Chương 15

Hạ Ngôn mím chặt môi, lập tức nắm chặt tay cô giáo.

Đầu ngón tay của Văn lão gia gõ trên đùi, nói: “Nhưng Văn gia chúng ta cho dù muốn cưới, cũng sẽ cưới một đứa con được gia tộc ưu ái, không phải đứa con nửa bị vứt bỏ giống như cô.”

Hạ Ngôn sắc mặt khẽ thay đổi.

Văn lão gia: “Tôi cảm thấy chị gái của cô rất thích hợp, trưởng nữ Hạ gia, là người người thừa kế tương lai của Hạ gia.”

Nói xong, ông ta chống nạng đứng dậy, khí thế cùng vẻ mặt hà khắc khiến người khác ớn lạnh. Cô giáo Từ vỗ vỗ trấn an Hạ Ngôn, sau đó tiến lên tiễn Văn lão gia.

Nhìn bọn họ rời đi, cô giáo Từ đóng cửa, quay đầu lại nói: “Đều là họ Văn? Là cha của bạn trai em?”

Hạ Ngôn đầu ngón tay phát lạnh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, “Hình như là vậy ạ.”

Cô giáo Từ: “Lão già này không phải người tốt, nếu ông ta muốn ngăn cản, em và bạn trai em cũng sẽ không thành được.”

Hạ Ngôn nhàn nhạt cười.

“Không cần ông ta ngăn cản, chúng em cũng không thành được.”

Lúc cô ra khỏi nhà cô giáo Từ, đã gần đến giữa trưa, vừa đi được vài bước, di động liền vang lên, người gọi là Văn Liễm. Hạ Ngôn dừng lại, cúp máy.

Cô vẫy một chiếc taxi.

Điện thoại lại lần nữa vang lên, cô mím môi, vài giây sau mới bắt máy.

Văn Liễm trầm giọng nói: “Em ở đâu? Ăn trưa chưa?”

Hạ Ngôn nắm chặt điện thoại, nhìn chiếc xe taxi chậm rãi chạy tới trước mặt cô, cô nói: “Em ăn rồi, chuẩn bị về đoàn kịch.”

Giọng điệu của cô bình tĩnh.

Văn Liễm: “Anh giúp em xin đoàn kịch nghỉ phép.”

“Không cần.” Hạ Ngôn ngắt lời, cô ngồi vào trong taxi, nói: “Em không muốn xin nghỉ, tiệc mừng năm mới sẽ tổ chức khiêu vũ, em phải biểu diễn.”

Văn Liễm trầm mặc vài giây, sau đó anh nhẹ nhàng kéo cổ áo nói: “Được, chờ khi nào em tập xong chúng ta lại nói.”

“Tối nay anh tới đón em.”

Hạ Ngôn không trả lời, cúp điện thoại.

Xe taxi chạy ra khỏi đại lộ, hốc mắt cô ửng đỏ, cô nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Chẳng mấy chốc xe đã đến đoàn kịch, lúc này mọi người nếu không phải đang nghỉ ngơi thì cũng đang ở nhà ăn ăn cơm. Hạ Ngôn lên lầu tìm Khương Vân, Khương Vân đang ăn cơm, cô ấy còn giúp Hạ Ngôn lấy một phần, nói: “Cũng may tớ phòng ngừa chu đáo, đoán cậu nhất định sẽ trở lại đoàn kịch ăn cơm.”

Hạ Ngôn ngồi xuống, cùng Khương Vân dùng bữa, nhìn Khương Vân, Hạ Ngôn nhếch môi, ôm lấy bả vai Khương Vân, Khương Vân sửng sốt, “Sao vậy?”

Hạ Ngôn lắc đầu.

Cô cúi đầu, bắt đầu ăn.

Khương Vân đưa cho cô một danh sách tiết mục, nói: “Nhóm B sẽ lên sân khấu biểu diễn bài “Trở về”, cần tám người, buổi chiều Triệu Châu Châu sẽ chọn mấy người trong số chúng ta.”

