Chương 14

Trong phòng vang lên tiếng cười.

Ngoài cửa phòng, Tri Miên đứng tại chỗ, ánh đèn sáng chiếu vào ánh mắt, thể hiện ra sự vỡ vụn trong cái ánh sáng và bóng tối lập loè ấy.

Một chú mèo thú vị.

Cô cầm chiếc vali nặng như vậy, dầm mưa để đi qua tìm anh, cố chịu đựng nỗi buồn và thất vọng để cùng anh đi ăn tối.

Nhưng lại nghe thấy anh ở trước mặt bạn bè nói ra một câu đánh giá không tôn trọng như thế.

Rõ ràng cô là một người có cảm xúc và tâm hồn, nhưng lại giống như một món hàng bị anh tuỳ ý lấy ra làm trò đùa vậy.

Đột nhiên cô nhớ tới câu nói mà Phan Phân đã nói với cô———

Đi theo một người đàn ông có tiền.

Mỉa mai nhất là, ở trong ánh mắt của cái người đàn ông gọi là có tiền này, cô chẳng qua chỉ là một con mèo để anh trêu đùa thưởng thức, hoặc là trở thành thứ để người khác mang ra nói đùa.

Tri Miên cảm thấy bây giờ bản thân ở đây, giống như một câu chuyện cười vậy.

Lúc này một người phục vụ bưng đĩa trái cây đi tới bên cạnh, gật đầu nói chào với cô, sau đó đi vào trong phòng, người bên trong nghe thấy tiếng quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy cô gái đứng ở cửa.

Trương An Thịnh cho rằng Tri Miên vừa mới tới, nhiệt tình tiếp đón: “Em gái nhỏ, vào đây nào———”

Đoạn Chước đặt cốc rượu xuống, nghiêng mắt nhìn về phía cô.

Tri Miên nhìn ánh mắt còn sót lại ý cười của anh, đáy mắt như bị kim đâm đau đớn.

Cô còn đi vào để làm gì?

Tiếp tục nén giận, để bọn họ khinh thường tiếp sao?

Đôi môi mím lại của Tri Miên hơi hé ra, phun ra vài từ lạnh lùng:

“Không cần, tôi đi về đây.”

Ngay sau đó, cô không quan tâm đến ánh mắt hơi sững lại của mấy người trong phòng mà quay người rời đi.

Cô đi qua hành lang bên ngoài đình viện, đi được vài bước, đằng sau truyền tới giọng nói vô cùng lãnh đạm của người đàn ông: “Tri Miên.”

Cô không quay lại, bước chân cũng không dừng.

Tiếng bước chân phía sau tới gần nhanh hơn, cho đến khi Đoạn Chước nắm chặt lấy cánh tay cô, hung hăng kéo cô vào trong lòng, suýt chút nữa vấp ngã.

Đỉnh mày người đàn ông nhíu chặt, ánh mắt sắc lạnh.

“Ầm ĩ cái gì, nói đi là đi sao?”

Cách nhau một cái áo khoác, Tri Miên vẫn có thể cảm nhận được sức lực mạnh lớn của anh, mang theo thịnh nộ.

Anh nổi giận lên, luôn luôn khiến người khác phải sợ hãi ba phần.

Tri Miên nghe thấy lời này, cảm xúc cũng theo đó mà đi lên.

Anh dựa vào cái gì mà tự tin chất vấn cô chứ?

Cô kìm nén mọi cảm xúc, khoé môi căng chặt, ngước lên nhìn anh: “Em không muốn tiếp tục ở đó chờ nữa, không được sao?”

“Làm sao đang yên lành thì lại không muốn nữa?”

“Anh tiếp tục chơi bi-a với bọn họ là được rồi, em muốn về nhà cũng bị anh quản đúng không?”

Hai người quen nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tri Miên nói năng hùng hổ như thế.

Cũng rất giống với bộ dạng lúc anh phát giận.

Một cơn gió lạnh thổi qua đình viện, làm giảm mạnh bầu không khí giữa hai người lần nữa.

