Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vật Ô Nhiễm Đỉnh Cấp Hôm Nay Cũng Giả Làm Mèo Con

Chương 1: Xin hỏi có thể cho tôi đi nhờ xe hay không?

Chương Tiếp »
Tác giả: Thụy Thần Tái Thế

Một chiếc xe việt dã cũ nát chạy ở nơi hoang dã.

Mặt đường gập ghềnh, thỉnh thoảng còn có nhuyễn trùng hóa thạch cỡ ngón trỏ nghe thấy chấn động chui ra từ trong mặt đất, di chuyển về phía bốn bánh xe đang chạy tốc độ cao, dẫn tới xóc nảy liên tục không ngừng.

Nhưng đối với mấy người trên xe mà nói, đây đều là tình huống trong dự đoán, bọn họ trước tiên đã cải tạo lốp xe thêm dày, rồi lại phun thêm nhựa của cây sao biển, hẳn là có hiệu quả bảo vệ đáng kể.

Dẫu sao con đường phía trước là khu ô nhiễm số 0, không có ai dám thiếu cảnh giác.

Sự kiện Đại Băng Hoại trăm năm trước mang đến cho toàn thế giới biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nguồn ô nhiễm xuất hiện khắp nơi, phóng xạ không ngừng lan ra phía ngoài khu vực ô nhiễm, tất cả sinh mệnh ở trong phạm vi đều không chịu khống chế mà bị nhiễu sóng, mất đi lý trí, trở thành vật ô nhiễm đủ hình đủ dạng, mang đến cho những người còn sống thật lớn uy hϊếp.

Đợt bùng nổ này diễn ra không có quy luật, không thể ngăn cản, giằng co gần mười năm mới dần dần dừng lại.

Người dân may mắn còn sống sót số lượng không đủ một phần ngàn trước kia. Đối mặt với hoàn cảnh sinh tồn sát khí tứ phía, họ chỉ có thể ở nơi tương đối an toàn mà thành lập căn cứ, không ngừng chế tạo hàng rào phòng hộ, nỗ lực tranh thủ kéo dài một tia sinh cơ.

Khu ô nhiễm số 0 chính là khu vực bị ô nhiễm sớm nhất, đồng thời chỉ số ô nhiễm cũng là cao nhất, cho đến ngày nay vẫn còn đang khuếch tán phạm vi ô nhiễm.

Được biết khu ô nhiễm số 0 có tổng cộng 4 khu, mà đích đến của chiếc xe việt dã này là nơi nguy hiểm nhất, đánh số 0001. Mặc dù đã dùng loại thuốc chống ô nhiễm tiên tiến nhất, xong cũng chỉ thích hợp hoạt động ở khu vực bên ngoài. Nếu là bước vào mảnh đất trung tâm thì tuyệt đối không có khả năng lại lấy thân phận nhân loại mà trở ra.

Trên thực tế đây chỉ là suy xét đơn thuần dựa trên chỉ số ô nhiễm, bên trong khu ô nhiễm 0001 còn có rất nhiều loại vật ô nhiễm cấp S trở lên, thô bạo thị huyết, tàn nhẫn đến cực điểm, sẽ xé xác bất cứ kẻ nào dám bước vào lãnh địa của mình, hoặc là coi như đồ ăn, hoặc thậm chí coi là nơi sinh sản.

Xe việt dã nghiền qua mặt đường, tiếng vang rầm rầm quanh quẩn giữa trời đất trống trải càng tăng thêm sự hoang vắng.

"Mạch Vũ, số đo trên dụng cụ như thế nào?" Nam nhân cao lớn ngồi ở ghế phụ hỏi.

Hắn có màu da hơi đen, ngũ quan thâm thúy lập thể, chỉ là có một vết sẹo dữ tợn vắt ngang hơn phân nửa mặt bên, khiến cho gương mặt vốn anh tuấn tăng thêm vài phần hung ác.

Hàng sau xe việt dã chất đống không ít súng ống thiết bị, một thiếu niên nhỏ tuổi thân hình gầy yếu súc ở giữa khe hở, máy điện tử trong tay lập loè ánh sáng mỏng manh.

Trong màn hình, trên biểu đồ hình cung số đo từ 1 đến 100, kim đồng hồ trước mắt ngừng ở 11, tỏ vẻ hiện giờ chỉ số ô nhiễm của khu vực này thuộc về phạm vi an toàn.

Mạch Vũ trả lời: "Tạm thời vẫn ổn."

Giọng nói còn chưa dứt, xe việt dã bỗng nhiên nảy lên một chút, các đồ vật xếp thành tòa núi nhỏ tức khắc rơi xuống, rơi trái rơi phải.

