi ngõ ngách. Mạch Tiểu Khê khoác áo choàng, rảo bước thật nhanh về phía đông. Nhà kho ban ngày đã vắng bóng người, đêm xuống càng vắng lặng hơn. Cánh cửa gỗ đóng im lìm, được khóa bằng một chiếc xích sắt to. Bờ tường cao hơn đầu người, rất khó để có thể trèo qua. Nhưng Mạch Tiểu Khê ngay từ nhỏ đã biết trèo cây, dù là cây cao đi chăng nữa nàng vẫn leo lên được.

Loay hoay một hồi, cuối cùng Mạch Tiểu Khê đã trèo lên được bờ tường. Sau đó nhún người trèo lên mái nhà. Mái nhà làm bằng ngói nên rất dễ gỡ. Nàng thận trọng gỡ từng viên ngói, đến khi lỗ hổng vừa đủ cho cơ thể có thể chui qua, bèn lấy hết can đảm, chọn đúng chồng giấy cũ được chất đầy nhô lên cao mà nhảy xuống.