Người đàn ông nghe vậy, khoé môi nhếch lên, giọng điệu âm u: “Tôi đây gọi là đang quản em sao?”

Cảm thấy anh càng lúc càng dùng nhiều lực hơn, cô đau đến mức nhăn mặt: “Anh bỏ em ra………”

Đoạn Chước buông tay ra, xuỳ một tiếng, tính cáu kỉnh của đại thiếu gia cũng tăng lên rồi “Tuỳ em, thích đi đâu thì đi, có liên quan tới tôi sao?”

Một cảm giác tự trọng cuồn cuộn dâng lên mạnh mẽ trong lòng.

Tri Miên nghe vậy, quay đầu đi luôn.

Người đàn ông nhìn bóng lưng của cô, vẻ mặt hoàn toàn đen lại.

————

Tri Miên cầm lấy vali, lúc ra ngoài hội quán, làn gió mát ban đêm lướt qua, lạnh hơn lúc mới đến.

Bầu trời tối sầm, mưa gió sắp tới.

Sau khi xe taxi đã gọi tới, Tri Miên lên xe, ngồi ở ghế sau, mở cửa sổ xuống một nửa, gió thổi vào làm mặt cô đau.

Cô nhớ lại thái độ vừa nãy của Đoạn Chước đối với cô, giọt nước mắt cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, từ trên khóe mắt rơi xuống.

Quả nhiên đúng như lời anh nói.

Anh đối xử với cô, có khác gì đối xử với một con mèo không?

Lúc vui vẻ thì vô cùng nhẹ nhàng nuông chiều cô, khiến cô sa vào đoạn tình cảm này, không thể từ bỏ, nhưng lúc làm cho anh không vui, anh có thể không chút nể nang, hoàn toàn không kiêng nể gì cho cảm xúc của cô.

Anh có thể rời đi bất cứ khi nào anh muốn.

Chỉ có cô ngốc nghếch mới cho đi tất cả, một lần rồi một lần cho bản thân thêm hy vọng rồi tự làm khổ mình, cuối cùng lại dẫn đến cả mình đầy thương tích.

Nửa tiếng sau, xe lái vào trong Tinh Tiêu Châu, lái đến bên cạnh Vịnh Green Sand, Tri Miên ngắm nhìn khu đất xung quanh còn đắt hơn biệt thự vàng, đột nhiên cảm thấy đặc biệt xa lạ.

Vốn dĩ cô không thuộc về nơi này.

Tất cả cuộc sống mà cô có, đều là Đoạn Chước cho.

Trước đây là dùng thân phận em gái, hiện tại là dùng thân phận bạn gái, không làm gì mà nhận được.

Giống như một giấc mơ, ngắn ngủi lại dễ vỡ.

Về đến nhà, cô đi vào cửa, nhớ lại lần đầu tiên anh đưa cô tới đây, anh tựa vào ghế sofa, ôm lấy cô nói, sau này bọn họ sẽ sống ở đây.

Lúc đó, cô cho rằng đó là mãi mãi.

Tri Miên đi lên tầng, ngồi lên thành cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ một mảnh tối đen như mực, những hồi ức trong đầu cuồn cuộn quay về.

Năm đó, được Đoạn Chước đưa về nhà, anh mạnh mẽ xông vào cuộc sống của cô, như ánh sáng chói loá rực nóng vậy.

Thích anh, đã trở thành một chuyện không thể cưỡng lại được.

Nhưng nội tâm cô luôn cảm thấy, cô mãi mãi không bao giờ xứng với anh.

Cô không dám hy vọng xa hoa nhiều hơn.

Cô chôn chặt tình yêu của mình với anh sâu trong trái tim, chua hay ngọt, mãnh liệt hay sâu sắc, cũng chỉ có một mình thân thể cô cảm nhận được.

Cô vốn dĩ định cứ mãi như vậy mà yêu thầm anh, nhưng đến năm lớp mười một, cô nhìn thấy bên cạnh Đoạn Chước xuất hiện một người con gái, hai người bị truyền tới tin đồn, cô gái đó rất xinh đẹp, đứng bên cạnh Đoạn Chước nhìn rất xứng.