Mạch Vũ trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc tránh thoát khẩu súng lục muốn đập xuống trán mình, xoa dạ dày có chút cuồn cuộn, oán giận nói: "Tiểu Thanh tỷ, chị không thể lái ổn định một chút sao?"

Âu Tiểu Thanh ngồi ở ghế điều khiển trợn trắng mắt: "Bằng không cậu tới lái? Nếu cậu có thể lái ổn hơn, tôi lập tức nhận cậu làm đại ca tại chỗ!"

Mắt Mạch Vũ sáng lên: "Thật ư?"

"Đương nhiên không thể!" Ngồi ở phó lái Lữ Dã Sinh trực tiếp đánh gãy ý nghĩ nguy hiểm của hắn, nghiêm túc nói, "Cậu đã quên lần trước chúng ta rớt xuống mương như thế nào rồi ư? Nơi này khắp nơi đều có nhuyễn trùng, nếu xe ngã hỏng rồi, chúng ta không nhất định có thể đi ra ngoài."

Mạch Vũ nhớ tới trải nghiệm nghĩ mà kinh trước kia, sắc mặt đỏ lên, không nói một câu.

Âu Tiểu Thanh phát ra tiếng cười nhạo không chút lưu tình.

Xe việt dã tiếp tục dọc theo phương hướng đã định tiến lên, không biết qua bao lâu, bốn phía dần dần bắt đầu tràn ngập sương mù xám xịt, mà chỉ số kiểm tra đo lường trong mười phút ngắn ngủi nhanh chóng bò lên đến 25.

Mạch Vũ: "Chúng ta hẳn là sắp đến phụ cận!"

Lữ Dã Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Trước uống thuốc, sau đó chuẩn bị tốt quần áo cùng đồng hồ."

Ở nơi giá trị ô nhiễm thấp hơn 40, thuốc kháng ô nhiễm vẫn có thể tạo được hiệu quả bảo vệ tương đối tốt. Nếu muốn đi vào khu vực từ 40 trở lên, nhất định phải mặc đồ phòng hộ, đeo dụng cụ liên tục kiểm tra giá trị ô nhiễm trong cơ thể, để trước khi xảy ra vấn đề phát ra nhắc nhở, kịp thời lui lại.

Chỉ là chuyến đi này bọn họ được người ủy thác, đến phụ cận khu vực ô nhiễm 0001 để tìm di vật người gặp nạn, trên lý luận là không cần dùng tới đồ phòng hộ.

Tốc độ xe việt dã chậm lại.

Nơi này đã không còn tung tích nhuyễn trùng hóa thạch, bốn phía im ắng, thần sắc ba người lại càng thêm ngưng trọng.

Lữ Dã Sinh giơ lên vũ khí mình quen dùng, một bên đánh giá bốn phía, một bên phân phó Mạch Vũ mở bản đồ ra.

Không cần hắn chỉ đạo, Mạch Vũ đã sớm làm như vậy.

Màn hình hiển thị biên giới của khu vực này, xung quanh còn có những chấm sáng phân bổ rải rác, kỹ càng tỉ mỉ liệt kê những tình huống nguy hiểm có thể xảy ra. Càng đi những chấm sáng càng ít, vùng trung tâm thậm chí có một mảnh đất trống diện tích lớn, tràn ngập khủng bố không rõ.

"Tín hiệu cuối cùng là từ khu A1 truyền tới, nhưng không xác định được đội ngũ có tiếp tục tiến lên hay không." Mạch Vũ nói, "Lộ tuyến ban đầu lẽ ra là vòng qua biên giới."

Âu Tiểu Thanh: "Vậy trước đi A1, nếu không tìm thấy, lại dựa theo lộ tuyến của bọn họ đi."

Khu A1 cách vị trí bọn họ lúc này đại khái có mười mấy dặm, xe việt dã tận lực đi dọc theo biên giới, chỉ số ô nhiễm trên dụng cụ đo vẫn luôn duy trì ở dưới 30.

Trong lúc có hai con hươu hoang dã toàn thân sặc sỡ từ phía trước nhảy qua, chẳng sợ chỉ nhìn trong một cái chớp mắt cũng khiến người hoa mắt chóng mặt; còn có rắn nghìn đầu, mấy quả đầu giống như bồ công anh khổng lồ nhấp nhô ở phía trên chiếc xe, phát ra những tiếng hí vang trầm thấp.

Cũng may những vật ô nhiễm đó tựa hồ đều không có hứng thú với bọn họ, thực mau biến mất bên trong sương mù mênh mang.

Mạch Vũ thở phào một hơi, mắt nhìn bản đồ, nói: "Sắp đến, hẳn là phía trước không xa."