Hạ Ngôn liếc nhìn danh sách tiết mục, mặt không đổi sắc.

Ăn xong nghỉ ngơi một lát. Khương Vân bắt đầu luyện tập, Hạ Ngôn không thay quần áo tập luyện mà chỉ ngồi xếp bằng, tới ba giờ, có tiếng gõ cửa vang lên.

Sau đó bên ngoài có người vặn cửa đẩy ra.

Hạ Ngôn và Khương Vân quay đầu nhìn sang, Hạ Tình với mái tóc đuôi ngựa cột cao, trên người mặc một bộ đồng phục thực hành màu đen đang đứng ở cửa, cô ta nhìn Hạ Ngôn, cười nhẹ, “Em gái, lần này em cũng muốn tham gia biểu diễn “ Trở về” à.”

Hạ Ngôn lạnh lùng không đáp.

Hạ Tình tựa hồ không thèm để ý, cô ta thả lỏng cửa, đứng thẳng thân mình nói: “Chị muốn mời em ly trà chiều, chị em chúng ta cùng nhau tâm sự.”

“Tâm sự cái gì?”

Hạ Tình cười nói: “Em nói xem?”

Hạ Ngôn dừng một chút, nói: “Được.”

Hạ Tình vén đồng hồ lên, nhìn thời gian rồi nói: “4 giờ 30 phút, hẹn gặp ở quán cà phê đối diện đoàn kịch.”

Hạ Ngôn gật đầu.

Hạ Tình sau khi rời đi, Khương Vân lập tức đóng cửa lại, hỏi: “Cậu thật sự muốn đi sao?”

Hạ Ngôn: “Tớ sẽ đi.”

4 giờ 20 phút, Hạ Ngôn xách giỏ trực tiếp rời khỏi đoàn kịch, sau đó đi qua đường lớn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy quán cà phê ở góc đường, cũng nhìn thấy Hạ Tình đang ngồi trên ghế ngoài trời. Cô đi tới, kéo ghế ra ngồi xuống, Hạ Tình đẩy cho cô một ly cà phê, sau đó lại đẩy một chiếc bánh sôcôla tới cho cô.

“Chị nhớ em trước kia thích ăn bánh sô cô la,” cô ta nói.

Hạ Ngôn liếc bánh ngọt một cái, nhếch môi nói: “Ừm, là trước đây, nhưng bây giờ tôi không thích nó nữa.”

Hạ Tình cũng không bao giờ ăn bánh sô cô la, loại bánh có hàm lượng calo cao này sẽ làm tăng chất béo, hơn nữa nó sẽ tạo ra sắc tố đen, cho nên cô ta không bao giờ ăn nó, trong nhà biết cô ta không thích ăn, họ cũng không bao giờ mua về nữa. Mà người thích là Hạ Ngôn, cũng bị bắt phải từ bỏ cùng chị mình.

Hạ Tình cười: “Chị còn nhớ rõ, hồi tiểu học em rất thích ăn đúng không? Khi đó chị đã học cấp hai rồi, mấy năm sau cũng rất ít khi thấy em ăn.”

Hạ Ngôn: “Đúng vậy, trong nhà không mua, tôi ở bên ngoài lén lút ăn, ăn xong thì cảm thấy khó chịu, bởi vì tất cả đều là lén lút làm.”

Hạ Tình hơi sửng sốt một chút, sau đó cười một cái: “Không ăn cũng không sao, phụ nữ chúng ta cần phải chăm sóc da. Khi chị học cấp ba, các bạn nữ xung quanh chị đều ăn mặc đẹp, bảo dưỡng tốt, họ đều đặc biệt chú trọng ngoại hình của mình.”

Hạ Ngôn không trả lời.