Một mình Tri Miên buồn bã rất lâu.

Bây giờ cô mới phát hiện mặt khác của sự yêu thích một người thực ra là ích kỷ, là chiếm hứu.

Cô không thể thờ ơ khi nhìn anh ở bên người khác.

Vì vậy ngày sinh nhật mười tám tuổi đó, cô đặt cược tất cả lòng tự trọng của mình, lấy hết can đảm tỏ tình với anh.

Ngày đó, cô cược thắng rồi.

Anh đã đồng ý.

Cô trở thành bạn gái của anh, mà lại cảm giác như được bước lên tầng mây vậy, tất cả đều không chân thực cho lắm.

Cô luôn cảm thấy anh không có thích cô nhiều lắm, nên từ đó về sau, cô liều mạng để biến mình càng thêm ưu tú hơn, cho anh toàn bộ tình yêu vì muốn làm cho anh thích cô, như cô thích anh vậy.

Cô giống như một đứa trẻ con, cứng đầu ôm giữ những khao khát mong đợi ấy, một bụng nhiệt tình nhưng lại chỉ đơn độc tự đi về phía trước.

Nhưng sau này khi cô lớn lên, thì phát hiện ra bản thân không thể thành công.

Những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, đều luôn không ngừng nói với cô rằng, anh không có quan tâm nhiều đến cô.

Đoạn tình cảm này có thể duy trì được bốn năm, là do cô cố gắng giữ lại, phải liều mình để đánh đổi, nhưng cũng không thể có được kết quả mong muốn.

Còn anh thì, chưa bao giờ nói rằng anh thích cô, đến cô cũng không biết tại sao lúc đó anh lại muốn đồng ý lời tỏ tình của cô.

Bây giờ cô thật sự mệt rồi.

Cô không muốn đuổi theo anh nữa.

Bên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng “Ầm ầm”, mưa to lại lần nữa rơi, Tri Miên dựa vào cửa kính đang bị giọt mưa hắt vào, ôm lấy đầu gối, vùi mặt xuống, nghẹn ngào khóc nức nở.

————

Bên khác, trong phòng đánh bi-a.

Whisky ở trong ly hơi lay động, hiện ra đa dạng màu sắc.

Đoạn Chước ngồi trên sofa, vuốt ve ly thuỷ tinh trong tay, đôi mắt đen nhánh, còn u ám hơn mực.

Lý Quốc ngồi xuống bên cạnh anh “Cậu với em gái nhỏ nhà cậu làm sao lại xảy ra mâu thuẫn rồi? Lúc ăn cơm không phải vẫn còn tốt sao?”

Đoạn Chước không nói gì, nhớ lại dáng vẻ Tri Miên cự tuyệt rời đi, sắc mặt âm u.

Triệu Hàng Kiền cũng đi tới trước mặt hai người, vỗ vào bả vai Đoạn Chước, an ủi: “Không sao, cô gái nhỏ tỏ ra nóng nảy tí, trở về dỗ dành một chút là được thôi.”

Lý Quốc cười: “Đúng rồi đó, vị đó nhà anh ngoan như thế, chắc chắn rất dễ dỗ, rất khó để có thể tức giận với cậu thật, cậu đừng nghĩ nhiều quá.”

Trương An Thịnh cầm cây gậy đi tới, kêu la lên: “Anh Chước, chúng mình tiếp tục đi, tối nay không nói chuyện mỹ nhân chỉ nói chuyện anh em.”

Đoạn Chước ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, im lặng trong chốc lát rồi đứng dậy, nhận lấy cây gậy.

———

Mưa ở Lâm Thành càng lúc càng to, không có hiện tượng nhỏ lại.

Tri Miên ngồi đợi trong phòng, gần mười hai giờ, cô nghe thấy âm thanh từ trong gara truyền tới, vài phút sau, lại không còn động tĩnh gì.

Người đàn ông về tới nhà rồi, nhưng lại giống như không có gì xảy ra vậy.