Âu Tiểu Thanh lái xe việt dã tiến vào khu A1, không bao lâu liền phát hiện một ít xương người rơi rụng trên mặt đất, bên trên đã không còn một cặn thịt nào sót lại, như là bị lực lượng cực kỳ bá đạo xé nát, sau đó lại bị sinh vật khác phân thực.

Bọn họ truy theo tung tích mảnh nhỏ xương cốt, tiếp tục tiến lên mấy dặm, rốt cuộc nhìn thấy lượng lớn thi thể nhân loại, có cái còn bọc quần áo, có cái miễn cưỡng có thể lưu lại toàn thây, nhưng hầu hết đa số đều là rơi rớt tan tác, tán loạn bốn phía.

Mấy dụng cụ màu đen lẳng lặng nằm ở giữa những thi thể, vỏ ngoài cứng rắn làm từ hợp kim Mạc thị chế tạo bảo vệ chúng nó hoàn chỉnh.

Mạch Vũ thập phần kinh hỉ: "Tìm được rồi!"

Người ủy thác hy vọng tìm về di vật của bọn họ, chủ yếu vẫn là những thiết bị giám sát đội ngũ khảo sát mang theo, bên trong ghi chép số liệu trân quý, có lẽ có thể mang đến tác dụng quan trọng trong việc phân tích quy luật khuếch tán phóng xạ của khu ô nhiễm trong tương lai.

Không nghĩ tới chuyến này thuận lợi như vậy, tiết kiệm được không ít công sức.

Xe việt dã dừng.

Mạch Vũ cùng Lữ Dã Sinh đi thu dọn đồ vật, Âu Tiểu Thanh mang theo súng đề phòng bốn phía.

Một lát sau, hết thảy dụng cụ đã thu thập thỏa đáng, bọn họ lại dùng tốc độ nhanh nhất trở lại xe. Âu Tiểu Thanh đang muốn dẫm chân ga, thân xe lại bỗng nhiên lắc lư một chút.

Sắc mặt ba người đều biến đổi.

"......" Mạch Vũ nuốt nuốt nước miếng, tâm lý còn chút may mắn hỏi, "Là động đất sao?"

Âu Tiểu Thanh mặc dù không lên tiếng, nhưng là phản ứng cực nhanh, cơ hồ trong cùng thời gian chạy xe đến tốc độ lớn nhất, phá tan sương mù gào thét mà đi.

Khoảng cách mười mấy dặm, bây giờ lại trở nên vô cùng dài lâu.

Mỗi giây mỗi phút trôi qua, mặt đất chấn động càng trở nên rõ ràng —— rõ ràng, có thứ gì đó đang ở gần bọn họ!

Bên trong sương mù ẩn ẩn hiện ra thân hình quái vật khổng lồ nào đó, thân dài so với núi còn muốn cao hơn, từ sâu bên trong vô số xúc tua thon dài uốn lượn mà ra, to lớn dữ tợn như có thể một lần dẫm bẹp mấy chục chiếc xe việt dã. Tất cả đều tản ra hơi thở khủng bố khiến người hít thở không thông.

Mạch Vũ ghé vào ghế sau, xuyên thấu qua cửa kính thấy rõ bộ dáng đối phương, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

"Vì sao Gamma lại xuất hiện ở chỗ này?" Hắn lẩm bẩm nói, "Hệ thống báo động trước căn bản không có động tĩnh!"

Âu Tiểu Thanh lạnh lùng nói: "Lão già thúi kia lừa chúng ta!"

"Không nhất định, cũng có thể là cấp 3S quá thưa thớt, vượt qua giới hạn dụng cụ kiểm tra đo lường." Lữ Dã Sinh thần sắc ngưng trọng, "Tôi nghe nói hành tung lộ tuyến của Gamma đã xảy ra thay đổi, nhưng hẳn là chưa từng rời khỏi khu vực này quá nhiều, sao đột nhiên lại...... Mạch Vũ, cậu trước tiên ngồi cho vững!"

Ngữ khí hắn chợt trở nên nghiêm khắc, lộ ra vẻ vội vàng lửa sém lông mày cùng cảnh cáo.

Mạch Vũ có dự cảm, sắc mặt càng thêm trắng bệch, vội vàng thắt dây an toàn chặt chẽ, lại cầm lấy vũ khí phòng thân.

Ngay sau đó, xe việt dã đột nhiên bị lực lượng đáng sợ nào đó đánh trúng, cùng với tiếng kim loại cọ xát, chiếc xe bỗng nhiên bay về một bên, suýt nữa mất khống chế quay cuồng.

Âu Tiểu Thanh mặt vô biểu tình, trong thời khắc mấu chốt ổn định sàn xe, tránh cho xe bị lật.

Xúc tu bao trùm lớp vảy tinh mịn đánh một vòng cung trong không trung, chính diện nhằm vào cửa kính phía trước. Âu Tiểu Thanh đánh tay lái thật mạnh, miễn cưỡng tránh thoát, nháy mắt chạy ra xa trăm mét.