Hạ Tình khuấy thìa, nói: “Điều chị hoài niệm nhất cũng là thời trung học. Chị và Văn Liễm cùng giành thứ hạng đầu, vào lớp mũi nhọn. Bởi vì chị và anh ấy đều có điểm số cao nhất trong số nam nữ sinh, vì vậy khi kỳ thi qua đi, bọn chị đã tự giác dọn vào ngồi cùng nhau … ”.

Bàn tay đặt trên túi của Hạ Ngôn siết chặt lại.

Hạ Tình nhìn Hạ Ngôn, nói: “Em không thể hiểu được quá khứ của bọn chị. Khi đó, bọn chị sẽ cùng nhau tham gia các cuộc thi đua, sẽ cùng nhau đi cắm trại, anh ấy chơi bóng rổ, chị chắc chắn sẽ ở đó. Trường học đã sắp xếp cho bọn chị cùng nhau thành lập một ban nhạc, tập luyện, biểu diễn, anh ấy chơi trống phía sau, chị nhảy và hát phía trước, cứ như hình với bóng.”

Đầu ngón tay của Hạ Ngôn đều đang chảy máu, chất lỏng sền sệt, vô cảm nhìn chằm chằm vào Hạ Tình.

Hạ Tình nhìn cô nói: “Em nhất định không biết, tại sao anh ấy lại đi lính? Thật ra, ban đầu anh ấy vốn định là sẽ thi vào trường mỹ thuật, tranh sơn dầu của anh ấy rất khá. Đáng tiếc Văn lão gia, cũng chính là cha ruột của anh đã ném anh vào quân đội, ông ta không muốn Văn Liễm ở lại Kinh thị, để không cản trở con trai cả Văn Tụng Tiên kế thừa tập đoàn Văn thị, vậy nên anh buộc phải thay đổi số mệnh.”

Hạ Ngôn toàn thân run rẩy, cô chưa từng biết chuyện này, cũng chưa từng nhìn thấy dụng cụ vẽ tranh nào trong biệt thự, cô cũng không biết gì về quá khứ và gia thế của anh.

Nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Ngôn, Hạ Tình giơ tay, chỉ sợi dây màu đỏ trên cổ tay, nói: “Cái này, khi ban nhạc của bọn chị thành lập, chị đã mua nó, anh ấy cũng có một cái, em trở về có thể đi tìm một chút, có lẽ anh ấy giấu nó trong thư phòng.”

Hạ Ngôn nhìn chằm chằm vào sợi dây màu đỏ.

Sợi dây màu đỏ này, đúng vậy, Hạ Tình đeo rất nhiều năm chưa từng cởi ra. Hạ Ngôn chỉ cảm thấy trái tim mình bị bóp chặt, Hạ Tình từ bên cạnh lấy một khung ảnh, đặt ở trên bàn, bên cạnh bánh sô cô la, nói: “Cái này là năm đó anh ấy vẽ.”

Hạ Ngôn cứng ngắc quay đầu, lọt vào tầm mắt chính là hình ảnh Hạ Tình đang mặc một bộ váy cưới cầm hoa, cái váy cưới này rất giống với hình ảnh trong mộng của cô.

Anh đã từng mơ về bộ dạng Hạ Tình vì anh mặc váy cưới.

Cho nên anh mới có thể vẽ, lại vẽ đẹp đến như vậy.

Hạ Tình nói: “Bức tranh sơn dầu này của anh ấy thực sự rất đẹp.”

Hạ Ngôn ngừng thở, cô ngước mắt nhìn Hạ Tình, một lúc sau, cô cầm cà phê lên, đầu ngón tay khẽ run, uống một hơi cạn sạch cốc cà phê. Hạ Tình nhìn cô nói: “Em gái, nếu là người khác, chị sẽ không cùng em tranh đoạt, nhưng anh ấy thì không được.”

Hạ Ngôn nhìn về phía Hạ Tình, khóe môi cô giật giật.

Sau đó, cô đặt ly xuống, nói, “Cứ như vậy đi.”

Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi quán cà phê.