Một lúc sau, cô không khóc nữa, đi xuống thành cửa sổ, ngồi vào bàn sách, mở ngăn kéo ra.

Cô lôi từ bên trong ra một cuốn mật mã màu hồng.

Đây là cuốn nhật ký cô trộm viết sau khi bắt đầu thích Đoạn Chước, mật khẩu là sinh nhật của Đoạn Chước.

Mở mật khẩu ra, cô lật xem từng trang từng trang một.

“Hôm nay anh ấy đưa mình đến xem trường đại học của anh ấy rồi, lúc anh ấy chơi bóng rổ đẹp trai quá đi……”

“Tối nay anh ấy về nhà ăn cơm cùng mình rồi, vui quá đi, anh ấy còn đưa mình đi siêu thị, mua cho mình rất nhiều đồ ăn vặt, sau khi anh ấy xoa đầu mình xong, mình phát hiện mặt mình đỏ lên rồi, anh ấy chắc là sẽ không nhìn thấy đâu nhỉ!”

“Bao giờ anh ấy mới nghỉ đông vậy, thật muốn gặp anh quá đi, nếu như mình cũng học đại học thì tốt rồi………”

“Thật muốn yêu đương với anh ấy, nhưng mình không dám nói, liệu anh ấy có chút nào thích mình không nhỉ?”

“Có một chị gái vô cùng xinh đẹp đã xuất hiện ở bên cạnh anh ấy, mình cảm thấy chắc hẳn Đoạn Chước sẽ thích mẫu người như chị ấy đấy, mình so với chị ấy, phát hiện thấy bản thân thật kém…….”

Cô đã từng thích anh như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa vậy, cô đơn dũng cảm.

Nhưng bây giờ biết rằng không có kết quả, thì cần gì phải tiếp tục cố chấp.

Đáng nhẽ cô nên tỉnh táo lại sớm hơn.

–———

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng chiếu vào trong phòng, chiếu sáng lên mí mắt của người đàn ông.

Đoạn Chước từ trong mộng tỉnh lại.

Anh ngồi dậy, bởi vì uống rượu nên đầu bây giờ vẫn còn đau âm ỉ.

Tối qua về sau còn có thêm một người bạn đến hội quán nữa, vì vậy đám người chơi đến rất muộn, cuối cùng mấy người khác tính đi đến vũ trường để chơi qua đêm, nhưng anh không có tâm trạng nào liền về nhà trước.

Nghĩ cả một đêm, cuối cùng anh cũng đoán được nguyên nhân cô bé không vui.

Đại khái là bởi vì hai tuần không gặp, hôm qua anh cũng không đi đón cô, còn không ở riêng bên cô cho tốt, cho nên cô đã tỏ ra cáu kỉnh.

Quả thực là anh chỉ bận rộn tới việc kinh doanh, không có bận tâm tới.

Tối qua về tới nhà, anh phát hiện cô không có ở trong phòng ngủ chính, liền biết chắc chắn là cô ở trong phòng bản thân ngủ rồi, anh thực sự rất mệt, nên đi nghỉ trước, định hôm nay đi tìm cô sau.

Vấn đề không lớn.

Cô gái từ trước nay tình tình rất tốt, cảm xúc ầm ĩ cả đêm, ngày thứ hai trên căn bản là không còn chuyện gì nữa rồi, tới lúc đó dỗ hai câu là được rồi.

Hôm nay đúng lúc anh không phải đi huấn luyện, đợi chút nữa có thể đưa cô ra ngoài đi dạo.

Cũng không biết bây giờ cô bé ấy đã tỉnh dậy chưa.

Đoạn Chước xuống giường, thong thả ung dung đi vệ sinh cá nhân xong, sau đó đi tới phòng quần áo.

Anh mặc một chiếc áo len đen cùng với quần túi hộp, khoác lên thêm một chiếc áo khoác dày. Mưa suốt cả đêm qua, nên nhiệt độ Lâm Thành hôm nay giảm mạnh, rốt cuộc cũnh đã chính thức bước vào cuối đông.