Lữ Dã Sinh xem chuẩn thời cơ, vai nâng khẩu pháo laser hình chữ T từ trên nóc xe thăm dò, đối với hắc ảnh dây dưa không bỏ nã một phát.

Chùm sáng phá không mà ra, ngoan chuẩn đánh trúng mục tiêu.

Xúc tu đứt gãy, phun ra chất lỏng nặng mùi tanh tưởi, rơi trên mặt đất, ăn mòn thành một cái hố đen.

Lữ Dã Sinh gầm lên: "Chạy mau!"

Không cần hắn nhắc nhở, Âu Tiểu Thanh đã sớm dẫm mạnh chân ga.

Cũng không biết có phải ông trời thương tình hay không, Gamma vậy mà bị pháo laser làm cho kinh sợ, dừng lại bước chân, bọn họ đương nhiên phải bắt được khoảnh khắc hoàng kim này.

Xe việt dã nhất kỵ tuyệt trần, rốt cuộc sau hai phút thành công xông ra khỏi phạm vi khu ô nhiễm.

Vùng đất mênh mang vẫn như cũ không thấy vết chân, hoang vắng quỷ dị, nhưng ít nhất tầm nhìn trở nên rõ ràng trống trải hơn, dễ dàng phát hiện nguy hiểm tới gần.

Cách sương mù thật xa, đã không thể nhìn thấy thân hình khổng lồ của Gamma, cũng có thể cảm giác rõ ràng rung chấn đang dần giảm bớt, không có xúc tu khác đuổi theo.

Tên kia dường như đã đi theo một phương hướng khác.

*****

Âu Tiểu Thanh dừng xe.

Mạch Vũ trong lòng còn sợ hãi, vũ khí vẫn không dám rời tay, sợ quay đầu lại thấy một vật ô nhiễm cấp 3S khác.

Toàn bộ hành trình Âu Tiểu Thanh đều trấn định, phảng phất không biết sợ hãi là gì, nhưng kỳ thật đã ra một thân mồ hôi lạnh. Lúc này thoát khỏi nguy hiểm, đáy lòng căng chặt mới miễn cưỡng thả lỏng, cô nhìn nơi xa bị sương mù bao phủ, đột nhiên cười lên tiếng.

Phảng phất bị tiếng cười của cô lây nhiễm, hai người còn lại cũng nở nụ cười theo, niềm vui sống sót sau tai nạn tại một khắc này tràn ra, giảm bớt cảm xúc tiêu cực còn sót lại trong lòng mọi người.

Trên mặt Mạch Vũ hiện lên vẻ đắc ý: "Về sau chúng ta có thể khoe khoang đủ! Đối đầu trực diện cấp 3S còn có thể toàn thân trở ra, trên đời này có mấy người có năng lực như vậy?"

Âu Tiểu Thanh nhướng mày: "Này hình như là năng lực của tôi với A Sinh, có quan hệ gì với cậu?"

Mạch Vũ mặt không đổi sắc: "Tiểu Thanh tỷ, có thể kết bạn với nhân tài như mọi người, chính năng lực lớn nhất của em đó!"

Âu Tiểu Thanh cười nhạo một tiếng.

Đúng lúc này, Lữ Dã Sinh bỗng nhiên mở miệng nói: "Ở kia có phải có người không?"

Âu Tiểu Thanh quay đầu nhìn về phía gương chiếu hậu, quả nhiên phát hiện cách bọn họ mấy trăm mét có một bóng người đang khua chân múa tay chạy tới bên này, nhìn qua rất kích động.

Mạch Vũ cũng nhìn thấy, nghi hoặc nói: "Hắn là từ đâu chui ra?"

Vừa rồi một đường chạy nhanh như bay, bọn họ chỉ lo chạy trốn, cũng không chú ý tới xung quanh có ai khác hay không.

"...... Không rõ lắm." Lữ Dã Sinh dừng một chút, xác nhận nói, "Hệ thống báo động trước vẫn không có động tĩnh sao?"

Mạch Vũ mắt nhìn thiết bị yên tĩnh: "Không có."

Chỉ chốc lát sau, người kia đã chạy tới bên cạnh xe việt dã.

Lữ Dã Sinh hạ cửa xe xuống, đối diện với một đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy chờ mong.

"Có việc sao?" Hắn hỏi.

Thanh niên trẻ tuổi đã lâu không cùng người khác nói chuyện, nhất thời có chút không thích ứng, ngại ngùng mím môi, cuối cùng lấy hết can đảm mở miệng: "Xin chào, xin hỏi có thể cho tôi đi nhờ xe hay không?"
Chương Tiếp »