Tri Miên sợ nhất là lạnh, mỗi khi đến mùa đông đều sẽ rất dễ bị cảm cúm, anh nhớ lại vào thời điểm này năm ngoái, cô vẫn còn đang bị ốm nặng, nằm ở trên giường hai ngày trời, thật sự rất đáng thương.

Đeo xong đồng hồ, anh lấy một chiếc khăn len lông cừu mà cô bé thích đeo nhất, đi đến phòng ngủ của cô để gọi cô tỉnh dậy.

Đến cửa, anh đẩy cửa phòng ngủ của Tri Miên ra, nhìn thấy trong phòng trống không, trên giường không có người nằm.

“Cửu Nhi.”

Anh lười biếng gọi một tiếng, đi vào phòng tắm xem thì phát hiện ra người cũng không ở đây.

Đoạn Chước đi quanh một vòng tầng hai, rồi đi xuống tầng một.

Vậy mà cuối cùng cũng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời lại của cô gái.

Đoạn Chước đột nhiên nhận ra, vali hôm qua cô cầm tới hội quán hình như không thấy nữa rồi, đôi giày martin màu nâu cô đi đêm qua không còn ở ngoài cửa nữa.

Rõ ràng là tối qua lúc anh quay về vẫn còn.

Đây là do không vui nên sáng sớm đã chạy ra ngoài rồi?

Xem ra lần này thật sự muốn chơi nóng nảy với anh sao?

Điện thoại bỗng nhiên rung lên, là tin nhắn của Gia Cát Vũ gửi tới.

[Nghe nói cậu mâu thuẫn với Tiểu Tửu rồi, làm sao vậy không có việc gì chứ?]

Đoạn Chước trả lời: [Chuyện này đã truyền tới cậu bên đó rồi sao?]

Gia Cát Vũ: [Lý Quốc vừa nãy tới câu lạc bộ tìm sếp Trương, nghe cậu ta nhắc tới vài câu? Bây giờ các cậu làm hoà chưa vậy?]

Đoạn Chước đi tới ghế sofa ngồi xuống, đặt chân lên bàn trà nhỏ, lười biếng trả lời: [Hình như sáng sớm đã chạy ra ngoài chơi rồi, đợi chút nữa gọi điện thoại cho cô ấy, không có chuyện gì lớn đâu.]

Gia Cát Vũ cũng đoán đây không phải là chuyện gì lớn: [Vậy được, tối nay đưa em ấy tới phòng quyền anh chơi nhé.]

Đoạn Chước: [Ừm.]

Sau khi kết thúc trò chuyện, Đoạn Chước mở danh bạ ra, gọi điện thoại cho Tri Miên.

Vậy mà không có ai nghe máy.

Anh lại gọi thêm lần nữa.

Đô———

Đô———

Lúc Đoạn Chước tưởng rằng vẫn không có ai nghe máy, thì đầu bên kia đột nhiên bắt máy.

Đoạn Chước nói, vẫn là giọng nói nhàn nhã: “Bé con, sáng sớm đã chạy đi đâu rồi?”

Anh đã lâu rồi không có xưng hô như vậy với cô.

Đầu bên kia không nói chuyện, anh thấy cô vẫn còn tức giận, giọng điệu mềm mỏng hơn chút, dỗ dành:

“Chuyện tối qua đừng có tỏ ra không vui với anh nữa. Đang ở đâu, anh đi đón em, hôm nay đưa em đi chơi thế nào?”

Đột nhiên đầu bên kia mở miệng:

“Không cần đâu.”

“Hửm?”

“Đoạn Chước, có một việc em đã nghĩ rất lâu rồi, nghĩ rõ ràng rồi.”

“Làm sao vậy, chuyện gì?”

Trên mặt anh vẫn mang theo ý cười, ngay sau đó, giọng nói bình tĩnh của cô gái từng chữ từng chữ truyền tới rõ ràng, khiến người ta mất cảnh giác:

“Chúng ta chia tay đi.”